Cả ngày hôm nay Cố Như Sơ không bỏ cái gì vào bụng nhưng lại cảm thấy không đói cho lắm. Cậu đi đến hộc tủ trong phòng mình lấy ra chút thạch trái cây rồi mở miệng nốc từng cái một. Vị ngọt dịu thoang thoảng trong khoang miệng khiến tâm trạng của cậu thoải mái hơn nhiều.
Cố Như Sơ thay bộ đồng phục ra rồi từ trong balo mình lôi ra thêm một bộ nữa, nhân lúc cả nhà chưa ai về thì tự mình mang đi giặt sạch. Giặt xong thì mang về phòng mình phơi nắng. Cũng may trong phòng của cậu có một cái cửa sổ to, treo quần áo ở đấy cũng rất được.
Miếng vải cùng kim băng được tháo ra cùng đặt nhẹ nhàng trên bàn cạnh đầu giường. Cố Như Sơ bước vào phòng tắm, tự nhìn mình trong gương. Nơi đó phản chiếu toàn bộ bản thân cậu, cho cậu thấy được mình thảm hại ra sao, không còn dáng vẻ đẹp đẽ như ngày nào nữa rồi. Sau lưng vết thương khiến người khác nhìn vào cũng đủ ám ảnh. Trên cổ tay phải chi chít vết sẹo đè lên nhau. Đó là kết quả ghi dấu lại của những trận đau đầu. Nên gọi là đau đầu nhỉ? Hay là gì? Cố Như Sơ không biết nữa, chỉ là những lần đầu đau như búa bổ, hai bên tai chỉ toàn tiếng e e nhức óc, còn có âm thanh giày cao gót cứ cọc cạch cọc cạch ám ảnh. Mỗi lần như vậy cậu chỉ biết ôm lấy đầu mình co ro ngồi một góc. Chỉ khi gạch một đường trên đó, mọi thứ mới biến mất, cậu mới vì đau mà tỉnh lại.
Máu nhỏ giọt, Cố Như Sơ ngồi đó vô hồn nhìn về phía trước. Đau đến không tả nổi bằng lời. À, quên mất. Cậu còn không thể cất lời thì làm sao tả được nó đau như thế nào.
"Cậu không phải bị câm"
Giọng của người con trai ấy lại vang lên. Người đó nói cậu không phải bị câm còn nắm tay cậu đưa cậu về nhà. Tuy rằng bản thân rất sợ cũng rất phòng bị người lạ nhưng không biết vì sao đối với người này cậu lại cảm thấy rất an toàn. Cậu tin tưởng hoàn toàn vào anh.
Khi chết đi mọi người mới bắt đầu thương tiếc bạn.
Liệu cậu chết đi rồi sẽ còn ai thương tiếc cậu không?
Chắc là không. Cố Minh sẽ bị mẹ trách không bảo vệ được em trai. Cố Văn sẽ tự trách mình chưa chăm sóc đủ. Mẹ sẽ tự trách mình không lo được cho con. Nhưng rồi sẽ không sao đâu. Rồi mọi người sẽ cho rằng cậu chết là đáng lắm.
Có sợ không à? Không đâu. Cái chết đối với cậu không đáng sợ lắm, so với cơn đau đầu còn không đau bằng nữa. Nhưng sống thật sự rất khó khăn.
Nếu như có thể, Cố Như Sơ ước vào giây phút cuối đời vẫn sẽ có người tình nguyện che nắng giúp cậu.
Cốc cốc——
Cố Văn gõ cửa phòng cậu lên tiếng: "Bối về rồi sao? Ra ngoài nhà ngồi chơi với anh không?"
Cố Như Sơ câm lặng trong phòng tắm không biết phải trả lời như nào. Cậu lại bắt đầu nghĩ đến cái chết. Dạo gần đây nó quay lại trong đầu cậu ngày càng nhiều hơn rồi. Khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi địa ngục lại không ngờ tên mình sớm đã bị gọi từ lâu.
Máu chảy càng ngày càng nhiều. Cả bồn tắm bị nhuộm đỏ hồng một màu thật đẹp đẽ.
Cố Văn không thấy cậu trả lời lại thì liền có linh cảm chuyện gì đó không hay xảy ra. Anh mở cửa phòng, không thấy Cố Như Sơ bên trong, ở phòng tắm phát ra tiếng róc rách của nước.
"Em đang tắm sao?"
Cố Như Sơ mệt mỏi gõ gõ vào bồn tắm khiến âm thanh vang ra ngoài cửa, lúc này Cố Văn mới thở nhẹ một cái nói: "Được rồi, tắm xong ra ngoài chơi với anh nhé."
Cố Như Sơ dọn dẹp trong nhà vệ sinh, cậu mở bình xịt thơm lên xịt vài cái để át đi mùi tanh của máu. Hôm nay cậu vẫn không sao, vẫn phải đối mặt với cuộc sống. Cậu đeo miếng băng vào che đi vết thương mới trên tay mình rồi ra khỏi phòng.
