Cả một đoàn người cùng đi đến Khiếu Tinh Đài, dẫn đầu là Hoàng đế cùng Hoàng hậu còn Chỉ Ni thì nối bước theo sau.

Nhìn qua nhìn lại một lúc, Chỉ

Ni nói với Bạch Hạc:

- Ta để quên vòng Yên Thiết ở tẩm cung rồi, không có nó sẽ khiến hoàng mẫu giận đó. Chị đi về lấy đi.

Bạch Anh ngập ngừng:

- Nhưng Lệnh cô…

Tuy nhiên không thể cãi lại lệnh. Bạch Hạc đưa ánh mắt lo lắng nhìn Lê Dực Định ở phía sau rồi cúi thấp đầu.

- Dạ, nô tì sẽ quay lại ngay.

Bạch Hạc đã rời đi. Lợi dụng khi dòng người đang đông đúc, Chỉ Ni bước chậm một chút còn Lê Dực Định lại bước vội lên trên. Bất chợt chạm mặt nhau, không biết là vô tình hay hữu ý mà cả hai đều vô thức bật cười. Đây có thể gọi là tâm ý tương thông không? Dẫu chẳng nói một lời nào nhưng lòng của đối phương đều đã tỏ mồn một.

Đi bên cạnh hắn, Chỉ Ni vờ như hậm hực:

- Vậy mà từ đầu lại không nói với ta rằng ngài là Đại vương của Qui Nam.

Hắn nhẹ giọng:

- Nàng cũng không cho ta biết nàng là trưởng công chúa của Đế quốc Thành Vu.

Nàng phụng phịu đôi má:

- Ta đang ở nhân gian thì sao lộ danh tính được.

Hắn cũng nhướng đôi mày trêu chọc:

- Thì ta cũng đang ở nhân gian mà.

Chỉ Ni nheo mắt nhìn Lê Dực Định rồi mím đôi môi đỏ mọng mà không nói thêm một lời nào. Chẳng biết trong lòng mình bấy giờ ra sao nữa. Rõ là bản thân có hàng vạn điều muốn nói nhưng lại không biết mở lời ra sao. Cũng không biết hắn có chê rằng nàng đã quá lắm lời.

Những người khác đã đến Khiếu Tinh Đài nhưng Chỉ Ni và Lê Dực Định vẫn còn đang bước ở trên bậc thang. Lúc này xung quanh không ngừng vang lên những tiếng nổ vô cùng nhộn nhịp. Từng chiếc pháo hoa được bắn trên bầu trời đang trải một thảm đen tuyền cùng vô vàn vì sao đang thay nhau lấp lánh. Chỉ Ni mỉm cười dịu dàng, ánh mắt long lanh ngước nhìn những pháo hoa với muôn vạn hình thù đang nở rộ trên bầu trời cao vời vợi.

Cả hai cùng dừng chân ở giữa cầu thang, Lê Dực Định quay đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy Chỉ Ni ngẩn đầu say sưa ngắm nhìn từng pháo hoa đang thay nhau đua nở. Vẫn là ánh mắt này, vẫn là nụ cười ấy và cả gương mặt mĩ miều bao nhiêu năm qua vẫn mãi không hề đổi thay. Lại nhớ đến ngày Tết Thượng Nguyên của ba năm trước. Ngày ấy khi nhìn hoa đăng thì nàng cũng mang ánh mắt trong sáng đầy tia ngưỡng mộ như thế này.

Từng chuyện một ở trong quá khứ làm sao mà hắn có thể quên đi được. Năm đó tận mắt chứng kiến nàng ra đi cứ ngỡ tình duyên kiếp này đã hoàn toàn đứt đoạn, nhưng là Trời cao có mắt, cuối cùng vẫn chừa lại cho hắn một tia hi vọng cuối cùng.

Bất chợt nhìn nam nhân ở bên cạnh, trong lòng thoáng chốc vừa thấy lạ nhưng lại vừa thấy rất quen. Chỉ Ni có cảm giác như mình đã từng cùng ai đó ở trong khung cảnh êm đềm dưới ánh đèn vàng của vô vàn ngọn nến. Những chuyện này đều không thể nhớ nổi là xảy ra từ bao giờ và những ảo ảnh hiện ra trước đó cũng rất mơ hồ, kì lạ.

Bao nhiêu sắc màu cứ ánh lên rồi buông dần xuống, không khí náo nhiệt xung quanh thoáng chốc tựa như chẳng hề tồn tại. Trước mắt họ bấy giờ chỉ nhìn thấy mỗi nhau. Một người ôm thương nhớ còn một người cứ mãi sống trong mơ hồ. Lê Dực Định đưa tay lên, vốn muốn chạm vào gương mặt xinh xắn kia một chút nhưng rồi phải khựng lại. Dẫu trong lòng đã không thể kềm chế được liền muốn ôm lấy nàng tuy nhiên hắn biết, hắn biết ở thời điểm này vẫn chưa phải là thích hợp. Chỉ Ni bấy giờ không hoàn toàn thuộc về hắn, trong tâm của nàng còn rất nhiều chuyện rối rắm như tơ vò, mãi vẫn không thể tháo gỡ ra. Bao lâu cũng được. Lê Dực Định vẫn luôn chờ đến ngày cả hai sẽ trùng phùng. Và cũng muốn thế gian này biết được rằng chẳng một ai yêu thương nàng bằng hắn cả.

[Chị cả!]

Nghe tiếng gọi, Chỉ Ni nhìn ra sau thì thấy Tát Vy Hỉ đang bước từ trên Khiếu Tinh Đài xuống. Vừa đi nàng ta vừa tiếp lời:

- Sao chị lại ở dưới này vậy? Để hoàng mẫu phải hỏi han khắp nơi.

Còn cách họ vài bước chân thì bỗng nhiên Tát Vy Hỉ vờ trượt ngã.

Chỉ Ni từ đầu đến cuối vẫn không trả lời mà âm thầm quan sát xem sao. Khi thấy nàng ta có ý ngã vào Lê Dực Định thì đã kéo mạnh tay áo khiến hắn bước về phía mình còn Tát Vy Hỉ thì để cung nữ ở phía sau đỡ lấy.

Đưa mắt nhìn Tát Vy Hỉ vừa ngã vào cung nữ, Chỉ Ni khẽ mỉm cười.

- Tam công chúa không sao chứ? Đã lớn rồi mà đi đứng chẳng cẩn thận chi cả.

Tát Vy Hỉ siết chặt tay thành nắm đấm, cũng vội cười trừ.

- Không sao! Là do em bất cẩn.

- Vậy ta và Đại vương đi trước. Có chi thì cứ sai bảo cung nữ làm cho.

Vừa nói xong thì đã quay lưng đi mất. Rõ ràng là cố ý vậy nên nàng cũng không quan tâm đến nàng ta có bị thương tổn hay không, tự làm tự chịu.

Lê Dực Định khẽ cười thầm rồi lại bước theo sau. Rõ là nữ nhân này càng ngày càng ích kỷ. Nhưng chẳng phải nàng làm như vậy là để kéo hắn ra khỏi nữ nhân khác sao? Sau này càng ích kỷ nhiều hơn cũng được.

Rất nhanh chóng đã đi ở bên cạnh nàng, hắn hơi nghiêng người nhỏ giọng nói:

- Trưởng công chúa! Ta muốn cầu hôn nàng, có được không?

Bất chợt khựng người, đôi má đào cũng dần đỏ ửng. Chỉ Ni không tin được mà nghiêng mặt nhìn hắn. Lời hắn nói là thật ư? Nhưng mà Qui Nam xa như vậy chắc chắn Hoàng đế và Hoàng hậu sẽ không chịu gả.

Nàng ấp úng:

- Ngài… Không đùa sao?

Hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn nàng trở nên kiên định hơn vạn phần:

- Chỉ cần nàng ưng thuận thì ta sẽ dâng tấu xin phụ hoàng gửi thư cầu hôn.

Hai tay đan chặt vào nhau. Hắn từng tuổi này đương nhiên đã lập gia thất nên gả đến Qui Nam thì thân phận của nàng cũng chỉ là phủ thiếp mà thôi. May mắn hơn một chút sẽ là trắc phi cũng không chừng. Nhưng thân phận của nàng là trưởng công chúa, nếu gả đi không mặt mũi như vậy chắc chắn sẽ không được Hoàng đế chấp thuận.

Đưa mắt nhìn sang hướng khác, nàng thở dài.

- Ta dầu gì cũng là trưởng công chúa của Thành Vu, gả đến Qui Nam nhưng không phải danh vị chính thê sẽ mang không ít dị nghị. Phụ hoàng chắc chắn không đồng ý.

Hắn ôn tồn nói:

- Chỉ Ni, ta chưa lập gia thất.

[Ta chưa lập gia thất, phủ gia cũng quạnh quẽ nhiều năm vậy nên hãy cứ an tâm, ta nhất định sẽ không san sẻ cũng không bao giờ phụ nàng.]

Bất chợt hình ảnh trên chiếc thuyền nhỏ lúc ẩn lúc hiện trong tiềm thức, câu nói kia cũng không ngừng vang vọng ở bên tai. Chỉ Ni lùi người lại, hơi thở trở nên nặng nề thêm từng chút. Chuyện này xảy ra từ bao giờ? Tại sao nàng không thể nhớ được điều gì cả?

Loạng choạng lùi người ra sau. Bạch Hạc vừa quay lại thì thấy nàng đang bất ổn nên vội chạy đến ghì đôi vai giữ lấy.

Nàng ta gấp gáp hỏi:

- Lệnh cô! Lệnh cô không sao chứ?

Siết chặt cổ tay của nàng ấy, Chỉ Ni lắc nhẹ đầu.

- Không… Ta không sao!

Không nói một lời nào, Bạch Hạc vội vã đưa Chỉ Ni rời đi trước đôi mắt kinh ngạc của Lê Dực Định. Đang yên đang lành thì sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ Chỉ Ni đã làm sao rồi? Nếu chất độc kia sẽ phát tác như lời lão y sĩ kia nói vậy thì hắn phải nhanh chóng tìm gặp Quốc sư để hỏi tung tích của Hạ Tuyết Đàm. Nhưng quan trọng hơn hết, muốn gặp Quốc sư cũng không phải là chuyện đơn giản.

Bạch Hạc đưa Chỉ Ni đi được một đoạn thì chạm mặt Tát Đại Nguyên. Trông thấy nàng đang yếu ớt tựa vào Bạch Hạc, trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi nên lấy làm lo lắng.

Hắn hỏi:

- Lệnh cô làm sao?

- Dạ bẩm Điện hạ, Lệnh cô bị tác động nên lại mắc chứng đau đầu.

Không nói thêm một lời nào, Tát Đại Nguyên vươn tay bế sốc Chỉ Ni lên rồi nhanh chân đưa về tẩm cung. Trong vòng tay của Tát Đại Nguyên Chỉ Ni cứ mãi run lên cầm cập, những chuyện xưa cũ cũng dần hiện lên rất nhiều. Là Lê Dực Định… Nam nhân thường xuyên xuất hiện trong ảo ảnh chính là hắn. Hoá ra giữa cả hai đã có quen biết từ trước nhưng Chỉ Ni lại chẳng thể nhớ được là nó đã xảy ra từ lúc nào. Mọi ký ức lưu lại toàn là những năm tháng ở Thành Vu. Càng nghĩ càng thêm đau đầu dữ dội vậy nên chẳng mấy chốc nàng đã hoàn toàn ngất lịm.

Bạch Hạc nhìn theo bóng lưng của Tát Đại Nguyên rồi quay người chạy đi tìm Hoàng đế. Đến thời khắc này đã không thể cứu vãn được nữa. Còn không mau tìm được Hạ Tuyết Đàm thì e rằng mạng của Chỉ Ni sẽ khó giữ được.

Nghe lời bẩm báo. Hoàng đế lệnh Bạch Hạc đến Thanh Kim Điện còn Hoàng hậu ở lại với các quan viên. Vả lại Hoàng đế biết Hoàng hậu đang bất ổn tâm trí nên không thể để người tiếp nhận thêm bất kỳ tin tức nào.

[Bộp!]

Dằn tay xuống thành ghế, Hoàng đế tức giận quát:

- Tại sao ngươi biết chuyện này lại không bẩm báo với trẫm?

Bạch Hạc quỳ dưới đất, đầu không dám ngẩn lên.

- Dạ bẩm Bệ hạ, nô tì không biết Khiêm Hòa Đại vương đã thay Hoàn Văn vương đi sứ nên đến yến tiệc hôm nay mới nhận ra. Vả lại ở trước mặt bao nhiêu người lại còn là thọ tứ tuần của Lệnh bà, nô tì không thể bẩm với Bệ hạ.

Hoàng đế nghiến chặt răng, ánh mắt mãi không ngừng dao động. Chẳng lẽ những ngày qua Chỉ Ni luôn đau đầu là do đã gặp lại Lê Dực Định ư? Chẳng trách cả Phượng Nghi Cung đều bị lục tung cả lên vẫn không tìm được những kỷ vật xưa cũ. Trong lòng không ngừng rối rắm. Hoàng đế đứng dậy rồi đi qua đi lại cố suy nghĩ nên làm gì, trong lòng cũng tính toán vô số chuyện. Đội quân cử đi đến dãy Lập Sơn vẫn chưa có tin tức mà Chỉ Ni lại lâm vào cảnh này thì biết phải làm sao?

Hoàng đế dừng bước, gọi:

- Hốt Tu!

Hốt Tu cúi đầu:

- Dạ có nô tài!

- Ngươi mau mời Quốc sư đến xem tình trạng của trưởng công chúa. Nhưng tuyệt đối đừng để Hoàng hậu hay.

- Dạ! Nô tài đi ngay.

Hoàng đế thở dài, ngồi phịch xuống trường kỷ. Những tưởng Chỉ Ni đã ở đây thì sẽ hoàn toàn cắt đứt với Qui Nam nhưng không, ngày hôm nay xảy ra cớ sự này thì Hoàng đế biết mình đã sai hoàn toàn. Đầu tiên là sai khi năm đó để Định Tư đồ đưa nàng đi xa xứ. Cái sai thứ hai là đã cho phép Quốc sư dùng Vu linh tà cổ.

Bất lực áp tay vào trán, Hoàng đế trầm giọng nói:

- Ngươi về tẩm cung chăm sóc cho trưởng công chúa, Quốc sư nói chi cũng phải nhất nhất nghe theo. Tạm gác lại chuyện này, đợi khi trưởng công chúa đã bình an thì trẫm sẽ xử trí ngươi sau.

Bạch Hạc khấu đầu.

- Dạ! Nô tì đi ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play