Thành Luân luồn tay vào bên trong váy ngủ của Viên Hân, bắt đầu cảm nhận làn da mịn màng mềm mại của cô. Sau khi nắm được đôi thỏ ngọc thì nhẹ nhàng nhào nặn tạo hình. Miệng cũng chẳng rảnh rỗi mà mút đỉnh ngọc thông qua lớp váy.
“Ư… Đừng… Khó… Khó chịu…”
Viên Hân nhíu mày, tay chân quơ ngang quơ dọc nhưng nào ngờ lại đập trúng vào gương mặt của Thành Luân. Anh thoáng sững sờ mà buông tay khỏi đôi thỏ ngọc, tạo cơ hội tốt để cô tránh thoát khỏi ma trảo rồi quay sang một hướng khác. Thân người cũng nằm sấp xuống và che đi phía trước của mình.
Thành Luân sờ má, dù nó không đau nhưng lại khiến anh tỉnh táo không ít. Thở dài ra một hơi, có lẽ Viên Hân không có ý định sẽ thức giấc. Ngay lúc anh sắp từ bỏ thì bờ mông đẫy đà của cô lại đập vào mắt anh. Bàn tay mất tự chủ mà chạm vào bờ lưng rồi rê dần xuống dưới.
Thành Luân tự nhủ với bản thân. Không làm gì thì thà anh tự thiến cho rồi.
“Viên Hân, sao em lại không mặc quần nhỏ?”
Thành Luân cắn nhẹ lên vành tai của cô, sau đó thì thầm một câu trách yêu. Vì sao cô cứ vô tình hấp dẫn lấy tầm nhìn của anh, rồi lại khiến anh không thể kiểm soát được bản thân? Cô phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.
Ngón tay của Thành Luân nhanh chóng chạm xuống khe hang, còn chưa vuốt ve gì nhiều thì mật dịch đã tự động tràn ra từ lỗ nhỏ. Hơi ngừng lại một vài giây, sau đó anh thử đút một ngón vào bên trong. Quả nhiên cô đã ướt chỉ bởi vì anh chơi đùa với đôi thỏ ngọc.
Thành Luân tự hỏi rằng cả hai đã từng ân ái một vài lần, nhưng vì sao đến thời điểm này cơ thể của Viên Hân mới chấp nhận sự đụng chạm của anh? Điều này khó mà giải thích được. Tuy nhiên đối với anh thì nó không khác gì một sự khám phá mới mẻ và kích thích khiến anh phải tự sa chân vào mà không có ý định sẽ rời đi.
Từ lúc kết hôn, Thành Luân không đụng vào bất kỳ cô gái nào khác. Đó là sự thật. Anh nghiêm túc với cuộc hôn nhân này dù anh cảm nhận được vẫn còn ranh giới tâm lý chắn giữa hai người. Anh chưa từng nghĩ gì quá phận với cô vì thế khi chung đụng với nhau lại gây ra cho anh cảm giác không hề thoải mái.
Nhưng nó không đồng nghĩa với việc Thành Luân sẽ tìm kiếm một cô gái khác bên ngoài. Anh đã chấp nhận việc có thể cả đời này cơ thể của Viên Hân sẽ khó trong việc thân mật. Nhưng nào ngờ đã có kỳ tích xuất hiện.
Tuy nhiên Thành Luân cũng tự hỏi ngược lại chính mình. Hay do bản thân khiến cô khó chịu nên mới chẳng thể nào ẩm ướt nổi?
Suy đi tính lại thì đáp án chính xác nhất có lẽ vào cái đêm say xỉn kia, anh đã khiến cô bị ám ảnh. Vì thế lần này, anh quyết định sẽ cho cô cảm giác khoái lạc nhất có thể.
Ngón tay chen chúc vào thớ thịt mềm bên trong hang động. Thành Luân bắt đầu tìm kiếm điểm nhạy cảm nhất của Viên Hân. Một bên khác anh bắt đầu công cuộc đánh thức cô tỉnh dậy.
“Viên Hân, anh muốn hái dâu rồi. Em thức dậy đi nào.”
“Ưm… Không… Ưm… Không muốn ăn dâu…”
Viên Hân vừa chìm vào giấc ngủ ngon vừa cảm nhận được những điểm nhạy cảm trên người bị đụng chạm. Sau đó là cả tiếng nói dụ hoặc của Thành Luân khiến cô không nhận định được đây có phải là thực tại hay không? Nếu là anh, tất nhiên sẽ chẳng bao giờ có chuyện này xảy ra. Nhưng mà thứ gì đó ở bên dưới cứ cố tình đánh vào điểm nhỏ khiến cô muốn ngủ yên cũng không được.
Viên Hân cuối cùng cũng chịu mở mắt, nhưng là vào lúc hang động bên dưới trào ra mật dịch.
“Á!”
Cô cong người, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay đang ôm lấy mình từ đằng sau. Cơ thể cô bị làm sao thế này? Lần thứ hai trải nghiệm qua cảm giác khoái cảm ập đến vẫn không hề quen thuộc.
“Viên Hân nhỏ mút chặt thật. Muốn anh yêu chiều thêm lần nữa sao?”
Ở phía sau bất ngờ vang lên tiếng nói khàn đặc của Thành Luân khiến Viên Hân lúc này thật sự phải tỉnh ngủ. Đây không phải là giấc mơ. Anh đang trêu chọc cô. Ngón tay bên dưới lần nữa lại động đậy.
“Đừng… Em không… Á!”
Còn chưa đợi Viên Hân nói xong thì Thành Luân lại cho thêm một ngón vào khiến hang động đã chật chội nay lại càng phải chen chúc nhau giữa tấc thịt mềm mại.
Bên dưới lập tức thấy trướng khiến Viên Hân thở dốc. Cô có thể cảm nhận rõ chúng đang cong lên chơi đùa bên trong mình, thậm chí còn cố tình muốn kẹp lấy điểm nhỏ nhô ra khiến cô lại phải đạt cao trào lần thứ hai.
Thành Luân lật người của Viên Hân lại, nhìn thấy cả cơ thể của cô đã nhuốm màu đỏ của khoái cảm thì khẽ liếm môi. Anh cởi chiếc áo choàng tắm khỏi người, để lộ cơ thể săn chắc cùng vật nam tính dựng thẳng đứng.
Trong ánh đèn ngủ chập chờn, Viên Hân vẫn có biểu cảm ái ngại như lần đầu tiên nhìn thấy người anh em của Thành Luân. Việc cô không thể ướt được cũng một phần do kích cỡ quá lớn của nó.
“Anh đã cho Viên Hân nhỏ thoải mái rồi, vậy có phải em nên báo đáp lại không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT