Chớp mắt mọi người bị bóng tối bao phủ, Đàm Thi Thi mở miệng thét chói tai.
Có người hỏi: “Gì thế, sao tự dưng đèn lại tắt!”
“Không sao đâu, quy tắc từng nói chỉ cần không mưa……” An Thạch Hà còn chưa nói hết câu, bên ngoài tiếng sấm nổ rền trời.
Mưa to tầm tã, tất cả ngây người vài giây, sau đó bắt đầu lâm vào hoảng loạn.
Tuy hiện giờ đang là ban ngày nhưng bởi vì trời mưa, trong biệt thự càng thêm tối tăm, bóng dáng của sáu người dần trở nên mơ hồ.
Ngay lúc bọn họ hoảng sợ loay hoay tại chỗ, một đốm sáng vàng ấm áp đột nhiên bùng lên, ánh mắt mọi người đều chuyển về hướng ánh sáng.
Trong tay Quý Ngư cầm một ngọn nến đang cháy.
Trương Quân vội xông tới, vẻ mặt hưng phấn hỏi: “Cậu lấy nến đâu ra thế, còn không, cho tôi một cây đi.”
Những người khác cũng vây quanh Quý Ngư, cậu lấy nến từ trong túi ra chia cho bọn họ: “Tôi lấy trên bàn trang điểm ở phòng ngủ phụ lúc đi tìm manh mối, còn bật lửa thì trong bếp.”
Sau khi thắp nến Trương Quân oán giận nói: “Sao không lấy ra sớm, cố ý giấu chứ gì.”
Quý Ngư nhìn gã không nói chuyện, không cần phải giải thích cho loại người này.
Lúc nến xuất hiện vừa vặn có sáu cây, nhưng bọn họ thì tận bảy người, khoe ra chỉ tổ tranh lộn mất đoàn kết, mặc dù một cây nến có thể bẻ thành hai đoạn nhưng ai sẽ nguyện ý sử dụng cây nến ngắn ngủn đây.
Hơn nữa, thời điểm bọn họ điều tra xong trời cũng đã tối, nhớ đến quy tắc ban ngày trời mưa không được tắt đèn, cậu nghĩ rằng chờ trời sáng sẽ cùng mọi người tìm thử xem còn vật nào có thể chiếu sáng hay không.
Cậu nghĩ như vậy, nhưng người khác không nhất định sẽ nghĩ giống vậy, cậu không muốn nói nhiều với loại người như Trương Quân.
“Nếu Quý Ngư muốn giấu đã không chia cho mọi người rồi”, An Thạch Hà cảnh cáo nhìn thoáng qua gã, “Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm được chìa khóa, mọi người chú ý đừng để tắt ngọn nến.”
Hôm nay thiếu một người, đội An Thạch Hà biến thành hai người, kết quả chia đội vẫn không thay đổi.
Kết cấu biệt thự vẫn như hôm qua mọi người thăm dò, tầng 1 gồm phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ và phòng chứa đồ.
Tầng 2 gồm ba phòng, phòng ngủ trẻ con, phòng đọc sách và căn phòng bị khoá.
Quý Ngư có cảm giác đã bỏ lỡ manh mối quan trọng nào đó trong phòng ngủ phụ nên tính toán điều tra thêm lần nữa.
Cậu và Đường Lê mở cửa, tấm rèm được kéo lên, không khí trong phòng âm u, bên ngoài mưa vẫn đang rơi, khiến lòng người càng thêm lạnh lẽo.
Đột nhiên bên tai hai người vang lên tiếng chó sủa, Đường Lê không phản ứng kịp, Quý Ngư đã nhanh tay nắm then cửa đóng lại.
‘ Quy tắc 2: Nếu nghe thấy tiếng chó sủa trong phòng xin hãy rời đi ngay lập tức.’
Đường Lê rốt cuộc cũng phản ứng lại, thở hổn hển, nói một tiếng cảm ơn, nếu không phải cậu phản ứng nhanh, cô sẽ không còn bình an mà đứng đây mất.
Đội của An Thạch Hà quyết định tìm trong phòng ngủ chính, cũng là căn phòng Lưu Bồ bị giết, chỉ một mình anh đi vào, Đàm Thi Thi cảm thấy sợ hãi nên chết sống không chịu theo sau, cầm ngọn nến đứng ngoài cửa.
An Thạch Hà nghe được động tĩnh bên đội Quý Ngư, bước chân vội vàng chạy ra ngoài hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có tiếng chó sủa.” Quý Ngư trả lời.
Giữa mày An Thạch Hà cau chặt: “Trước cứ tạm thời đừng đi vào căn phòng kia, đợi đội Lý Triệu xuống tôi sẽ nhắc nhở bọn họ.”
Sau đó, Quý Ngư và Đường Lê tiếp tục đi đến phòng chứa đồ, bên trong chất không ít đồ, vô cùng lộn xộn, ngọn nến không đủ sáng, hai người đành kề lưng chụm hai cây nến chen chúc chui vào tìm kiếm.
Sau khi mò mẫm cọ chỗ này chà chỗ kia một hồi, người ngọm cả hai dơ òm, trông rất chật vật.
Chìa ánh nến vô sâu trong phòng, bỗng nhiên phát hiện có thứ vừa loé sáng, cậu tập trung nhìn nơi đó, ở góc tường một chiếc chìa khoá nhỏ lẳng lặng nằm trên sàn.
Cậu vội duỗi cánh tay đến chỗ chìa khóa, Đường Lê xoay người thấy thế, kinh hỉ kêu lên: “Uây, cậu tìm được chìa khoá rồi!”
Đội của An Thạch Hà nghe được tiếng reo hò bước nhanh tới chỗ hai người, Lý Triệu và Trương Quân cũng chạy xuống.
Đàm Thi Thi vui đến phát khóc: “ Tốt quá, tốt quá rồi, tìm được chìa khóa chúng ta có thể rời khỏi đây rồi.”
Quý Ngư bình tĩnh nhìn mọi người, lắc đầu nói: “Không đúng, đây không phải chìa khoá mở cửa biệt thự.”
Trương Quân thô bạo đoạt lấy chìa khóa,” Lúc trước người dẫn đường cũng đã nói, chìa khóa mở cửa chỉ có một, tìm được rồi mắc gì không thể ra ngoài?”
Quý Ngư chỉ vào phòng khách, bình tĩnh mà nói: “Nhưng biệt thự vẫn bị phông bế như cũ, cửa lớn không hiện ra, người dẫn đường cũng không xuất hiện.”
Ánh mắt An Thạch Hà âm trầm, nói: “Trên tầng hai còn một căn phòng bị khóa.”
Đoàn người xếp hàng dọc đi lên tầng 2, thuận lợi cắm chìa khóa vào ổ, thấy chìa vừa khít với ổ mọi người không khỏi thất vọng.
Riêng Quý Ngư đã sớm đoán được từ trước, biệt thự chưa thăm dò xong, sự thật về vụ mất tích năm đó cũng chẳng rõ, thứ gì đã giết người, chừng nào còn chưa giải quyết xong ba vấn đề trên phó bản sẽ không thả bọn họ đi nhanh như vậy, hơn nữa thời gian dư tận một ngày rưỡi, dư khá nhiều so với thời hạn thông quan trò chơi quy định, chìa khoá lại đặt ở nơi dễ tìm, cho nên cậu không cảm thấy thất vọng chút nào.
Sau khi mở cửa phòng sáu người lập tức tản ra, tất cả mọi người cùng chụm một chỗ hiệu suất điều tra sẽ giảm, còn khá nhiều phòng cần phải kiểm tra một cách cẩn thận.
Quý Ngư quyết định ở lại căn phòng vừa được mở khoá.
Đây là phòng đồ chơi trẻ em, bố cục bố trí vô cùng ấm áp, trong thùng đựng rất nhiều món đồ chơi, trên tường treo tranh vẽ của trẻ con, có vẻ cặp vợ chồng rất thương con của họ.
Ánh mắt Quý Ngư bị bức tranh treo tường hấp dẫn, cậu kề sát vào cẩn thận quan sát, bức thứ nhất bên trái vẽ ba người, tuy tranh vẽ hơi trừu tượng nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một nhà ba người, đang ở trong một căn phòng lớn, bên ngoài có mặt trời và thảm cỏ xanh mượt.
Trên cùng viết: Ba mẹ và mình.
Dư quang mắt lại dời đến góc phải bên dưới, mặt trên viết: Đậu Bé Con.
“Vẽ xấu ghê.” Bùi Đình phụt cười nói bên tai Quý Ngư.
Cậu không để ý đến hắn, tiếp tục xem mấy bức tranh bên phải, bức thứ hai vẽ một cô gái, thời điểm này cô em vợ đã dọn vào ở.
Bức thứ ba lại biến thành tranh ba người, chắc hẳn đây là khoảng thời gian cô em vợ bị mất tích, cậu đang định xem bức thứ tư, khóe mắt ngó thấy bức tranh hồ nước.
Trên mặt hồ……
Vẽ một bàn tay!
Cậu lại xác nhận thêm lần nữa, đúng là một bàn tay vươn lên từ trong hồ.
Chẳng lẽ, em vợ không phải bị mất tích? Quý Ngư cắn móng tay nghĩ.
“Ta phát hiện mỗi khi ngươi tự hỏi rất thích cắn móng tay cái đó, hệt như trẻ con vậy, biết đâu ngươi rất hợp cạ để kết bạn với Đậu Bé Con đấy.” Bùi Đình cười nhạo nói.
Cậu vội buông tay xuống, làm bộ không nghe thấy, quyết định tiếp tục bơ Bùi Đình.
Bức thứ tư vẽ ba người như cũ, hồ nước cũng không xuất hiện cánh tay, nhưng mặt của người nữ lại bị tô đen, tông màu trở nên âm u, nét vẽ vặn vẹo.
Phía sau không còn treo bức nào nữa.
Cậu đứng thẳng dậy đi về phía cửa sổ, tuy mưa to nhưng phóng tầm mắt ra xa vẫn có thể nhìn thấy đình viện giữa hồ nước.
Cô em rơi xuống hồ chết, nếu là ngoài ý muốn thi thể khẳng định sẽ nổi lên, thế tại sao báo lại đưa tin bị mất tích?
*************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT