Viên Hân trả lời, cũng không muốn chỉ ở cùng một chỗ riêng tư với Tuấn Triết. Cô nhớ rõ bản thân đã thẳng thừng từ chối anh ta như thế nào. Chưa kể đêm ấy, cô còn sắp bị anh ta cưỡng hôn nhưng may mắn bất thành. Sao đó, anh ta đã hối lỗi dù vậy cô cũng tránh né anh ta nhiều hơn.
“Em còn nhớ tuần đầu hôn nhân của em và Thành Luân chứ? Tôi cũng đã hỏi câu này, và em thẳng thừng đáp rằng em là người hạnh phúc nhất vì cười được người em yêu. Vậy mà giờ có vẻ em dần nhận ra sự thật phũ phàng cỡ nào.”
Tuấn Triết dựa lưng vào thành, cả người quay hẳn sang đối diện với Viên Hân. Anh ta nở nụ cười châm chọc, nhưng cũng không kém phần cay đắng. Ai mà lại muốn nhìn người mình từng thương sống không được hạnh phúc chứ?
Viên Hân biết Tuấn Triết rất giỏi trong trò đoán tâm ý người khác. Nếu Thành Luân thiên về lý trí thì Tuấn Triết sẽ là con người của cảm xúc. Cả hai tưởng chừng sẽ khắc khẩu nhưng vô cùng trung hòa trong công việc.
Cô quay mặt đi, chẳng muốn để anh ta nhìn thấy biểu cảm của mình. Điều anh ta nói chẳng sai. Cô có thể tự thừa nhận cuộc hôn nhân này không hề như cô kỳ vọng nhưng không có nghĩa cô muốn nghe điều đó từ miệng người khác. Cô có thể yếu mềm trước Thành Luân, và có thể cố gắng níu kéo anh bằng mọi cách hèn hạ. Tuy nhiên trước mặt người ngoài thì cô là một cô nàng kiên cường và không dễ bị quật ngã.
“Đó chẳng phải là chuyện của anh.”
Viên Hân đáp trả, tự hỏi vì sao thang máy lại đi chậm như thế. Nhưng bất ngờ thay Tuấn Triết tiến tới đè cô vào thành, một tay đặt ở kế bên mặt cô, một tay nắm chặt lấy chiếc cằm của cô.
“Tôi luôn chán ghét vẻ mặt tự cao này của em. Nhưng nó đồng thời gây cho tôi sự thích thú đấy.” Anh ta cúi xuống nói nhỏ vào tai cô: “Khi nào em muốn kết thúc với Thành Luân thì vị trí phu nhân giám đốc bên cạnh tôi vẫn để dành cho em.”
Lúc này thang máy vang lên tiếng ting, giây sau cánh cửa cũng mở ra. Không một ai ở bên trong ngờ tới được người đang đứng chờ sẵn ở đó lại chính là Thành Luân. Anh nhìn cảnh tượng trước mặt mình rồi nhíu mày. Bạn thân của mình đang ép vợ mình vào tường.
Viên Hân cảm tưởng bản thân như vừa bị bắt gian nên nhanh chóng đẩy Tuấn Triết ra. Cô lập tức chạy tới bên Thành Luân. Anh đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi quay sang nhìn bạn thân của mình.
“Chẳng phải cậu bảo đi mua cà phê sao?”
Tuấn Triết chẳng có vẻ gì là ngại ngùng. Anh ta nhún vai đáp: “Định đi thì gặp Viên Hân ở quầy tiếp tân nên tôi dẫn em ấy lên đây. Giờ tôi mới đi đây.”
Thành Luân gật đầu, cầm lấy hộp cơm trên tay của Viên Hân rồi bảo: “Minh Thành, công ty có bao nhiêu nhân viên thì nói với lại giám đốc marketing. Hôm nay thông báo tới toàn bộ nhân sự rằng giám đốc Triết bao cà phê cho mọi người.”
Tuấn Triết sững sờ: “Cậu biết công ty đông dân lắm không? Như vậy thì chờ tới bao giờ?”
Thành Luân chớp mắt: “Vậy thì cậu cố mà chờ nhé. Đừng quên là sắp tới giờ chấm công buổi chiều rồi. Trễ một phút là bắt đầu trừ tiền.”
Minh Thành ở bên cạnh gật đầu: “Tôi sẽ chấp hành mệnh lệnh ngay thưa chủ tịch.”
“Này, Thành Luân, cậu chơi…”
Tiếng của Tuấn Triết bị cắt ngang khi cửa thang máy đóng lại.
Thành Luân nhếch miệng, sau đó thẳng thừng đi về phòng chủ tịch. Còn Viên Hân vẫn lo sợ mà cất bước theo sau. Cô không muốn vì chuyện này mà anh hiểu lầm mình. Vì thế khi vừa đóng cửa, cô định bụng sẽ giải thích, nhưng nào ngờ anh đã lên tiếng trước.
“Em và Tuấn Triết có vẻ thân thiết với nhau nhỉ?”
“Không có như anh nghĩ đâu.”
Viên Hân lập tức trả lời. Như sao vừa nói ra lại thấy giống như những lời ngụy biện của tra nam tiện nữ thường phát ngôn trên mạng.
“Vậy như thế nào? Em nói anh nghe thử.” Anh thấy cô luống cuống thì càng muốn chọc tới.
Thành Luân có lẽ lười nhác trong việc thể hiện cảm xúc nhưng không đồng nghĩa với việc mọi chuyện đều có thể qua mặt anh. Tất nhiên anh không muốn rơi vào tình trạng bị vợ và bạn thân của mình cắm sừng, nên thà chặn đứt tư tưởng sẽ tốt hơn.
“Tuấn Triết đã từng tỏ tình với em, đúng chứ?”
Nghe câu hỏi của Thành Luân khiến Viên Hân điếng người. Cô nhớ rõ đó chỉ là chuyện bí mật của cô và Tuấn Triết. Vậy vì sao anh lại biết hay đến thế?
“Vâng…”
Cô ấp úng, không muốn nói dối khiến chuyện trở nên bành trướng hơn nhưng cũng lo sợ lời thú nhận trở thành ngòi nổ cho mối quan hệ của Thành Luân và Tuấn Triết. Vì thế, cô nói tiếp:
“Khi ấy em vẫn chưa cưới anh. Em vẫn còn độc thân nên…”
Thấy vẻ mặt sa sầm của Thành Luân nên giọng của Viên Hân dần nhỏ lại rồi im bặt.
“Vì thế có phải bây giờ em hối hận rồi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT