Đêm đó, Viên Hân mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trước. Trên người vẫn mặc chiếc đầm ngủ hình họa tiết đáng yêu. Thành Luân bước ra khỏi nhà tắm, nhìn cặp đùi trắng múp của cô vợ nhỏ mà không khỏi nuốt nước miếng.

Rõ ràng lúc trước cô đã từng mặc qua những bộ váy ngủ vô cùng quyến rũ và mờ ảo thấy được cả cảnh xuân bên trong. Nhưng anh lại chẳng phản ứng gì. Vậy mà hiện tại chỉ với thứ đơn giản kia lại làm anh không kiềm được ham muốn.

Tuy nhiên anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi ôm cô vào lòng mà đánh một giấc tới sáng. Cô cố mở đôi mắt đang ngái ngủ lên nhưng lại không thấy người nằm bên cạnh đâu. Hôm qua anh đột nhiên nói rằng muốn dẫn cô lên công ty. Bây giờ lại biến mất vậy chắc có lẽ công việc có chuyện đột xuất phát sinh đi.

Nào ngờ định nằm thêm một lát thì Viên Hân lại nghe thấy tiếng lục đục bên ngoài. Cô tò mò xuống giường rồi bất ngờ hơn khi nhìn thấy Thành Luân đang dọn đồ ăn sáng lên bàn.

“Em dậy rồi à? Anh còn đang định vào kêu em.”

Viên Hân mơ màng đi tới gần bàn ăn. Bên trên là bánh mì kèm mứt, trứng chiên và thịt bò lúc lắc. Có vẻ anh đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị hết những thứ này. Cô ngồi xuống bàn, vẫn đang không biết bản thân có phải đang nằm mơ hay không. Nhưng mùi vị thơm lành tan trong miệng đã đánh thức cô.

“Tất cả những thứ này đều là anh làm sao?”

“Đúng vậy. Hợp miệng em không?”

Thành Luân gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự mong chờ đối với câu trả lời của Viên Hân. Cô chép miệng một cái:

“Ngon lắm. Em rất thích.”

Và chắc Đan Vy cũng sẽ như thế.

Nhìn nụ cười giòn tan của Thành Luân không khỏi khiến Viên Hân vui lây, nhưng không đồng nghĩa cô sẽ sa lầy vào cảm xúc này. Hiện tại, cô chẳng khác nào chuột bạch, thử đi thử lại các món ăn của anh. Sau này, người nhận được sự hoàn hảo lại là một người khác. Nghĩ lại thì cảm thấy đồ ăn trong miệng đắng nghét.

Thành Luân chẳng biết Viên Hân đang nghĩ gì, chỉ điên cuồng cắt thịt bỏ thành mấy miệng nhỏ hơn cho cô dễ dùng. Còn bản thân chỉ cần gặm rau cũng thấy hả dạ. Quả không uổng công mặt dày làm bể thêm mấy cái tô bên nhà của Tuấn Triết.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Thành Luân thật sự dẫn Viên Hân cùng đến công ty trong sự tò mò của cô. Cô cứ nghĩ anh lo lắng rằng sức khỏe cô vẫn chưa ổn nên không muốn cô ở một mình.

Nào ngờ tới rồi mới phát hiện ra căn phòng chủ tịch bây giờ đã được thêm một chiếc bàn nhỏ hơn bên cạnh. Chưa kể đến laptop và những vật dụng thuộc về cô cũng được trưng bày trên đó.

“Đây… Đây là sao?”

Cô lắp bắp hỏi, ngơ ngác nhìn anh để tìm kiếm câu trả lời thích đáng.

“Chẳng phải em muốn đi làm sao. Anh đã xem qua biểu ngữ quảng cáo mà em phụ giúp phòng ban marketing. Rất hợp với phong cách của công ty.”

Anh từng bước tiến lại gần cô rồi ôm cô vào lòng.

window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); }); “Nên là phu nhân của tôi, em có muốn góp công sức cho công ty nhà không? Tiền lương hậu hĩnh, phúc lợi hết mình. Chưa kể em còn có quyền sai khiến chủ tịch nữa.”

Viên Hân nghe xong thì không biết bản thân đang được tuyển dụng hay đang bị lừa gạt vào thành phần đa cấp.

“Nhưng hiện tại trình độ em có thể không bằng với các nhân viên của công ty. Em vẫn cần thời gian tìm hiểu lại.”

Thành Luân gật gù: “Anh hiểu. Em không cần phải lo. Vì thế trước mắt xem như cho em thực tập một tuần nửa lương. Mỗi ngày chấm công rồi cứ làm những gì em muốn. Cuối tuần anh sẽ cho em bài kiểm tra nhỏ để em có thể thử sức.”

Viên Hân đỏ mắt, sau đó vùi mặt vào lòng của Thành Luân mà thủ thỉ: “Cảm ơn anh.”

Đây không khác gì việc anh cho cô cơ hội chứng minh lại thực lực của mình một lần nữa. Dù việc này chả cần thiết đối với một chủ tịch như anh. Chỉ cần anh ra lệnh thì ai nào dám kiến nghị việc chủ tịch đưa vợ đến bên cạnh trong lúc làm việc chứ. Tuy nhiên, anh muốn mọi người phải tâm phục khẩu phục.

Thành Luân đã từng thấy Viên Hân một mình quản lý tổ chức sự kiện trong quá trình cô thực tập ở công ty khác. Khi ấy, cả người cô tỏa ra ánh sáng chói chang khó mà nắm bắt được. Bây giờ, anh muốn cô lấy lại được sự nhiệt huyết đó. Không muốn cô phải buông bỏ đam mê vì anh nữa. Bâyy giờ đổi ngược lại, anh sẽ là người ủng hộ cô hết mình.

Tuy nhiên, Thành Luân không nghĩ tới bản thân dạo gần đây rất dễ ghen tỵ. Chỉ cần thấy Viên Hân tập trung vào thứ gì mà không để ý đến anh thì anh liền không ưa nổi. Dù vậy bộ dáng cô hết mình vì công việc thật khiến anh bị đốn tim hết lần này đến lần khác.

Cứ mỗi lần cô nhíu mày, búi tóc lên cao và ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy thứ gì đó đều được ghi dấu ấn thật sâu vào trong lòng của người chồng đang ngồi bên cạnh.

Nhận ra anh đang lơ là nên cô lên tiếng dù cho khuôn mặt vẫn không rời khỏi màn hình nửa giây:

“Công việc nhiều lắm. Anh tập trung làm đi.”

Thì ra đây là dáng vẻ cô vợ đắm chìm trong sự nghiệp mà bỏ bê người chồng tào khang.

Thật là tủi thân mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play