Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

************

Trương Mẫn trầm mặc trong chốc lát, tiếp đó cô ngẩng đầu kiên định nói: “Tôi sẽ tham gia với mọi người, nếu có yêu cầu gì cứ việc giao cho tôi làm.”

Nếu là lúc trước cô sẽ do dự nhưng hiện giờ nhìn thấy từng người tiến vào viện điều dưỡng chung móc thời gian với cô lần lượt chết đi khiến cô rất sợ hãi.

Tốp bệnh nhân cũ chỉ còn mỗi Lý Ngọc và cô, nếu Lý Ngọc cũng chết thì kẻ tiếp theo chính là cô, mặc kệ bản cam kết, mặc kệ bị đội cảnh vệ truy nã, hiện giờ cô chỉ muốn sống sót!

Quý Ngư gật đầu, sau đó cậu đi vào căn bếp, lấy ra lọ thuốc chuyên dụng cho thực nghiệm thể số 1 rồi mở nắp lọ.

Dù vừa nãy xảy ra vụ ồn ào nghiêm trọng như thế nào thực nghiệm thể số 1 vẫn không thèm phản ứng.

Thẳng đến khi Quý Ngư mở nắp lọ thuốc nó mới đột nhiên đứng lên hưng phấn rời khỏi vị trí, lúc nhìn thấy viên thuốc trong tay Quý Ngư nó ngoan ngoãn chạy tới định quỳ trước mặt cậu, Quý Ngư không quen được người khác quỳ gối, ngăn cản nói: “Đứng là được.”

Thực nghiệm thể số 1 nghe lời đứng thẳng, đôi mắt khát vọng nhìn chằm chằm viên thuốc, Quý Ngư biết phải cho nó ăn chút ngon ngọt mới có thể thuận lợi tiến hành các kế hoạch còn lại.

Quý Ngư ném viên thuốc lên cao giống như đêm qua, thực nghiệm thể số 1 đièu khiển cơ thể kềnh càng nhảy lên ngoặm thuốc vào miệng.

Lúc này Sở Ưng và Lý Ngọc cũng đã xuống tầng 3, ngoại trừ Đào Viên những người khác đều nghẹn họng trố mắt nhìn Quý Ngư và thực nghiệm thể số 1.

“Cá Nhỏ, em nuôi cún hồi nào đấy, sao ta chẳng hay biết gì hết trơn.” Bùi Đình đột nhiên sáp tới gần, đầu gác trên vai Quý Ngư, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm thực nghiệm thể số 1.

Mặc dù thực nghiệm thể số 1 là quái vật nhưng khi bị ánh mắt đầy nguy hiểm của Bùi Đình theo dõi nó sợ tới mức cả người run cầm cập.

“Anh đừng quậy nữa, tôi chạy thoát được hay không phải trông cậy hết vào nó đó.” Quý Ngư nhìn bộ dạng phát run của thực nghiệm thể số 1 hiểu ngay Bùi Đình đang đe dọa nó, lấy thực lực của hắn muốn giết thực nghiệm thể số 1 thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng Quý Ngư sẽ không để cho hắn làm như vậy, thực nghiệm thể số 1 rất quan trọng, không thể bị Bùi Đình tiêu diệt được.

“Sao em không gọi ta nè, ta làm dao được thì cũng có thể làm chó được.” Giọng Bùi Đình tựa như ác ma đang thì thầm bên tai dụ dỗ con người.

“Nếu cứ dựa mãi vào anh để tăng thực lực tôi sẽ chẳng tiến được bao xa cả.” Quý Ngư đẩy đầu Bùi Đình dựa trên vai sang một bên, “Vả lại tôi không muốn thiếu nợ ân tình từ anh.”

Ở phó bản thử nghiệm chỉ xem như một giao dịch, cậu lợi dụng Bùi Đình để thông quan, Bùi Đình lợi dụng cậu để được tự do hành động trong các phó bản.

Nhưng lần này cậu muốn tự thông quan bằng chính sức mình.

Bùi Đình bị đẩy ra cũng không tức giận, trái lại hắn hưng phấn nhìn chằm chằm Quý Ngư, ánh mắt khiến người khác phải sởn tóc gáy.

A, làm sao bây giờ, càng ngày hắn càng cảm thấy hứng thú với Cá Nhỏ, thật muốn giữ cậu ở lại phó bản, mãi mãi ở lại bên cạnh hắn. Nhưng nếu làm thế Cá Nhỏ sẽ ghét hắn, giá như hắn có thể rời khỏi phó bản thì tốt rồi……

Bùi Đình đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, Quý Ngư nhìn ánh mắt u ám kia thì hiểu ngay người này khẳng định lại suy nghĩ mấy chuyện biến thái nữa rồi.

