Kể từ lúc Chỉ Ni hồi hương cũng đã được ba tháng. Dẫu công việc hằng ngày rất bận rộn nhưng chẳng biết từ khi nào lại có thói quen nghe ngóng thông tin về chiến trường.

Trong ba tháng này, mỗi ngày nàng đều nhìn ngắm đồng tiền đã nhận từ Lê Dực Định. Nhớ những ngày ở quân doanh chữa trị giúp hắn, tuy không lâu nhưng đối với nàng thì đó là quãng thời gian không thể nào quên.

- Quyền này, rồi quyền này nữa. Hây ya!

Trương Trình Tấn vừa học thêm được quyền võ mới nên đã rủ Chỉ Ni và Thanh Thanh ra góc đa đầu thôn xem hắn múa vài quyền. Bấy giờ đã là buổi chiều đầy gió mát nên hai người cũng muốn ra đây hóng gió đôi chút rồi tiếp tục lo việc vặt ở nhà.

Nhìn Trương Trình Tấn đang múa quyền trước mặt, Chỉ Ni chợt nhớ đến quãng thời gian khoảng ba năm trước. Ngày ấy Trần Hành cũng từng múa quyền cho nàng xem, từng quyền vừa uyển chuyển vừa mượt mà, khiến người ta không thể nào rời mắt.

Giờ đây, vẫn là buổi chiều thanh mát, vẫn là dưới góc đa to ở đầu thôn nhưng mà người đã thay đổi mất rồi.

Thanh Thanh nhìn những quyền múa vừa đẹp vừa mượt mà không khỏi thích thú.

- Đúng là có tiến bộ. Trương Trình Tấn, ngươi muốn tòng quân sao?

Trương Trình Tấn hai tay chống hông, vì được khen ngợi mà mũi cũng sắp bị nổ tung đến nơi rồi.

- Đương nhiên rồi! Thôn ta không có nhiều nam nhân mang chí lớn. Ta muốn tòng quân…

Vừa nói hắn vừa vung tay múa một quyền:

- Ta muốn sau này sẽ là chiến tướng dưới trướng Bình Lâm Nguyên soái.

Đang suy nghĩ xa xăm, ánh nhìn cũng vô định, nhưng vừa nghe nhắc đến Lê Dực Định thì Chỉ Ni đã vội bừng tỉnh ngay. Giương ánh mắt trông đợi nhìn Trương Trình Tấn, không biết đã nói gì mà nhắc đến hắn như vậy.

Thanh Thanh nghiêng đầu hỏi:

- Bình Lâm nguyên soái? Lợi hại lắm sao?

Trương Trình Tấn vốn là người có chí. Dẫu gia cảnh kém hơn bất kỳ ai nhưng rất chăm đọc binh thư và luyện võ. Người luôn tìm tòi như hắn thì chắc chắn biết về Lê Dực Định.

Ngồi xuống đất, trước mặt hai người, Trương Trình Tấn không khỏi luyên thuyên:

- Đương nhiên là lợi hại, ngài ấy chính là chiến tướng của Qui Nam ta, từ nhỏ sống ở biên cương, không những vậy mà còn chinh phạt từ Bắc đến Nam rồi nhiều lần bình định những nơi bạo loạn. Nghe nói dáng vẻ của ngài rất oai phong, thân cao một trượng, chiến bào nặng đến trăm cân.

Nghe Trương Trình Tấn nói khiến Chỉ Ni không khỏi bật cười. Lê Dực Định đúng là có oai phong lẫm liệt nhưng làm gì đến mức như lời hắn nói kia chứ.

Thấy nàng bật cười, hắn hỏi:

- Em không tin ta sao?

Nàng đáp:

- Không tin! Đến chết ta cũng không tin! Làm gì có ai cao đến một trượng, mặc nổi chiến bào trăm cân. Nếu anh cứ phóng đại như vậy thì người ta chẳng tin Bình Lâm Nguyên soái có thật trên đời.

- Ta có nói quá một chút nhưng thật sự Bình Lâm nguyên soái rất oai hùng. Ta còn có bức hoạ chân dung của ngài ấy, ngày mai sẽ lấy cho hai người xem.

Chỉ Ni có chút ngập ngừng. Nàng không thể nói mình đã từng ở quân doanh, từng gặp Lê Dực Định. Đây là điều cho đến khi chết đi cũng không được hé răng nửa chữ.

Đồng thời nàng cũng rất tò mò. Không biết trong mắt nhân thế, Lê Dực Định là một người ra sao, được hoạ như thế nào.

- Được, ta cũng muốn xem ngài ấy có dung mạo ra sao.

Nhìn thấy đã chạng vạng, Thanh Thanh kéo tay Chỉ Ni rồi nói:

- Thôi! Không còn sớm nữa, ta và Chỉ Ni về trước đây. Mai gặp lại!

- Được! Mai gặp!

Trương Trình Tấn nhìn theo bóng hai người họ cho đến khi khuất rồi mới quay người rời đi.

Chỉ Ni cùng Thanh Thanh đi về nhà ở trung thôn. Vừa đi vừa trò chuyện thì gặp Phương Liên cùng gia nhân vừa đi ra từ nhà của lão Ninh, người làm việc ở trạm dịch.

- Chỉ Ni, ả ta gấp gáp như vậy, ắt vẫn chưa nhận được tin gì của Trần Hành.

- Có hay không thì đã sao chứ? Cũng không liên quan đến chúng ta.

Kể từ ngày gia nhân thân cận của Phương Liên đến nhà mua thuốc, nói bóng nói gió đủ điều mặc dầu Chỉ Ni và Trần Hành chưa có gì mờ ám thì cũng đủ hiểu tâm tư của nàng ta ra sao rồi. Tốt nhất không nên day vào thì hơn.

Phương Liên vừa nhìn thấy hai người họ đã như hổ vờn sói, nhân lúc bản thân cũng đang không thoải mái nên tìm cách giải khuây.

- Hừm! Còn tưởng là ai. Lưu cô nương gần đây ra sao rồi?

Chỉ Ni nhìn Thanh Thanh rồi mỉm cười nói với Phương Liên:

- Ta vẫn ổn, đa tạ Trần phu nhân đã quan tâm. Còn Trần phu nhân, gần đây vẫn khỏe chứ?

Phương Liên kiêu kỳ đưa tay vuốt mái tóc đã được chải chuốt cẩn thận, gọn gàng. Sắc mặt có phần phiền não.

- Ta không có phúc phần như Lưu cô nương đây. Ngày ngày thảnh thơi, nhàn nhã với đời. Phu quân ta tòng quân bao lâu là ta lại bất ổn bấy lâu. Thật đáng tiếc, có người muốn bất ổn thay ta lại không được.

Thanh Thanh nhận ra dụng ý bên trong nên muốn bước lên trước đáp trả Phương Liên nhưng Chỉ Ni đã nắm lấy tay giữ lại.

Vẫn mỉm cười dịu dàng, Chỉ Ni nhàn nhã đáp:

- Quả thật Trần phu nhân rất có phúc khí, thế gia che chở, nhưng ngày ngày vì phu quân lao tâm khổ tứ đủ bề, nghi kỵ người gần, đề phòng kẻ xa, ắt hẳn tâm cũng không an nhàn cho mấy. Ta tuy rằng không có phúc khí như phu nhân nhưng ta vẫn tự do tự tại, sau này còn tìm được ý trung nhân vừa ý, cầm sắt hài hòa, trong ấm ngoài êm. Mong rằng sau này không vì tâm can của chàng mà ngày đêm không an giấc.

Phương Liên đi đến trước mặt Chỉ Ni với sắc mặt đanh thép, không nở nổi một nụ cười. Ngày hôm nay nàng ta chịu những lời sỉ nhục này cũng là do Trần Hành cho phép nữ nhân trước mặt làm càn làm quấy.

Cách nàng tầm một bước chân, Phương Liên nhếch nhẹ khoé môi cười khinh khỉnh.

- Để ta xem, là tâm ta không an nhàn hay có kẻ muốn cướp phu quân của người khác như không đạt.

Hừ lạnh một cái, nàng ta xoay người đi hướng về Trần gia.

Chỉ Ni nhắm hờ hai mắt, thở ra một hơi nặng nề. Không thể trách Phương Liên. Nữ nhân trên đời làm gì có ai mà không ghen tuông chứ? Nàng ta ghen tuông như vậy thì Chỉ Ni càng cảm thấy an tâm hơn. Có thương mới có ghen. Nàng tin rằng sau này có Phương Liên bên cạnh thì cuộc sống của Trần Hành sẽ được viên mãn hơn rồi.

- Ả ta ra oai với ai chứ? Năm ấy Trần Hành không tòng quân thì vị trí Trần phu nhân đó chính là của em.

Siết chặt tay Thanh Thanh. Nàng cười khổ:

- Chuyện cũng đã qua rồi, nhắc lại làm chi cho thêm nhiều thị phi.

Hai người đến một ngã ba đã chia tay nhau, ai về nhà nấy.

Tâm trạng của Chỉ Ni lúc này có đôi chút rối bời. Không phải vì lo cho Trần Hành ở sa trường, nàng biết lúc này hắn đã có người lo lắng, bất an. Cũng không vì những lời châm biếm sặc mùi ghen tuông của Phương Liên vừa ban nãy. Thứ tồn tại trong lòng Chỉ Ni chỉ là đang lo lắng cho người ở biên cương. Đã trúng độc nặng như vậy không biết có được tịnh dưỡng kỹ càng hay không, hay là lại lao tâm khổ tứ.

Thở dài một hơi rồi đi vào bên trong nhà. Nhìn Lưu Thuận đang sắp xếp lại các hộc thuốc thì nàng cũng đến phụ một tay.

Thấy Chỉ Ni đã về, Lưu Thuận vừa làm vừa nói:

- Ngày mai con phải đi lên chợ huyện, để cha gọi người đưa đi.

Kể từ khi hồi hương thì Lưu Thuận đã rất cẩn thận trong mỗi lần Chỉ Ni rời khỏi nhà. Không biết là đã có chuyện gì nữa.

Nàng thắc mắc:

- Con và chị Thanh Thanh đi một mình được mà. Sao cha cứ cho người đi theo con vậy?

- Ngày mà con một mình quay về đã dọa cho cha rớt cả tim ra ngoài rồi. Cả đời cha chỉ có mỗi mình con, ngộ nhỡ gặp bất trắc thì phải thế nào? Lần này chiến sự loạn lạc, bách tính di tán đi rất nhiều. Không biết có bao nhiêu vấn nạn vẫn đang xảy ra.

Thực sự thì ngày Chỉ Ni trở về khiến Lưu Thuận đã đứng tim trong phút chốc. Cũng may lúc nào cũng cho người mai phục sẵn chờ ngày trở về. Nếu như nàng có mệnh hệ nào thì cái đầu này làm sao mà giữ nổi.

- Cha đã nói vậy, con có cố chối cũng không được. Thôi thì có người đi theo phụ giúp khuân vác cũng tốt.

Lưu Thuận thở dài, ánh mắt nhìn con gái càng trở nên phức tạp.

- Con không có việc gì phải lo nghĩ nhưng bây giờ thì đã có rồi. Cứ lâu lâu là nhà kia lại tìm con gây rối một lần, nhìn thấy thôi cũng chướng mắt.

- Cha cũng biết con không quan tâm đến họ mà.

Chỉ Ni mang những hộc tủ xếp gọn vào kệ và tiếp lời:

- Họ cứ tìm đến mình tức là trong lòng không buông bỏ được, vẫn còn quá chấp niệm. Làm sao thì làm, không làm hại đến nhà ta là tốt rồi.

Dẫu rằng Chỉ Ni đã nói vậy nhưng Lưu Thuận vẫn không an tâm. Sợ rằng sẽ có một ngày nàng bị ai kia tính kế. Nhất định phải tìm cách diệt trừ mối nguy hại này. Chỉ Ni không thể bị ức hiếp cho dù là một chuyện cỏn con bé nhỏ.

Chỉ Ni tiếp tục giúp Lưu Thuận dọn dẹp tiền sảnh rồi mang các quyển y thư vào thư phòng.

Trong lúc đang dọn dẹp thì bất chợt nhìn thấy dưới chồng sách trên bàn có một bức thư chỉ toàn là kí hiệu kì quặc, còn có dấu mọc đỏ mà lần trước nàng đã thấy ở nhà bếp nên không khỏi làm lạ mang ra tiền sảnh hỏi Lưu Thuận:

- Cha! Đây là gì vậy?

Lưu Thuận đưa mắt nhìn lá thư trên tay Chỉ Ni thoáng chốc có chút bối rối nhưng đã nhanh chóng lấy lại phong thái ban đầu.

Lấy nó gấp lại để trước mặt, Lưu Thuận nói:

- Không có gì! Là các đơn thuốc do tay buôn mang đến thôi mà.

Nghe Lưu Thuận nói vậy nên Chỉ Ni cũng không thắc mắc thêm gì. Chỉ có điều dẫu mọc kia rất kì lạ. Hình như còn có gì đó sâu xa mà nàng không thể biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play