Cát Hiền phi quay đầu nhìn Bích Thụy, không biết đôi mắt đã phủ một màng sương mỏng từ lúc nào. Mặc dù sau khi nhập cung mới gặp nhau, quãng thời gian không dài nhưng có chỗ nào bị đối xử tệ bạc đâu chứ? Khi Cát Hiền phi chưa được sủng ái, chịu bao nhiêu là ức hiếp và thiệt thòi, chính Bích Thụy vẫn luôn bên cạnh an ủi, dẫu có chết cũng không rời đi kia mà.

Cát Hiền phi cất chất giọng run run:

- Bích Thụy, hắn vu cáo cho ngươi… Đúng không?

Bích Thụy cắn chặt môi, vội vã quỳ xuống đất, liên tục dập đầu xin tha:

- Khẩn xin bệ hạ tha mạng… Nô tì chỉ làm theo những điều Bà phi Hiền căn dặn. Là người ở An Diên Cung, nô tì không thể không nghe theo lời cung chủ. Xin bệ hạ tha mạng! Xin bệ hạ tha mạng!

Vẫn giữ sắc mặt bất biến, Hoàng đế trầm giọng hỏi:

- Thuốc đã có người ra tay, còn thực?

Hoàng hậu nhanh miệng nói:

- Thần thiếp đã cho người điều tra thêm, có lẽ đang trên đường trở về.

Rất nhanh chóng đã có thêm người bước vào tiền điện. Lần này lại là một thái giám thân cận của Hoàng hậu.

- Nô tài vấn an Bệ hạ, Lệnh bà.

Hắn hành lễ xong thì đứng dậy, tâu:

- Hồi bẩm Bệ hạ, Lệnh bà. Nô tài đã điều tra thiện phòng và phát hiện ra hai người chịu trách nhiệm làm thực cho Chiêu nghi đều đã tự sát bằng dây thòng lọng, soát trong tay nải còn có rất nhiều tiền bạc được cất giấu rất kín, nghi rằng sợ tội mà tự vẫn.

Mọi người lại nhìn nhau, lúc này Vân Âm Nguyên phi lại có ý mỉa mai:

- Ngày thường cần kiệm chi tiêu, hoá ra là cũng có chỗ cần dùng. Bây chừ có nói chi đi nữa thì Chiêu nghi cũng đã sanh ra một đứa trẻ không toàn vẹn, nếu chuyện này mà thành, Bệ hạ nhất định sẽ không tha thứ cho nàng ta và ngay cả Đại triều cũng bị người đời phê phán đã gặp hoạ tai ương. Thật biết tính toán!

Cát Hiền phi không nói không rằng, từ bao giờ đã cúi gằm mặt xuống đất. Ngày thường có thể thông tuệ nhưng bấy giờ đến cả người bên cạnh cũng âm thầm phản bội mình. Trong tâm trí của người chẳng còn biết nghĩ đến điều gì, chỉ là trong lòng phải ôm một vết thương quá lớn đang không ngừng rỉ máu.

Giương đôi mắt sâu thẳm nhìn Cát Hiền phi, trong đáy mắt của Hoàng đế chỉ còn đọng lại hình ảnh một nữ nhân đang thống khổ khấu đầu, đôi vai mảnh khảnh không ngừng run rẩy. Bàn tay dần siết chặt thành nắm đấm. Hoàng đế muốn đi đến đỡ Cát Hiền phi đứng dậy nhưng rồi lại thôi. Tự bản thân biết rõ, làm như vậy chẳng khác nào đưa Cát Hiền phi hẳn vào con đường chết cả. Trầm ngâm một lúc, Hoàng đế mới cất giọng:

- Cát Hiền phi!

Cát Hiền phi chậm rãi ngẩn đầu nhìn Hoàng đế, dẫu không muốn khóc nhưng những dòng lệ long lanh như châu như ngọc cứ tuôn ra không ngừng. Ánh mắt của nàng chính là cầu xin một sự thương xót cho dù là nhỏ nhoi, cũng chính là trông chờ vào lời cứu giúp lấy số phận bi ai, khổ sở. Bàn tay vụng về lau dòng lệ không ngừng tràn mi, Cát Hiền phi nghẹn ngào:

- Bệ hạ!

Hoàng đế ôn tồn hỏi:

- Nàng có biết vì sao trẫm đã ban cho nàng phong hiệu là Hiền, mỹ từ là Cát hay không?

- Dạ bẩm, thần thiếp biết!

- Nàng biết là tốt.

Ôm lấy bao nhiêu nặng trĩu trong lòng, Hoàng đế thở hắt một hơi rồi nói:

- Cát Hiền phi Chu thị, tước bỏ phong hiệu giáng làm Sung viên, đưa đến cấm túc ở hành cung, không được hồi kinh khi chưa có ý chỉ của trẫm. Còn những người liên can, ban chết.

Hiền - hiền lương đức độ, chỉ người ôn hoà đằm thắm, cử chỉ nhẹ nhàng, dáng vẻ thân thiện, cũng chỉ người có tài đức vẹn toàn.

Cát - may mắn tốt lành, chỉ người mang đến nhiều hạnh phúc, có thể khiến người khác thoải mái khi tiếp xúc với mình, cũng chính là chỉ bản thân mang nhiều phúc đức.

Cát Hiền phi là phong hiệu do chính Hoàng đế nghĩ ra, trực tiếp ban tặng cho nàng mà không cần thông qua Nội vụ phủ như bao hậu phi khác. Đối với Hoàng đế thì Cát Hiền phi là ngoại lệ, tất cả thứ gì nàng muốn đều được Hoàng đế chấp thuận mà không cần nghĩ suy. Trôi qua bao nhiêu ngày tháng rực rỡ ấy, không ngờ rằng lại có ngày chính vì vinh sủng kia mà đã vô tình đưa nàng vào cửa tử.

[Bịch! Bịch! Bịch!]

[Thập nhất điện hạ! Đừng chạy nhanh như vậy chứ! Người mà bị ngã là nô tì sẽ bị trách phạt.]

[Không được! Ta phải nhanh hơn nữa. Ta phải đón mẫu phi hồi Cung.]

Lê Dực Định chạy đến Hiên Uyển Môn. Hắn đã đợi ở An Diên Cung rất lâu nhưng vẫn không thấy Cát Hiền phi trở về. Chưa bao giờ rời xa mẫu thân lâu như vậy nên trong lòng cứ như có ngọn lửa đang không ngừng nhen nhóm.

Đứng ở Hiên Uyển Môn, Lê Dực Định tin chắc rằng mình sẽ được thấy Cát Hiền phi dẫu rằng xa đến đâu đi chăng nữa. Nếu như không đi đến Minh Chánh Điện thì bất cứ ai đi lại trong Cung đều buộc phải đi qua Hiên Uyển Môn này.

Lan Chi nắm lấy khủy tay của Lê Dực Định kéo đi:

- Thập nhất điện hạ, người hãy về tẩm cung dùng thiện trước đi đã, Bà phi Hiền đang ở Trường Hưng Cung, Chiêu nghi đã sanh nên sẽ về trễ lắm.

Hắn giật phắt tay ra:

- Ta không quan tâm! Ta chỉ cần mẫu phi mà thôi.

Lê Dực Định đã đứng ở Hiên Uyển Môn suốt hơn một canh giờ, ánh mắt thơ ngây của một đứa trẻ cứ luôn hướng về phía Trường Hưng Cung chờ đợi. Mặc dù rất muốn đến đó nhưng hắn sợ Cát Hiền phi sẽ tức giận vì sự vô phép vô tắc của mình nên chỉ biết đứng ở đây chờ người bình an trở về. Dẫu mới vừa ba tuổi nhưng hắn biết Vân Âm Nguyên phi không thích Cát Hiền phi, vậy nên càng ở đó lâu thì hắn càng bồn chồn lo lắng.

Ánh trăng vàng soi cả một đoạn đường dài đằng đẵng, bầu trời đầy sao đêm cứ mãi lấp lánh không ngừng, không khí quanh Đại nội đang dần se se lạnh vì đã mỗi lúc một khuya. Từ phía xa xa bỗng nhiên có vài dáng người đi hướng về phía mình khiến Lê Dực Định mừng rỡ vô cùng. Vui mừng vì trong số những người đó có thể nhận ra là dáng vóc mảnh mai của Cát Hiền phi. Nhưng lúc này các trang sức lộng lẫy trên người đều đã được gỡ bỏ hết, mái tóc bóng mượt xõa dài cứ bay bay theo từng cơn gió nhẹ nhàng thổi.

Hắn vui mừng liên tục vẫy tay gọi:

- Mẫu phi! Là con đây nè! Con đón mẫu phi hồi Cung đây.

Đoàn người càng lúc càng gần. Một đứa trẻ còn chưa cao đến thắt lưng cứ nhảy cẫng lên vì mừng rỡ. Đến khi đến gần Lê Dực Định thêm một chút thì Hạng Tài đã cho người dừng lại rồi thì thầm với Cát Hiền phi:

- Sung viên có chi muốn nói với thập nhất điện hạ thì cứ nói, chỉ cần nói nhanh là được.

- Cảm tạ công công!

Cát Hiền phi vừa bước lên vài bước thì Lê Dực Định đã lon ton chạy đến ôm lấy chân nàng. Nhìn con trai còn nhỏ dại mà không kềm được nước mắt, tuy nhiên lúc này Cát Hiền phi chỉ có thể nói vài điều ngắn ngủi. Quỳ xuống để ngang tầm với hắn, đôi mắt đỏ hoe chứa chan nước mắt mãi nhắm nhìn gương mặt bầu bĩnh, thơ ngây ấy thật lâu. Không biết bao giờ mới có thể quay về Kinh thành, cũng không biết khi quay về thì hắn đã bao nhiêu tuổi. Vậy nên Cát Hiền phi muốn ngắm nhìn hắn thkỹ càng, ngắm thật kỹ để cả đời này có thể mường tượng được khi lớn thêm một chút thì dung mạo của hắn sẽ giống với Hoàng đế thêm được những gì.

- Định à, con hãy nhớ kỹ lời của mẫu phi. Dẫu cho có chuyện chi cũng phải tuyệt đối tận trung tận hiếu với phụ hoàng, không được khiến cho người phiền lòng có biết không?

Hắn hồn nhiên nói:

- Chuyện này mẫu phi luôn dạy nhi thần mà. Nhi thần đói rồi, hay là chúng ta hồi Cung trước đi mẫu phi.

Cát Hiền phi bật khóc nức nở, lắc đầu ngầy ngậy:

- Mẫu phi sẽ không ở bên cạnh Định một thời gian. Định phải ngoan ngoãn ở tẩm Cung chờ mẫu phi về, được không?

- Mẫu phi… Sao người lại khóc?

Hạng Tài nhỏ giọng:

- Sung viên, mời Bà.

Lê Dực Định đưa mắt nhìn Hạng Tài, song dùng đôi tay nhỏ bé đẩy tay của hắn ra và quát:

- Sao lại là Sung viên? Mẫu phi của ta là Cát Hiền phi của phụ hoàng đó, ngươi có biết không hả? Ta sẽ tâu với phụ hoàng để phụ hoàng phạt trượng ngươi thật nặng vì dám bất kính với mẫu phi của ta.

- Điện hạ!

Lan Chi vội ôm lấy Lê Dực Định khi hắn đang xông đến. Dẫu không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc mẩm là đã lành ít dữ nhiều.

- Mẫu phi! Trang sức cài đầu của người đâu? Tại sao họ lại gọi người là Sung viên chứ?

Trong khi Lê Dực Định cứ gào hét trong vòng tay của Lan Chi thì Cát Hiền phi đã nhắm chặt mắt, đứng dậy, dứt khoát quay đầu bước đi.

[Mẫu phi! Sao mẫu phi lại đi đường đó? An Diên Cung của chúng ta ở bên này kia mà? Con đói rồi! Con đói rồi! Mẫu phi đừng đi… Người đừng bỏ con mà…]

[Thập nhất điện hạ! Người đừng như vậy nữa. Thập nhất điện hạ!]

Đã đi được một đoạn xa nhưng tiếng của Lê Dực Định vẫn vang vọng ở bên tai. Cát Hiền phi không thể kềm nén được nữa mà khóc nấc lên từng hồi, trong lòng lúc này đã hoàn toàn vụn vỡ.

Hạng Tài ở bên cạnh nhìn thấy như vậy cũng đem lòng xót xa. Rõ là người hiền lương nhưng nhận được thánh sủng lại mang danh độc phụ.

Hắn khẽ gọi:

- Bà!

- Hạng Tài công công! Từ trước đến nay ta chưa từng nhờ vả ngươi điều chi. Ngày hôm nay, ta có thể cầu xin ngươi một chuyện có được không?

- Bà cứ nói, trong khả năng thì nô tài sẽ phụng sự hết lòng.

Ngước nhìn màn đêm tĩnh lặng. Cát Hiền phi hít một hơi thật sâu rồi từ tốn cất lời:

- Ta bị cấm túc ở hành cung không biết khi nào mới có thể quay trở lại, phiền ngươi hãy để mắt đến thập nhất hoàng tử, nó chỉ là đứa trẻ vừa mới lên ba thôi.

Hạng Tài kính cẩn đáp:

- Bà hãy an tâm, trời thương người hiền. Nô tài sẽ thay Bà để tâm đến thập nhất điện hạ, không bao lâu nữa, sau khi được giải oan thì ắt mẫu tử sẽ tương phùng.

Là người hầu hạ Hoàng đế từ khi vẫn còn là Trữ quân, những người nào tiếp xúc với Hoàng đế đều gặp phải Hạng Tài vài lần. Bao nhiêu năm qua hắn dẫu không nói nhưng đều âm thầm đánh giá từng người một, ai xảo quyệt, ai thâm tình, ai thiện lương,… Trong lòng đều tỏ cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play