Kể từ ngày Chỉ Ni mất, Lê Dực Định hoàn toàn nhốt mình ở trong Đại vương phủ, tinh thần sa sút, chính vụ bỏ bê,… Những thứ ấy càng khiến Hoàng đế thêm phẫn nộ mà dứt khoát hạ chỉ lưu đày. Hắn bị đưa đi đày ở phía Tây được ba ngày thì Diệp Xuân Thứ phi mới có thể đi đến Minh Chánh Điện gặp Hoàng đế.
Cùng cung nữ đi vào Minh Chánh Điện. Diệp Xuân Thứ phi vừa đến thì đã thấy Hạng Tài vừa đi ra từ bên trong. Hạng Tài dừng chân lại, quỳ xuống khấu đầu:
- Nô tài vấn an Bà phi Thứ.
Diệp Xuân Thứ phi dịu giọng:
- Gần đây chính sự rối rắm nên ta có mang đến một bát canh hạt sen và muốn vấn an Bệ hạ.
- Dạ, nô tài sẽ vào trong bẩm báo.
Diệp Xuân Thứ phi gật đầu rồi đứng đợi ở bên ngoài.
Hoàng hậu bị cấm túc, Hoàng đế kiêng kỵ thế lực nhà mẹ của Vân Âm Nguyên phi nên đã giao toàn quyền quản lý hậu cung vào tay Diệp Xuân Thứ phi. Những ngày qua phải xử lý vô số chuyện, vả lại Lê Dực Định vừa mới bị đưa đi đày không bao lâu nên Diệp Xuân Thứ phi không thể trực tiếp đến xin Hoàng đế khai ân được. Phải đợi hắn đã đi vài ngày thì mới có thể đặt chân đến đây, cũng phải thật khôn khéo để không nói thẳng ra bên ngoài. Trước tiên cần phải dò xem thánh ý.
Không lâu sau đó Hạng Tài đi ra và cúi đầu:
- Bẩm Bà phi Thứ, Bệ hạ cho truyền Bà vào trong.
- Đa tạ Hạng Tài công công!
Diệp Xuân Thứ phi cùng cung nữ đi vào chính điện. Dẫu biết rằng nói giúp Lê Dực Định lúc này sẽ dễ khiến bản thân và con cái bị liên lụy. Nhưng năm ấy Cát Nhã Nguyên phi ra đi trong oan ức, bấy giờ không thể để hài tử duy nhất của nàng ta gặp bất trắc gì.
- Thần thiếp vấn an Bệ hạ.
- Không cần đa lễ, nàng đứng dậy đi.
Hoàng đế đưa bàn tay ra phía trước. Diệp Xuân Thứ phi khẽ cười, đặt bàn tay mềm mại lên tay của Hoàng đế rồi đứng dậy. Tự mình bưng chén canh còn nóng hổi đặt lên bàn bên cạnh Hoàng đế, Diệp Xuân Thứ phi dịu giọng:
- Gần đây có quá nhiều chuyện khiến Bệ hạ phiền lòng, thần thiếp không thể làm chi hơn, chỉ biết mang một chén canh hạt sen hầm cùng Ô cốt kê do mình tự làm để người tẩm bổ.
- Nàng đã có tâm rồi!
Nhìn chén canh đang nghi ngút khói khiến Hoàng đế cảm thấy rối rắm trong lòng. Cát Nhã Nguyên phi và Diệp Xuân Thứ phi thân thiết từ lúc vẫn còn là khuê nữ, đến lúc nhập cung luôn luôn nương tựa vào nhau. Món canh hạt sen này cả hai đều thường xuyên nấu và mang hương vị vô cùng đặc biệt. Ngày hôm nay không biết là Diệp Xuân Thứ phi thực lòng muốn Hoàng đế tẩm bổ hay muốn nhắc nhở người về sự ra đi của Cát Nhã Nguyên phi.
Đưa mắt nhìn Diệp Xuân Thứ phi, Hoàng đế nói:
- Đến đây với trẫm.
Diệp Xuân Thứ phi khẽ gật đầu rồi ngồi xuống trường kỷ cùng Hoàng đế. Khi Diệp Xuân Thứ phi đã ngồi xuống bên cạnh mình thì Hoàng đế mới ôn tồn hỏi:
- Lần đầu quản lý hậu cung, không vất vả cho nàng chứ?
Diệp Xuân Thứ phi thổi một muỗng canh cho bớt nóng rồi đưa cho Hoàng đế.
- Nói không vất vả là nói dối, nhưng thần thiếp vẫn có thể lo liệu ổn thỏa nên Bệ hạ cứ an tâm.
- Nghe nói Vương phi của Đông Hoạt đã mang thai không lâu.
Hoàng đế uống một muỗng canh, Diệp Xuân Thứ phi lại thổi thêm một muỗng khác.
- Cũng đã được ba tháng rồi. Là lần mang thai thứ hai nên thai tượng rất ổn định, Vương phi cũng đã biết cách chăm sóc cho bản thân hơn.
- Vậy là Đông Hoạt đã cho trẫm ba Hoàng tôn rồi.
Hai người cùng bật cười vui vẻ. Quả thực bao lâu nay Diệp Xuân Thứ phi đối với Hoàng đế luôn cần mẫn, đôn hậu, không khác gì Cát Nhã Nguyên phi năm đó. Tuy nhiên sau khi Cát Nhã Nguyên phi ra đi thì Diệp Xuân Thứ phi lại trở nên lí trí nhiều hơn khi nhận ra dù được bậc Quân vương yêu thương đến đâu vẫn không thể bảo toàn được cho mình và hài tử, vậy nên đã không trông mong, không đặt hết tâm tư của mình vào Hoàng đế như thuở ban đầu.
Nhìn Lê Đông Hoạt đã có thê tử hiền dịu, con cái đầy nhà lại khiến Hoàng đế nhớ đến Lê Dực Định bấy lâu nay vẫn cô đơn, chiếc bóng. Chưa bao giờ Hoàng đế thấy hắn tiếp xúc với nữ nhân, bao nhiêu yến tiệc có các khuê nữ quan quyến đều chủ động từ chối. Ấy vậy mà bấy giờ lại điên cuồng vì một nữ nhân chốn nhân gian. Dẫu Lê Dực Định biết rõ là không thể nhưng vẫn cố chấp lao đầu vào. Thật biết cách khiến Hoàng đế chuốc thêm phiền muộn.
Nhìn Diệp Xuân Thứ phi vẫn đang thổi muỗng canh cho mình, Hoàng đế hỏi:
- Nàng luôn yêu thương Dực Định như con, bấy chừ không muốn nói chi với trẫm hay sao?
Diệp Xuân Thứ phi đặt chén canh xuống bàn, đôi tay e ấp đặt lên đùi của mình và mỉm cười đôn hậu:
- Thần thiếp biết Dực Định đã phạm phải trọng tội khiến Bệ hạ phiền lòng không ít. Thần thiếp cũng không phải không phân biệt đúng sai mà bao che vô tội vạ. Chỉ là nhìn thập nhất lang hồi Kinh chưa bao lâu đã bị đày đến phía Tây nên có chút đau lòng mà thôi.
- Nàng và Hi Tuyết thật giống nhau. Nếu như ngày hôm nay người xảy ra chuyện là Đông Hoạt thì nàng ấy cũng rất lo lắng.
Biết Hoàng đế vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa nên Diệp Xuân Thứ phi không muốn nhắc thêm nữa. Cũng không muốn dựa vào lẽ đó mà khiến Hoàng đế sinh ra nghi kỵ với mình. Quan trọng nhất vẫn là Lê Dực Định hiện giờ đã ra sao.
- Bệ hạ, thần thiếp không cố ý xin người tha thứ cho lỗi lầm của Dực Định. Chỉ là quỳ ở Tư Nguyên Môn xong còn phải chịu phạt roi nên vết thương ắt vẫn chưa lành hẳn. Ở phía Tây nóng bức quanh năm lại thường xuyên xảy ra dịch bệnh. Để thập nhất lang đến đó thực quá là hiểm nguy. Sắp tới Đông Hoạt sẽ đến Tây Bắc lo công vụ, Bệ hạ có thể để Đông Hoạt đến thăm thập nhất lang một lần không? Dẫu sao thì hai đứa nó từ nhỏ đã vô cùng khăng khít.
Hoàng đế ngã người tựa ra sau, hai mắt nhắm hờ rồi quay đầu sang hướng khác.
- Canh cũng đã uống, tâm tư cũng đã nhận. Nàng hãy quay về giúp trẫm chuẩn bị Tết Hàn Thực cho chu đáo.
Biết mình đã lỡ lời, Diệp Xuân Thứ phi khụy người hành lễ:
- Thần thiếp xin cáo lui.
Diệp Xuân Thứ phi rời đi, Hạng Tài lại đi vào bên trong chính điện. Đứng bên cạnh Hoàng đế, hắn đưa cho người một mật thư.
- Đây là tin tức mà Lương Hạ thu thập được thưa Bệ hạ.
Hoàng đế mở mật thư ra xem. Không ngờ mọi chuyện đã dần dà xoay chuyển theo chiều hướng ấy. Nếu như là sự thật thì trong những năm tại vị này sẽ để lại một vết nhơ thiên thu, không bao giờ có thể rửa sạch được.
Diệp Xuân Thứ phi rời khỏi Minh Chánh Điện, đang trên đường quay về An Diên Cung thì không ngờ đã chạm mặt Vân Âm Nguyên phi, không biết đây chỉ là vô tình hay là một sự cố ý.
- Tần thiếp vấn an Bà phi Nguyên.
Vân Âm Nguyên phi đưa mắt nhìn rồi lại đảo sang hướng khác, nụ cười trên môi mang đầy nét kiêu kỳ:
- Với quyền hạn bây chừ trong tay của Diệp Xuân Thứ phi đây có lẽ bổn cung sắp nhận không nổi lời vấn an này rồi.
Người trước người sau cùng bước hướng đến Trường Hưng Cung. Vốn dĩ từ đầu đã không liên can gì đến nhau, Diệp Xuân Thứ phi cũng không hứng thú với những chiêu trò đấu đá của Vân Âm Nguyên phi bao năm qua với Hoàng hậu. Bấy giờ Hoàng hậu bị tước Kim sách lẫn Kim bảo, quyền chưởng quản hậu cung lại rơi vào tay Diệp Xuân Thứ phi nên e rằng sau này thực sự sẽ là hai phe đối nghịch.
Diệp Xuân Thứ phi mỉm cười nhẹ nhàng:
- Tần thiếp có làm chi thì Bà phi Nguyên vẫn là người đứng đầu chúng hậu phi. Hoàn toàn có thể nhận vấn an của tần thiếp.
- Hôm nay bổn cung ở đây không phải muốn nhìn điệu bộ hiền lương thục đức của ngươi. Bao năm Thứ phi cứ im hơi lặng tiếng mà sống cuối cùng cũng có ngày được phất cờ trong tay rồi. Xem ra, trong lòng Bệ hạ cũng đã suy tính xong từ lâu.
- Tâm ý của Bà sâu xa, tần thiếp có nghĩ bao nhiêu cũng không tỏ được. Đức bà cũng chỉ để tần thiếp tạm thời chưởng quản hậu cung, còn chuyện chi cần suy tính thì chỉ có bề trên mới biết được.
Vân Âm Nguyên phi liếc mắt nhìn Diệp Xuân Thứ phi, sắc mặt vẫn giữ trọn nét kiêu ngạo như ngày nào:
- Lương Khoác đã bị phế truất và giam lỏng ở hành cung, bây chừ người có quyền hạn lớn nhất chẳng phải là Thứ phi sao chứ? Cũng có khi Đông Hoạt đã được định sẵn số mệnh rồi.
Trước giờ Vân Âm Nguyên phi luôn là người có sao nói vậy, không những thẳng thắn mà cũng không hề có kiêng kỵ gì. Ở trước Hoàng hậu lại càng dựa vào nhà mẹ mà không ngừng buông lời khiêu khích, chẳng có một chút nào nể nang.
Mặc dầu ở đây đa số là người thân cận nhưng chắc gì không có một ai là nội gián. Vả lại Diệp Xuân Thứ phi không phải người thích khoe khoang, cũng không thể dựa vào một chút quyền lợi vừa có mà mang thêm thù oán.
Đôi môi chỉ nở một nụ cười nhẹ, Diệp Xuân Thứ phi vô cùng tỉnh táo nói:
- Chẳng có một thứ chi chứng minh Đông Hoạt sẽ nhận được thánh ân cả, tần thiếp cũng chỉ làm tốt bổn phận của mình để Bệ hạ an tâm lo chuyện triều chính. Chuyện này tần thiếp còn chưa dám nghĩ mà Bà phi Nguyên cứ nhắc đến không thôi, ắt hẳn trong lòng đã tồn tại một chấp niệm.
- Diệp Xuân Thứ phi!
Vân Âm Nguyên phi nghiến chặt răng, chân cũng đã dừng bước. Quay người nhìn Diệp Xuân Thứ phi với đôi mắt đầy căm hận kèm với chất giọng đang gằn xuống:
- Ngươi đừng tưởng cờ đã vào tay là có thể tùy ý phất, hơn hai mươi năm qua luôn sống ẩn dật dựa vào ân sủng của Cát Nhã Nguyên phi thì có đáng hãnh diện chi. Nếu không phải Hoàng hậu thất thế, bổn cung lại vừa gặp hoạ thì ngươi làm chi có phúc đức nhân được vinh hiển này.
Diệp Xuân Thứ phi lại mỉm cười dịu dàng:
- Hai mươi năm qua tần thiếp vẫn cứ bình bình an an mà sống nhưng có thể dùng số năm ấy đổi lấy tín nhiệm của bề trên thì cũng không uổng phí một chút nào. Chỉ là Bà phi Nguyên đã ở bên cạnh Bệ hạ hơn ba mươi năm mà lại để phúc lợi này rơi vào tay tần thiếp, tần thiếp cũng tự thấy rất đáng tiếc.
Bước đến trước mặt Diệp Xuân Thứ phi, Vân Âm Nguyên phi nở một nụ cười khinh miệt:
- Tốt nhất là giữ thật chặt phúc lợi của ngươi. Đừng để một ngày nào đó chính phục lợi này sẽ biến ngươi thành kẻ tội đồ. Nên nhớ, đối đầu bới bổn cung không hề dễ.
Nói rồi quay bước rời đi.
Diệp Xuân Thứ phi khụy người hành lễ cho đến lúc người của Vân Âm Nguyên phi đã đi qua hết. Nhìn theo bóng lưng của họ mà đôi mắt không ngừng dâng lên vô vàn căm phẫn.
Cuối cùng cũng đã đến lúc giúp Cát Nhã Nguyên phi rửa sạch nỗi uất hận mấy mươi năm qua. Diệp Xuân Thứ phi sẽ bước từng bước thật vững chắc để Vân Âm Nguyên phi không còn ngày có thể trở mình, cũng không thể cho họ Dư về sau càng hưng thịnh.
Cung nữ thân cận nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi Bà phi Nguyên có ý khiêu khích, thật may Bà đã không mắc vào bẫy kia.
Diệp Xuân Thứ phi thở hắt một hơi, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía trước.
- Xem ra, sau này chúng ta và Vân Âm Nguyên phi thực sự đối đầu rồi. Nếu ta không tỉnh táo thì hoạ sẽ vạ vào các con, tựa như Lệnh bà vậy.
Suốt ba mươi năm mới chờ được ngày Hoàng hậu ngã xuống nhưng cuối cùng quyền hành lại rơi vào tay Diệp Xuân Thứ phi đương nhiên lập tức sẽ trở thành cái gai trong mắt của nhiều người khác. Huống hồ Vân Âm Nguyên phi xuất thân thế gia, muôn đời kiêu ngạo lại quá ấm ủ chấp niệm về hậu vận, tất nhiên sẽ không thể để Diệp Xuân Thứ phi có được một ngày yên ổn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT