Đi cả một đoạn đường dài mất hơn bảy ngày mới đến được kinh thành. Tuy nhiên chỉ vừa đến cổng thành thì đã nhận được mật tin.

Lê Dực Định xuống xe ngựa rồi leo lên An Phiêu Mã của mình đã được tướng sĩ chuẩn bị sẵn. Quay đầu nhìn các Kiêu Anh quân, hắn nói:

- Phụ hoàng đã chuẩn, đưa Lưu cô nương trú ngụ tại phủ gia của Dĩnh Linh Quận chúa.

Để lại một câu như vậy rồi hắn cùng Dương Hựu lập tức phi ngựa rời đi. Chuyện diễn ra nhanh đến mức Chỉ Ni mở màn che ra xem nhưng chỉ thấy được bóng lưng đang dần xa mất hút.

Cả hai phi ngựa đến một quán trà lớn nhất trong kinh thành. Vừa dừng ngựa ở trước cửa thì hai người đã vội đi vào bên trong.

Phía trên lầu hai có hai người nam nhân đang chờ đợi sẵn, họ là người đến từ vùng biên cương. Cả hai đều là tai mắt của hắn.

- Nguyên soái!

Vừa trông thấy Lê Dực Định đến thì hai người họ đã đứng dậy kính cẩn cúi người.

Lê Dực Định xua tay rồi ngồi xuống ghế:

- Không còn ở chiến trường nữa, gọi Đại vương.

- Bẩm Đại vương! Hoàng thái tử ở biên cương đã gây ra không ít rắc rối, mang nhiều phiền toái cho quan viên khắp châu, lộ. Chuyện nạp thêm phủ thiếp đã kinh động không ít, là dân nữ không nói, bấy giờ còn muốn cưỡng ép luôn cả con gái của các quan viên bằng cách chèn ép họ đủ đường.

Lê Dực Định rót trà vào tách. Nhìn làn khói đang bay lên nghi ngút mà nhếch nhẹ khoé môi:

- Còn chi nữa?

Kẻ tai mắt nhìn xung quanh một lượt, xong thì cúi người thì thầm:

- Nên cẩn thận với lục hoàng tử. Không rõ lục hoàng tử có giúp Hoàng thái tử làm trái ý thánh thượng hay không nhưng thần thấy rất đáng khả nghi.

- Tách trà này có vẻ như đắng quá!

Lê Dực Định cười khẩy rồi tiếp lời:

- Nhưng lại vừa với tâm ý của bổn vương.

Hớp một ngụm trà, hương vị thanh tao không ngừng lan ra khắp cuống họng. Quả thật như những gì bản thân dự đoán. Đối thủ cuối cùng của hắn không phải là Hoàng thái tử ngốc nghếch kia, một mèo con chỉ biết khoe nanh vuốt. Kẻ đáng đấu đá nhất lại là kiểu người trầm tĩnh, không hề vướng một hạt bụi trần.

Đối với Hoàng thái tử, để loại trừ hắn là chuyện dễ như trở lòng bàn tay. Nhưng muốn đối đầu với kiểu người trầm tĩnh như lục hoàng tử thì phải dày công sắp xếp thật chu toàn. Có khi Lê Dực Định phải lấy chính bản thân mình làm mồi nhử.

Đặt tách trà đã vơi một nửa xuống bàn, hắn nói:

- Không còn sớm, ắt hẳn các ngươi cũng nên trở về biên cương. Đến Kinh thành kì này không nán lại được lâu, không cùng nhau thưởng một chung rượu, thật đáng tiếc.

- Hạ thần không dám lỗ mãng. Đã không còn sớm, hạ thần xin cáo lui.

Hai người họ hành lễ xong thì quay lưng đi mất hút. Ở lầu hai vắng vẻ chỉ còn lại mỗi Lê Dực Định và Dương Hựu.

Dương Hựu hỏi:

- Đại vương, chuyện này nên suy tính thế nào?

Lê Dực Định đứng dậy, dùng nhài quạt vỗ vào lòng bàn tay vài cái. Cả hai cùng nhau đi xuống bậc thang, vừa đi vừa trò chuyện.

