Hoàng đế ngồi trên trường kỷ thưởng trà và suy ngẫm về việc mở cửa Nam Tây Nam giao thương giữa hai nước. Biết rõ chuyện này sẽ được nhiều hơn mất nhưng Qui Nam đã từng đánh chiếm Tế Linh mất hết mấy thành trì, thực sự Hoàng đế rất muốn mở cửa thông thương tuy nhiên một khi Tế Linh trở mặt thì với đội quân thiện chiến đó làm sao quân lực chưa phục hồi của Thành Vu có thể chống đỡ nổi.
Suy nghĩ đến mấy cũng không thông, Hoàng đế cầm lấy tách trà ném xuống khiến nó vỡ tan tành.
[Choang!]
- Bệ hạ bớt giận!
Hốt Tu thấy sắc mặt của Hoàng đế không tốt thì lập tức quỳ xuống khấu đầu.
Cùng lúc này có một thái giám khác đi từ bên ngoài vào và kính cẩn tâu:
- Dạ bẩm Bệ hạ, Lệnh bà đang ở ngoài xin diện kiến.
Hoàng đế thở phào một hơi:
- Cho nàng ấy vào.
- Dạ!
Không lâu sau đó Hoàng hậu đã đi vào điện và theo sau là cung nữ đang bưng một khay chứa đĩa cam tươi.
Dừng trước Hoàng đế, Hoàng hậu hành lễ:
- Thần thiếp vấn an Bệ hạ.
Hoàng đế thấp người đưa tay đỡ Hoàng hậu đứng dậy.
- Nàng ngồi xuống đây đi, đừng quỳ lâu quá.
Hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh rồi tự tay bưng đĩa cam đặt xuống bàn, song dịu dàng nói:
- Cả ngày hôm nay Bệ hạ mãi nghĩ cho chính sự mà không ít suy tư, vừa hay ở chỗ thần thiếp vừa có cam tươi hái ở vườn Ngự uyển nên mang đến đây dâng cho Bệ hạ.
Vừa nói Hoàng hậu vừa lấy một quả cam và bóc vỏ, lại nói tiếp:
- Sứ giả còn ở đây rất lâu nên Bệ hạ cứ từ từ suy tính. Cần chi gấp gáp mà tự làm khổ bản thân.
Thở hắt một hơi, mỗi lần có Hoàng hậu ở bên cạnh cứ như vừa cất đi được một tảng đá to ở trong lòng. Hoàng đế dịu giọng hỏi:
- Trong việc này nàng nghĩ thế nào?
Hoàng hậu đưa cho Hoàng đế một múi cam rồi đáp:
- Theo thần thiếp nghĩ, chuyện mở cửa Nam Tây Nam sẽ là quyết định đúng đắn của Bệ hạ. Nước ta vừa kết thúc nội chiến chưa lâu nên rất quan ngại trong vấn đề chiến tranh với ngoại quốc mà Qui Nam bây chừ khí thế đang trên đà lấn át, lại sát biên giới nước ta, không chắc một ngày nào đó không mang dã tâm dấy quân xâm chiếm. Còn Tế Linh cũng có triều đình, cũng có bách tánh lê dân, chẳng nhẽ họ không hiểu được với một quân chủ thì thần dân mới là trên hết. Bệ hạ còn do dự thì thiệt thòi cũng chỉ là mình.
Hoàng đế thở dài:
- Nhưng nàng cũng biết Tế Linh thiện chiến ra sao. Ta e rằng nếu bắt tay với Qui Nam rồi thì Tế Linh sẽ dấy quân làm loạn, lúc đó thần dân vẫn phải thiệt thòi.
- Thiếp nghĩ Tế Linh sẽ không dám huênh hoang như vậy đâu. Bệ hạ cũng đã từng nói mở cửa Nam Tây Nam chính là ký với Qui Nam một hiệp ước ngầm. Qui Nam từng đánh chiếm Tế Linh, nếu vì lý này mà gây ra xung đột thì Qui Nam cũng buộc phải chống lưng cho ta để kéo dài mối giao hảo này.
- Nàng nói cũng rất có lý.
Hoàng đế nắm lấy bàn tay mềm mại của Hoàng hậu không ngừng vỗ về:
- Có nàng ở bên cạnh, trẫm rất an tâm.
Là phu thê đã hơn hai mươi năm và cùng trải qua cuộc nội chiến dài đăng đẵng, bất cứ lúc nào Hoàng đế cũng muốn nghe ý kiến của Hoàng hậu xong rồi mới suy tính và đưa ra quyết định cuối cùng. Vốn xuất thân là con gái của Thái phó, thầy của Hoàng đế từ khi vẫn còn nhỏ dại nên có thể nói Hoàng hậu là người bác cổ thông kim, tài hoa uyên bác. Không những biết nhiều thi thơ mà còn giỏi cầm kỳ thi họa. Từ khi còn là Trữ quân thì Hoàng đế vẫn luôn tôn trọng lời của thê tử, cho đến nay thì thói quen ấy vẫn không thay đổi một chút nào.
Bỗng nhiên bên ngoài có một thái giám chạy vào và quỳ xuống tâu:
- Dạ bẩm Bệ hạ, Lệnh bà. Ở Phượng Nghi Cung truyền tin đến rằng trưởng công chúa bị đau đầu mấy ngày không dứt, hiện đã cho truyền Ngự y.
Hoàng hậu hốt hoảng nhìn Hoàng đế:
- Bệ hạ…
Hoàng đế đứng bật dậy chỉ tay hướng về phía Minh Ân đài:
- Không cần truyền Ngự y. Mau đi mời Quốc sư đến Phượng Nghi Cung ngay cho trẫm.
- Dạ!
…
Chỉ Ni ngồi trên trường kỷ, khủy tay chống lên thành ghế còn bàn tay không ngừng xoa xoa vào thái dương. Mấy ngày nay đầu đột nhiên cứ lâng lâng còn người thì mệt mỏi khó chịu, chẳng biết bản thân đã làm sao nữa.
Cung nữ mang một tách trà gừng đi vào. Bạch Hạc tận tay lấy tách trà rồi đặt trước mặt Chỉ Ni, cung kính nói:
- Lệnh cô hãy uống một ít trà gừng cho khuây khỏa.
Ngôn Tình HayXua tay từ chối, nàng tiếp tục xoa đầu:
- Mùi này khó chịu quá! Chị mang ra ngoài đi.
- Vậy người cần chi thì cứ gọi nô tì.
Bưng tách trà đặt lên khay, Bạch Hạc hất hàm cho cung nữ lui xuống.
Chỉ Ni thở dài, sắc mặt mỗi lúc mỗi tái đi khiến Bạch Hạc không khỏi lo âu. Nếu triệu chứng này cứ kéo dài chắc chắn Chỉ Ni sẽ sống không bằng chết.
Hoàng đế và Hoàng hậu từ bên ngoài đi vào. Thấy họ đến, Chỉ Ni vốn muốn quỳ xuống hành lễ thì Hoàng đế đã vội đi đến bên cạnh ghì lấy đôi vai giữ lại, chất giọng cũng sốt sắng vô cùng:
- Miễn lễ! Miễn lễ! Không cần đứng dậy.
Nhìn Bạch Hạc rồi lại nhìn Chỉ Ni, Hoàng hậu ân cần hỏi:
- Con còn đau đầu chứ?
Nàng gật nhẹ đầu:
- Dạ còn! Nhưng chỉ là lâng lâng thôi, cũng không đau lắm đâu Hoàng mẫu.
Hoàng đế lạnh giọng:
- Cho mời Quốc sư.
- Dạ!
Hốt Tu lui ra ngoài rồi gọi Quốc sư đi vào. Chẳng bao lâu Quốc sư đã vào trong điện rồi quỳ xuống trước họ.
- Thần, Xương Di bái kiến Bệ hạ, Lệnh bà, Lệnh cô.
Hoàng đế gấp rút nói:
- Miễn lễ! Khanh hãy mau xem trưởng công chúa như thế nào.
- Dạ!
Xương Di đi đến trước Chỉ Ni, ánh mắt thâm sâu nhìn sắc mặt của nàng rồi thu ngay lại.
- Phiền Lệnh cô hãy đặt ngửa tay lên bàn.
Chỉ Ni làm theo lời hắn, đặt tay ngửa lên bàn. Lấy ra một chiếc khăn, Xương Di phủ lên tay của nàng rồi mới bắt mạch. Ánh mắt có chút thay đổi, sau khi đã bắt mạch xong thì Xương Di mới vòng tay ra phía trước và nói:
- Lệnh cô chỉ là nghỉ ngơi không đầy đủ nên cơ thể có chút suy nhược. Nên tẩm bổ rồi nghĩ ngơi nhiều một chút thì hơn.
Nàng gật đầu:
- Đa tạ Quốc sư!
Nhìn ra sắc mặt khác lạ của Xương Di, Hoàng đế lệnh Bạch Hạc và các cung nữ đưa Chỉ Ni vào hậu điện, ở tiền điện lúc này chỉ còn lại ba người.
Hoàng hậu thấy mọi người đã đi hết thì mới hỏi:
- Tình trạng của trưởng công chúa không sao chứ?
Xương Di kính cẩn:
- Dạ bẩm Bệ hạ, Lệnh bà. Lệnh cô có lẽ đã gợi nhớ được phần nào của chuyện năm xưa nhưng vẫn chưa gọi là nguy hại. Chỉ cần sau này tránh tiếp xúc với chuyện cũ sẽ tốt hơn, nếu vẫn còn tiếp tục thì e rằng sẽ gây ra đại hoạ.
Hoàng đế trầm giọng:
- Truyền Bạch Hạc!
- Dạ!
Bạch Hạc được triệu gọi ra tiền điện, quỳ trước họ, nàng ta khấu đầu:
- Nô tì vấn an Bệ hạ, Lệnh bà.
Ánh mắt của Hoàng đế vô cùng an tĩnh, hỏi:
- Những vật trước kia ngươi đã xử lý xong chưa?
Nàng thưa:
- Dạ bẩm Bệ hạ, cây trâm ngọc và sợi dây tuyến đều được nô tì tiêu hủy rồi.
Hoàng hậu thở dài:
- Nếu đã tiêu hủy thì chẳng còn chi liên quan đến chuyện năm xưa nữa, vậy thì vì đâu mà ra cớ sự này?
Năm đó Chỉ Ni hồi cung và được chính Quốc sư dùng Vu linh tà cổ hòng để nàng không còn vương vấn chuyên xưa cũ, cũng là ý của Hoàng đế và Hoàng hậu vì họ nghĩ Chỉ Ni đã ở lại Thành Vu thì chắc chắn sau này chẳng còn liên quan đến một ai, thứ nàng cần làm là sống như một nàng công chúa bình thường, quên đi bao nhiêu khổ ải.
Hoàng đế dằn tay xuống bàn, ra lệnh:
- Soát! Dù lục tung cả Cung điện này cũng phải soát cho ra những thứ năm xưa trưởng công chúa đã mang theo từ Qui Nam trở về.
- Dạ!
Toàn bộ cung nữ và thái giám đều lục soát mọi ngóc ngách trong điện theo sự chỉ đạo của Bạch Hạc.
Hoàng đế ngồi xuống trường kỷ, trông thấy Hoàng hậu lo lắng siết chặt tay vào nhau thì đã đặt tay mình lên tay người vỗ về an ủi. Giương đôi mắt đỏ ửng rươm rướm lệ nhìn Hoàng đế, Hoàng hậu không ngừng run lên bần bật, chất giọng thốt ra cũng mang vạn phần nghẹn ngào:
- Bệ hạ… Hoàng nữ của chúng ta…
Hoàng đế khoác tay ôm lấy bả vai Hoàng hậu vỗ về:
- Không sao! Quốc sư nói vẫn ổn kia mà.
Nói rồi lại nhìn Quốc sư, hỏi:
- Nếu trưởng công chúa bị phát độc thật thì làm sao giải trừ?
Quốc sư cúi đầu, đáp:
- Dạ bẩm Bệ hạ, theo như trong y thư cổ và nhân gian tương truyền thì ở đỉnh núi cao nhất của dãy Lập Sơn có một loại hoa mang tên Hạ Tuyết Đàm, người bị trúng Vu linh tà cổ nếu bị phát độc phải dùng Hạ Tuyết Đàm sắc cùng một số loại thảo dược khác suốt ba ngày ba đêm, sau đó sẽ pha cùng nước cất mới có thể dùng để giải độc.
Hoàng đế trầm giọng:
- Hốt Tu!
- Dạ có nô tài!
- Truyền chỉ lệnh Chỉ huy sứ dắt binh đến dãy Lập Sơn tìm bằng được Hạ Tuyết Đàm cho trẫm.
- Dạ, nô tài đi ngay.
Hốt Tu còn chưa đi thì bỗng nhiên Đại Nguyên đã từ bên ngoài đi vào. Dừng chân trước họ, hắn quỳ xuống khấu đầu hành lễ:
- Nhi thần vấn an phụ hoàng, hoàng mẫu.
Hoàng đế gật đầu:
- Con đứng lên đi!
Không đứng dậy, Tát Đại Nguyên vẫn khấu đầu chạm đến đất.
- Lần này đến dãy Lập Sơn muôn vàn gian khó còn chị cả thì đang gặp phải hiểm nguy, nhi thần khẩn xin phụ hoàng hãy để nhi thần dẫn quân đến dãy Lập Sơn tìm Hạ Tuyết Đàm cứu chị cả.
Hoàng đế phiền não áp tay lên trán, hơi thở dần trở nên nặng nề:
- Nước ta chẳng phải không có hiền tài, con là Hoàng thái tử gánh vác bao nhiêu trọng trách thì sao xảy ra bất trắc chi? Nhất định ta sẽ tìm ra Hạ Tuyết Đàm, bây chừ con đừng lo lắng quá.
Tát Đại Nguyên không cam tâm siết chặt tay thành nắm đấm. Hắn năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, nhỏ hơn Chỉ Ni tận ba tuổi nhưng chẳng phải không biết chuyện gì. Chỉ Ni bao năm sống ngoài Cung và phải trải qua biết bao nhiêu là gian khó, còn hắn là nam nhân nhưng lại được bao bọc trong bốn bức tường thành, hoàn toàn không xước một miếng da. Là nam nhân mà bất tài vô dụng thì có lợi ích gì. Vả lại hắn không muốn cho đến khi hồi Cung mà nàng cũng phải chịu biết bao nhiêu là dày vò khổ sở.
Cả Phượng Nghi Cung đều được lục soát cặn kẽ, từ y phục, son phấn, tất tần tật mọi thứ mà Chỉ Ni vẫn thường dùng. Chợt Bạch Hạc nhớ ra trang sức vàng của Chỉ Ni dạo gần đây nên đã đi tìm xem sao, nhưng tìm rất lâu cũng không thấy nó được cất ở đâu cả.
Chỉ Ni đứng ở hậu điện nhìn mọi người vội vã lục soát loạn hết cả lên. Tại sao lại là Quốc sư mà không phải là Ngự y chứ? Và tại sao họ phải làm loạn Phượng Nghi Cung?
Siết chặt sợi dây tuyến trong tay, nàng lùi người về sau rồi giấu nhẹm nó vào túi gấm. Bỗng nhiên trước mắt sượt qua một ảo ảnh khi bản thân đang bị sơn tặc rượt đuổi ở trong rừng. Chỉ Ni đưa tay ôm lấy đầu rồi ngồi phịch xuống ghế, đôi mày thanh tú nhíu chặt đến mức sắp chạm vào nhau. Đây là chuyện xảy ra từ khi nào? Tại sao càng nghĩ lại càng không thể nhớ nổi?
Hoàng hậu đi vào hậu điện, thấy Chỉ Ni đang ngồi gục đầu khổ sở thì đi đến ôm chầm lấy nàng. Không ngờ những chuyện xưa cũ khi ở Qui Nam lại xuất hiện ở Thành Vu, không ngờ có một ngày chất độc kia có cơ hội phát tác. Chẳng lẽ con gái của người lại phải chịu tiếp đoạ đày nữa hay sao? Đến khi nào nàng mới thực sự sống bình thường như bao Hoàng nữ khác?
Hoàng hậu khóc nấc, vòng tay ôm lấy nàng càng thêm siết chặt:
- Chỉ Ni… Là hoàng mẫu không tốt. Là hoàng mẫu khiến con bao lần phải sống trong nguy hiểm.