Hiện tại Quý Ngư không rảnh quan tân đến hắn, cậu xoay người bước đến chỗ Sở Ưng nói: “Cảm ơn anh đã vất vả, chúng ta đi mở cửa thôi.”

Sở Ưng lấy lại tinh thần, giao chìa khóa lấy ra: “Tôi cũng quen hành động một mình nên không vất vả lắm, hơn nữa nhiệm vụ này chỉ có tôi là phù hợp để thực hiện.”

Quý Ngư gật đầu dẫn Sở Ưng vào bếp, căn bếp khá nhỏ không đủ chứa hết sáu người, vì thế hai người xung phong đảm nhận nhiệm vụ thử chìa khoá.

Bọn họ dọn tủ lạnh sang một bên, cánh cửa phía sau lộ ra, Sở Ưng cầm chìa khóa đút vào, tiếp đó dùng sức xoay một vòng, ổ khóa cùm cụp mở ra.

Sở Ưng chậm rãi đẩy cửa, toàn thân căng chặt, thời khắc cảnh giác có nguy hiểm xuất hiện sau cửa, Quý Ngư cũng thủ sẵn “Mồi Lửa”, một khi có nguy hiểm cậu sẽ ném qua.

Sau khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, một thông đạo xuất hiện, bên trong tối om trông như một con dã thú đang há mồm đợi con mồi tự chui đầu vào.

Sở Ưng bật đèn pin lên chiếu vô trong, tiếp đó Quý Ngư quay đầu hô với những người bên ngoài: “Bên này có thông đạo mọi người tập hợp lại đây đi.”

Những người khác nhanh chóng vây xung quanh, thấy căn bếp quả thật xuất hiện cửa động tức khắc bọn họ cảm thấy vui mừng khôn xiết. Quý Ngư nhìn thực nghiệm thể số 1 ngây ngốc đứng tại chỗ, nhấc chân đi ra ngoài gọi nó vào. Còn Bùi Đình thì không biết đã chạy đi đâu.

“Chúng ta phải nhanh chóng tiến vào thông đạo, người của viện điều dưỡng chắc chắn đã phát hiện chúng ta không thích hợp mà đuổi theo tới đây.” Quý Ngư nhắc nhở nói.

Những người khác gật đầu, nếu đã chọn chạy trốn thì xác định không thể quay đầu lại được nữa, chỉ còn cách duy nhất là tiến vào thông đạo.

Sở Ưng dẫn đầu, thực nghiệm thể số 1 đi cuối hàng, đoàn người bắt đầu xuất phát.

.........

Đại sảnh livestream.

“Phó bản này có vẻ như sắp kết thúc rồi.”

“Làm gì dễ ăn thế, coi chừng y tá trưởng đang đuổi theo đằng sau đấy, mày cũng thấy hình dạng của ả lúc kiểm tra phòng rồi đấy, trông khiếp chết đi được. Có đám bệnh nhân bận giả ngủ không biết cái khỉ gì thôi.”

“Đúng vậy, tình tiết cao trào còn ở phía sau.”

“Sao tui thấy cha hộ lí số 9 cứ biến thái kiểu gì ấy, mấy bồ cũng thấy ánh mắt kia nhỉ, trông còn khủng khiếp hơn cả bọn quái vật.”. Đọc thê𝗺 các chươ𝙣g 𝗺ới tại ⩵ tru𝗺truy𝒆 𝙣.𝐕𝖭 ⩵

“Nhưng anh ta đối xử tốt với Quý Ngư, cục greenflag chà bá cô khỏi phải lo chi cho mệt óc.”

“Thề luôn hai thằng này cứ kì kì sao á.”

“Người ta là tình anh em thôi có gì đâu mà kì, lỡ hộ lí thấy Quý Ngư thuận mắt nên mới đối tốt với cậu ta thì sao, suy nghĩ của loài ma quỷ ai mà hiểu nổi.”

“Tôi chắc chắn 100% Quý Ngư bình thường, nhưng hộ lí thì……”

“Hừm, thân phận của số 9 quá bí ẩn, nói không chừng sẽ còn gặp lại gã trong phó bản ngục tối, Quý Ngư dây dưa kết thân với gã là nó khôn đấy.”

........

Trong thông đạo.

Quý Ngư cẩn thận suy xét, nếu thông đạo này dẫn ra ngoài vậy có khả năng bọn họ đang ở bên dưới con đường ra vào cổng viện.

Cậu vẫn chưa biết mình đã trở thành đề tài chính mà khán giả bàn tán, bị không ít hiệp hội và người chơi chạy khắp nơi tìm hiểu thông tin cá nhân.

Đoàn người nối đuôi nhau bước đi trong thông đạo dài ngoằn tối đen như mực dưới sự dẫn dắt của Sở Ưng, lúc này bên trong thông đạo yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân, không ai mở miệng nói chuyện.

Đột nhiên, Quý Ngư thở dài một tiếng: “Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?”

***********

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play