- Thừa nước đẩy thuyền! Ta bất động, người ắt động.

Ở lầu bên dưới có hai nữ nhân, một người nhàn nhã thưởng trà còn một người đứng ở bên cạnh hầu hạ. Đang đưa mắt nhìn một vòng quán trà thì bỗng nhiên nhìn thấy Lê Dực Định và Dương Hựu đang đi xuống từ bậc thang.

Khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn cùng màu da rám nắng vì quanh năm phải chịu nhiều gió sương thì nữ nhân kia đã bất giác nở một nụ cười mị hoặc. Không những vậy mà thân người vạm vỡ, chiều cao nổi trội cũng rất biết cách mê hoặc lòng người.

- Nam nhân đó…

Chưa kịp định hình thì đã thấy có xảy ra xô xát.

Lê Dực Định đang đi xuống bậc thang, bỗng nhiên trên cao có một chiếc đèn lồng rơi xuống. Vừa đưa tay đánh bay ra thì lại có một đôi tay đánh lén từ phía sau. Thân thủ của hắn nhanh đến mức Dương Hựu đi ngay sau lưng cũng không trở tay kịp.

Nghiêng đầu bắt lấy cổ tay của thích khách, Lê Dực Định kéo hắn về phía trước rồi đạp mạnh vào lưng cho ngã xuống từ trên cao. Không để thừa ra một cơ hội trốn thoát. Chẳng mấy chốc Lê Dực Định đã bay người xuống sảnh. Lúc này dân chúng đều kinh hãi chạy đi toáng loạn.

Tên thích khách vừa ngồi dậy quay lưng định chuồn đi nhưng đã bị Lê Dực Định bắt lấy vai kéo lại rồi đánh cho vài quyền. Người đánh người đỡ, những quyền mà Lê Dực Định tung ra đều là quyền chí mạng khiến tên thích khách nhanh chóng không thể chống đỡ nổi. Bàn tay to lớn đầy thô ráp đưa vào cổ, hắn dùng một lực mạnh bóp lấy rồi nâng tên thích khách lên một đoạn.

Dương Hựu lao đến xét người thì thấy trong người tên thích khách có một mảnh ngọc chạm khắc tinh xảo, còn có ấn ký của quân chủng do Hoàng thái tử lãnh đạo.

Hai người nhìn nhau. Lê Dực Định nghiến răng rồi dùng lực mạnh ném tên thích khách sang một bên khiến cả một chiếc bàn vỡ tan tành.

Hắn trầm giọng:

- Không cần thẩm tra. Lôi ra ngoài, lập tức đánh chết.

- Dạ!

Đảo mắt một vòng, Lê Dực Định phất tay áo, vội ra ngoài leo lên ngựa rồi phi nước đại rời đi. Ở đây có thích khách mai phục ắt hẳn không ít chuyện đã bị bại lộ. Hai người kia chắc chắn cũng bị tập kích trên đường trở về biên cương. Trước tiên phải cho người âm thầm theo sau đã. Chuyện của ngày hôm nay không gấp để điều tra.

Chuyện vừa xảy ra đều thu hết vào tầm mắt. Nữ nhân kia nhìn bóng lưng của Lê Dực Định cho đến khi hắn phi ngựa rời đi vẫn không thôi nhìn theo.

- Chàng ấy thật bất phàm!

Mỉm cười đắc ý, nàng ta siết chặt tách trà ấm nóng ở trong tay. Vốn dĩ là con gái duy nhất của phủ Quốc công, từ thời tiên tổ cho đến nay đã mấy ngàn năm tận tâm tận lực vì triều đình, thân phận tôn quý, gia tộc vinh quang, có thứ gì nàng muốn mà chẳng được.

Ngay thời khắc nhìn thấy nam nhân kia thì nàng biết chắc bản thân mình muốn hắn. Không những muốn được nhìn thấy hắn mỗi ngày mà còn cùng nhau kết tóc se duyên.



Đến được phủ gia của Dĩnh Linh Quận chúa thì cũng đã ráng chiều, cùng lúc này cửa Cung đã đóng. Vậy nên Chỉ Ni đã đến Thận phủ, phủ đệ được ban cho Thận Trung tướng quân, phu quân của Dụ Di phó tướng, tức Dĩnh Linh quận chúa.

Vừa đến trước cổng đã thấy đây là một phủ đệ nguy nga với hàng loạt hình chạm khắc tinh xảo, khi vào bên trong rồi mới thực sự khiến người khác thêm trầm trồ vì sự hào nhoáng và xa hoa.

- Lưu tiểu thư, mời đi bên này.

Thị nữ được lệnh đón tiếp ở môn phủ đưa tay dẫn đường Chỉ Ni đi đến tiền gia. Để đến được tiền gia phải đi ngang một hồ nước rất to, nuôi vô số loại cá quý, còn dựng lên hòn non bộ tạo nên khung cảnh mát mẻ, thanh bình, như là đang sống ở thẳm trong rừng sâu. Với cách bày trí này khiến Chỉ Ni cảm thấy vô cùng thích thú.

- Quận chúa đang ở bên trong, mời.

Thị nữ đưa Chỉ Ni đi vào tiền gia, vừa đến nơi thì nàng đã thấy Lê Ngọc Thiền đang ngồi trên ghế dác bạc giữa sảnh chính. Trông thấy nàng vừa đến thì nàng ta lập tức vui vẻ đứng dậy đi ra.

Chỉ Ni vội quỳ xuống hành lễ:

- Thần nữ bái kiến Dĩnh Linh quận chúa.

Nắm lấy tay của Chỉ Ni đỡ dậy, nàng ta vui vẻ nói:

- Chờ đợi bấy nhiêu lâu, cuối cùng Lưu cô nương cũng đã đến Kinh thành.

Nàng mỉm cười:

- Trên đường đi gặp không ít chuyện ngoài ý muốn. Khiến Quận chúa chờ đợi rồi.

Hai người quay người đi đến bộ ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo và ngồi xuống.

Lê Ngọc Thiền nói tiếp:

- Lần này đến Kinh thành nhất định phải ở lại thật lâu. Còn vài ngày nữa là đến Tết Thượng Nguyên, lúc ấy Kinh thành sẽ náo nhiệt lắm.

- Nói là vậy nhưng thần nữ cũng không tiện ở lại lâu. Vào Cung diện thánh xong còn phải về nhà với cha già, để thân phụ một mình thần nữ không an tâm.

- Thôi được rồi, để tính sau đã, thánh thượng và Hoàng thái hậu cũng không phải muốn là có thể gặp được. Dịu Tâm! Ngươi đưa Lưu cô nương đến Đông viện nghỉ ngơi.

Lê Ngọc Thiền nói với thị nữ xong thì quay sang nói tiếp với nàng:

- Đông viện ở hướng Đông, cả sáng và chiều đều thanh tao, mát mẻ, không nắng nóng như ở Tây viện, cô ở đó cho thoải mái.

- Đa tạ Quận chúa đã hậu ái.

Chỉ Ni cúi người hành lễ rồi cùng Bạch Hạc và Xích Ảnh đi theo Dịu Tâm đi hướng về phía Đông viện.

Đúng là Kinh thành xa hoa lộng lẫy có khác. Với thân phận Quận chúa mà phủ đệ của Lê Ngọc Thiền đã hoành tráng như thế này, nếu đã vậy thì ắt hẳn phủ đệ của Lê Dực Định còn to lớn hơn gấp bội.

Lê Ngọc Thiền quả thực đã chuẩn bị rất chu đáo, ở Đông viện đã cho người dọn dẹp sạch sẽ từ lâu. Với thân phận vốn có của mình thì Chỉ Ni tự cảm thấy bản thân không xứng đáng.

- Đây là Đông viện, Lưu tiểu thư sẽ ở gian phòng ở bên phải. Nô tì tên là Dịu Tâm, có việc gì cần thì cứ gọi nô tì.

Chỉ Ni gật đầu:

- Đa tạ Dịu Tâm cô nương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play