Suốt một ngày ở quân doanh chẳng làm gì ngoài việc đi hái và nấu thuốc. Bạn đầu ở đây chỉ có mỗi mình Chỉ Ni là nữ nhân nên cũng rất e ngại nhưng giờ đây lại có thêm người khác khiến nàng cũng thoải mái hơn phần nào.

Sau khi nấu xong chén thuốc vào buổi tối, Chỉ Ni đã đợi một lúc nó nó nguội bớt rồi mới mang đi đến lều trại của Lê Dực Định.

- Lưu cô nương, phiền đứng lại đôi lúc.

Nghe chất giọng ở sau lưng, Chỉ Ni khựng người rồi nhìn lại thì thấy Dương Hựu đang đi đến gần mình.

- Hữu tiên phong!

Cầm trong tay một chiếc kim bạc rồi đặt vào chén thuốc. Ngày nào Dương Hựu cũng đến thử độc đủ hết ba bốn lần. Chẳng biết ai báo tin mà chuẩn xác đến vậy. Chỉ cần nàng đến trước lều trại là hắn sẽ có mặt ngay.

Lấy kim bạc ra khỏi chén thuốc, sau khi quan sát xong thì hắn hất hàm ra hiệu cho lính gác vén tấm vải bạc qua cho Chỉ Ni đi vào.

- Khụ khụ!

Trong căn lều vẫn chỉ có duy nhất mỗi Lê Dực Định với dáng vẻ trầm ổn như mọi ngày, nhưng vài ngày gần đây lâu lâu lại ho lên vài tiếng.

Theo như những gì mà Chỉ Ni nhận thấy được thì bất kể điều gì hắn làm đều có chủ đích đã được sắp xếp sẵn.

- Dân nữ bái kiến Nguyên soái.

- Miễn lễ!

Vẫn như mọi ngày, Chỉ Ni đưa cho Lê Dực Định chén thuốc còn ấm nóng. Lần nào cũng như vậy, con người này không sợ đắng không sợ đau, nói uống là uống ngay một hơi cạn sạch, nói châm cứu là châm cứu liền tù tì không một lời than vãn.

- Khụ... Khụ khụ!

- Nguyên soái! Người thấy trong người như thế nào? Có bất ổn hay không?

Chỉ Ni nghe tiếng ho khan mà không khỏi thấp thỏm. Nếu như chữa trị không đúng chỗ nào khiến hắn lâm trọng bệnh thì cái mạng nhỏ này của nàng dẫu có trời cũng không thể cứu.

- Không sao! Khụ...

Lê Dực Định đưa ngón trỏ lên xoa sống mũi vài cái. Dạo gần đây chẳng hiểu sao hắn lại ho liên tục trong khi số lần mắc bệnh hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay.

- Khụ... E hèm... Khụ khụ!

Thấy cứ ho không ngừng nghỉ, Chỉ Ni theo quán tính của mình mà vội vã đặt tay lên lưng của Lê Dực Định vuốt vuốt vỗ về vài cái. Khi còn nhỏ Lưu Thuận vẫn hay làm với nàng, chưa kể trong dân gian, nhà nhà đều làm tương tự như vậy.

- Khụ khụ!

Sau khi ho khan thêm vài tiếng thì Lê Dực Định mới nhận ra Chỉ Ni đang ở bên cạnh vỗ về mình. Hắn chỉ im lặng rồi đưa mắt nhìn sang, nhưng chỉ vừa chạm vào ánh mắt ấy là Chỉ Ni đã giật bắn người hốt hoảng và lùi về vài bước.

- Là dân nữ đã mạo phạm, mong Nguyên soái xá tội.

- Bắt đầu châm cứu đi!

Lê Dực Định hầu như không để ý đến việc Chỉ Ni đã chạm đến mình. Thứ tồn tại trong đầu hắn lúc này là ký ức năm ba tuổi. Mọi thứ khi ấy vẫn rất mơ hồ nhưng chỉ có mỗi dáng vẻ của Cát Hiền phi là không bao giờ phai mờ được.

Năm ấy Lê Dực Định bị cửu Hoàng tử đẩy xuống hồ trong ngày đông buốt giá. Với một đứa trẻ vừa ba tuổi đầu ắt hẳn là bị bệnh ngay. Lê Dực Định cứ nóng sốt triền miên, cơn ho vì lạnh kéo dài thâu đêm suốt sáng. Chính Cát Hiền phi đã không màng ngọc thể mà ôm lấy hắn suốt một đêm, bàn tay ấm áp không ngừng vuốt ve trên lưng để dỗ dành.

Cho đến tận bây giờ, cứ thỉnh thoảng là hắn lại mơ thấy bức họa nhân gian ấy. Tiếng hát ru vẫn luôn văng vẳng ở bên tai. Hắn biết mẫu phi bị vu oan rồi bức hại đến chết nên bấy lâu nay vẫn không hề quên mối thâm thù.

Chỉ Ni không dám quá phận thêm nửa bước, chỉ biết cặm cụi châm cứu rồi hỏi han những chuyện liên quan đến mình.

- Nguyên soái, những ngày gần đây ngài ho nhiều quá, có phải đã lao lực rồi không?

Lê Dực Định nhàn nhạt trả lời:

- Chiến loạn nguy nan, việc gì cũng đến tay ta cả.

- Dân nữ nghĩ ngài nên giảm chính vụ thường ngày một ít, sau khi châm cứu xong quan trọng nhất vẫn là nghỉ ngơi tịnh dưỡng.

Lê Dực Định lại im lặng không nói gì. Những điều này làm sao mà hắn không biết. Tuy nhiên chiến trường khói lửa, một nước có vững hay không thì phải xem quân đội như thế nào. Nếu như hắn lơ là dù chỉ một khắc cũng đủ cả triều đình Qui Nam thuận thế mà lung lay.

Một nữ nhân bình thường ở nông thôn như Chỉ Ni thì làm sao nhìn xa trông rộng, làm sao hiểu được chiến lược cần có những gì. Vì thế nên hắn không hề trách cứ.

...

Đã hơn mười ngày cứ mòn mỏi trong tin tức của Chỉ Ni khiến Lưu Thuận đứng ngồi không yên nữa. Quả thật giống với tin mật, người của phe đối lập đã cử người đến đây dò thám. Lưu Thuận không thể để Chỉ Ni về nhà mà bản thân cũng không thể lên đường tìm tung tích của nàng.

Đang lo lắng đi qua đi lại ở tiền sảnh thì bất chợt nhìn thấy có một đoàn người đang đi vào sân nhà, phía sau còn có những kiện thuốc to từ Thành Vu chuyển đến.

Ai nấy đều mặc giáp phục binh sĩ nên Lưu Thuận đã có đôi chút lo lắng ở trong lòng.

Vội vàng đi ra sân nhà, Lưu Thuận lập tức giãn cơ mặt, không để cho họ nhận ra có điều gì bất ổn.

- Các bị quan binh, không biết các vị đến nhà lão phu là có chuyện chi?

- Ta là quân trưởng một đô tại doanh trại của Bình Lâm Nguyên soái. Nay Lưu cô nương phải ở lại quân doanh một thời gian, còn đây là do Lưu cô nương nhờ chúng ta chuyển về quê nhà.

- Đa tạ các vị quan binh. Chẳng hay lão phu có thể mời các vị vào trong dùng một ít trà cho đỡ khô họng.

Các binh sĩ nhìn nhau rồi tên quân trưởng lại lấy ra một bức thư từ trong áo đưa cho Lưu Thuận.

- Không cần! Bọn ta chỉ giúp Lưu cô nương đôi chút rồi phải làm việc được giao. Sau khi lão đọc thư xong thì bọn ta sẽ lập tức lên đường.

Lưu Thuận nhận lấy bức thư rồi mở ra đọc. Vừa nhìn thoáng qua thì đã nhìn ra được nét chữ của con gái mình.

Trong thư Chỉ Ni có nói bản thân gặp sơn tặc rồi đưa được về quân doanh vì bị nghi là gian tế. Hiện còn chữa bệnh cho tướng lĩnh nên cần một số thảo dược giải độc nên muốn Lưu Thuận đưa cho binh sĩ mang về.

Vừa đọc, Lưu Thuận vừa nghĩ ngợi một lúc lâu. Tuy không muốn Chỉ Ni dính líu đến triều đình nhưng với tình hình này thì chỉ có ở quân doanh mới không bị tra ra danh tính.

- Xin các vị đợi trong chốc lát. Lão phu vào trong rồi sẽ ra ngay.

Lưu Thuận đi vào trong nhà lấy những thứ mà Chỉ Ni đã viết trong thư và gói lại cẩn thận. Trước tiên không biết phải làm gì, nhưng phải giữ được mạng cái đã.

Đúng là chỉ trong chốc lát là Lưu Thuận đã đi ra ngoài. Mang trên tay lỉnh kỉnh những gói thuốc bọc bằng giấy và đưa cho tên quân trưởng.

- Đây là thuốc đã viết trong thư, mong các ngài đưa đến tay ái nữ.

Đưa những gói thuốc ra, Lưu Thuận không quên nhét kèm vào tay hắn một túi tiền.

- Lão phu có một ít lộ phí, các quan binh lên đường thong thả.

- Được rồi! Bọn ta không phiền lão nữa.

Tên quân trưởng hất hàm ra lệnh cho binh sĩ nhận lấy các gói thuốc rồi quay lưng rời đi. Trước mắt Lưu Thuận thì chỉ có bấy nhiêu người nhưng vẫn là chưa đủ. Một đô cử ra vài người đi điều tra khắm làng khắp thôn xem những ai biết thông tin về Chỉ Ni. Đây cũng là việc chính mà bọn hắn đến đây chứ không đơn giản là chuyển kiện thuốc về làng.

Sau khi những tên binh sĩ ấy rời đi thì Lưu Thuận mới thở phào nhẹ nhõm. Ít ra bây giờ đã biết được tung tích của con gái nên cũng an tâm phần nào.

Mãi cho đến tối, khi Lưu Thuận đang ở trong thư phòng xem y thư thì có một hắc y nhân đi vào bằng lối cửa sổ. Vừa đặt chân xuống thì hắn đã quỳ hẳn xuống nền đất lạnh lẽo, đầu cũng cúi gằm bất lực.

- Là ti chức vô năng, vẫn chưa có thông tin về Lưu tiểu thư, ti chức biết tội.

Không nhìn người trước mặt, Lưu Thuận chỉ vuốt râu một cách trầm ngâm.

- Ngươi không biết cũng phải, quân doanh không phải nơi có thể nói tra là tra được. Trước tiên không cần lo chuyện của tiểu thư. Ngươi mau đi điều tra, ta nghĩ chúng ta có nội gián.

- Vậy theo Định tư đồ, chuyện này cần trình lên Thánh thượng không?

- Không! Ngươi cứ điều tra trước. Thánh thượng còn đang lo kế sách kiềm hãm Hoàng thái hậu, đừng kinh động đến người.

- Ti chức đã hiểu! Ti chức xin phép được cáo lui.

Rất nhanh chóng gã đó đã rời đi theo lối cũ.

Ngước mắt lên nhìn màn đêm đầy rẫy các ngôi sao lấp lánh. Lưu Thuận không biết nội chiến lại kéo dài đến bao giờ. Đã hơn hai mươi năm nhưng Hoàng thái hậu lại càng ngày càng lộ rõ bản chất, cách thức ra tay cũng tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play