-
"Hệ thống game lần này chúng tôi muốn —— @₫&¥$*€&&"
"Hôm nay ngày đầu tiên con trai của chủ tịch đến tiếp nhận công việc còn dang dở mà nhìn anh ta mất tinh thần quá nhỉ."
"Nghe nói anh ta rất không nên thân, lúc trước gây chuyện khắp nơi nên mới bị ba mình đưa ra nước ngoài dạy dỗ."
"Tôi học cùng trường cấp ba với cậu ta đây, lúc trước còn ra tay đánh giáo viên nữa."
"..."
Lý Yên một bên nghe phía nhân viên thuật lại bản kế hoạch dự án, một bên tai thì nghe mấy lời bàn tán về mình. Cũng không phải không đúng, bọn họ nói đều là sự thật cả. Ông già của anh muốn anh nên thân một chút nên vứt anh bên Massachusetts học, còn cấp ba thì đã từng phang ghế giáo viên ngoại ngữ. Cái nào cũng trúng phóc.
Lý Yên ra hiệu người ở trên dừng lại một chút sau đó xoay ghế đối mặt với mấy lời sau lưng mình: "Muốn người tiếp theo trong danh sách là mấy người sao?"
Tất cả xung quanh im thin thít không ai dám thở mạnh. Toàn bộ nhân viên đều sợ hãi cúi mặt xuống đất không dám nhìn thẳng anh. Đây mới là uy lực của người đứng đầu. Xoay lại ra hiệu cho cuộc họp tiếp tục, cách dẹp loạn nhanh chóng này đúng là vô cùng lợi hại.
Đột nhiên hai người lớn nhà anh dắt tay nhau đi du lịch xa để lại một đống công việc cho anh giải quyết khiến Lý Yên cáu hết cả người. Thời gian theo đuổi Cố Như Sơ còn không có bây giờ lại phải đi làm.
Nhìn thấy đồng hồ đã điểm đến giờ ăn tối anh mới dừng lại phần công việc mình. Bây giờ chắc đứa nhỏ của anh về đến nhà rồi, tắm rửa sạch sẽ ăn cơm tối cùng gia đình. Lý Yên mang xe chạy vù vù trên đường thành phố vào ban đêm, gió lạnh cứ táp thẳng vào mặt anh từng cơn.
Hôm nay không được nhìn thấy Cố Như Sơ làm trong lòng cứ khó chịu không dứt. Nếu là lúc trước nhất định anh sẽ tìm đại người nào đó rồi đánh hắn xả giận.
Vừa nghĩ đến đã nhìn thấy hình dáng nhỏ bé quen thuộc đang ngồi bên vệ đường. Lý Yên dừng lại cách đó để nhìn kỹ hơn. Anh không dám chắc có phải người ngồi đó là Cố Như Sơ hay không. Trời đang lất phất mưa, đứa trẻ của anh đang trong bộ đồng phục trường ngồi co ro một góc. Dưới mái hiên không đủ che chở đứa trẻ đó.
Ánh đèn từ xe của anh rọi sáng lên người cậu. Cố Như Sơ nheo mắt nhìn về phía ánh sáng chỉ nhìn thấy hình bóng cao lớn cùng một chiếc ô đi đến. Rõ ràng không phải là một trong hai người anh trai của cậu. Đôi mắt đỏ hoe u tối ngẩng lên nhìn anh. Lý Yên nghiêng ô về phía cậu, chậm rãi ngồi xuống, lần đầu tiên anh nhìn ngắm gương mặt đó ở cự ly gần như vậy.
Trên mặt Cố Như Sơ có rất nhiều thứ xinh đẹp mà anh nhớ rất rõ. Đôi mắt lấp lánh, khoé miệng luôn tươi cười, đôi gò má thường ửng hồng dưới ánh nắng. Hiện tại nó lại bị những vết bầm và cát bụi che lấp.
Đột nhiên tim anh thắt lại đau không tả được.
Lý Yên thấy Cố Như Sơ vẫn im lặng nhìn mình, ánh mắt buồn và tủi thân chỉ lúc này lộ ra. Anh xoay người, lưng đối mặt với cậu: "Leo lên. Tôi cõng em."
Cậu chạm nhẹ vào lưng anh, ngón tay thon dài lướt trên tấm lưng ấy vài chữ không muốn về nhà.
"Được, tìm chỗ tránh mưa cho em đã."
Cố Như Sơ thân tàn ma dại, đồng phục bẩn và lấm lem như vừa đánh trận về. Cậu lại viết lên lưng anh nói bản thân rất bẩn không muốn làm dơ anh và xe.
Lý Yên xoay người lại. Anh cố gắng kiềm chế bản thân không bật khóc nhưng mũi vẫn cay cay không chịu được. Đưa tay chạm vào gương mặt ấy, ngón tay anh nhẹ nhàng phủi vết cát bụi vương trên đó. Anh nhỏ tiếng giọng run run nói: "Không bẩn. Mèo nhỏ nghịch cát thôi, tôi giúp em phủi là được."
Dứt lời anh đưa tay cầm ô cho cậu, bản thân mình dùng lực nhẹ đã bế cả người Cố Như Sơ lên. Ôm lấy cậu vào lòng đặt ngồi ngay ngắn trên xe, giúp cậu đội mũ bảo hiểm, cài lại dây chắc chắn. Lý Yên tháo áo khoác của mình ra choàng lên cho Cố Như Sơ sau đó mới nổ máy xe.
Anh đưa cậu đến bệnh viện của Dương Hữu, ban nãy lúc bế Cố Như Sơ anh nhận thấy cậu có chút nóng. Người này nắng rọi đến không trốn, mưa kéo đến cũng không tránh, bản thân đã gầy yếu còn đón nắng mưa vào người. Chắc chắn đã đổ bệnh rồi.
Dương Hữu vừa nhìn thấy liền mắng anh: "Tôi là bác sĩ điều trị tâm lý, không phải bác sĩ khoa nhi. Phiền Lý tiên sinh đây đưa người đến khoa nhi, xin cảm ơn!!"
Lý Yên không nói nhiều lời rút một tấm thẻ đặt lên bàn làm việc của hắn, âm thanh hai thứ đồ va vào nhau nghe một tiếng cạch. Trời thì lạnh, anh vừa ướt mưa đến nhưng mặt lại không biến sắc nói: "Khám nhanh lên."
Không phải anh không biết Dương Hữu là bác sĩ tâm lý nhưng tình trạng của Cố Như Sơ không thể mang cậu đi lung tung được. Dáng vẻ nhỏ bé ngồi im ngoan ngoãn trên ghế càng khiến anh khó chịu. Trong lúc chờ bạn mình chuẩn bị hồ sơ và đồ nghề, Lý Yên đi đến khuỵ gối xuống để bản thân cùng tầm nhìn với cậu.
Anh muốn nói gì đó để đứa trẻ nhỏ thả lỏng ra: "Tôi tên Lý Yên, em tên gì?"
Nói xong anh đưa lòng bàn tay mình ra hướng về phía cậu. Cố Như Sơ dùng ngón tay của mình vẽ ba chữ trong tên vào đó.
"Em tên là Cố Như Sơ sao? Em năm nay bao nhiêu tuổi?"
Thật là điên mà, hiếm lắm mới có cơ hội moi tin vậy mà lại moi nhưng tin mình biết rồi. Nhưng nếu không như vậy thì chắc chắn Cố Như Sơ sẽ nghi ngờ. Bọn họ gặp nhau đến câu chào còn không có sao anh lại có thể trực tiếp nói được tên và tuổi của cậu được.
[Chuẩn bị mười sáu tuổi]
Lý Yên cười một cái trước mặt cậu. Mười sáu thì mười sáu, mười lăm thì mười lăm, lại còn chuẩn bị. Đứa trẻ muốn nhanh đến tuổi trăng tròn rồi, nếu không sẽ bị vào khoa nhi khám bệnh nữa cho xem.
Lý Yên vuốt tóc cậu: "Ừm, Cố Như Sơ, có thể nói tôi biết sao em lại thành như này không?"
Bắt đầu thăm dò rồi. Cố Như Sơ từ đầu đến cuối mặt không biến sắc lại vừa nghe câu hỏi này thì liền run rẩy đánh mắt lung tung. Anh biết cậu đang rất sợ, đang phải suy nghĩ một câu nói dối để lừa anh.
Cố Như Sơ nói: [Bị ngã rồi]
Anh sẽ tin sao? Anh có tin không?
Lý Yên nhìn cậu trầm ngâm: ".......Ừm, sau này cẩn thận chút."
Cứ như vậy tin rồi sao? Cố Như Sơ nhìn nhìn anh. Người này tin tưởng cậu như vậy sao? Hay là đã nhìn ra cậu nói dối nên phối hợp với cậu một chút không vạch trần ra, còn bởi vì cậu bị câm nên mới không ép hỏi nữa. Cố Như Sơ không biết được trong lòng Lý Yên sớm đã nổ một ngọn núi lửa, trong lòng đã có tính toán riêng.
Dương Hữu đi vào nhìn thấy cảnh đẹp dịu dàng như này cũng phải chép miệng mấy cái. Ai dám nói tên họ Lý này lại là người ném ghế vào giáo viên chứ. Bây giờ người ta toàn thân toát ra sự dịu dàng, yêu thương, chiều chuộng.
Hắn hắng giọng một cái: "Được rồi tôi phải khám cho bệnh nhân đó, cậu đi ra ngoài một chút đi."
Lý Yên xoa xoa đầu Cố Như Sơ nói cậu không cần phải sợ, mình sẽ ở bên ngoài chờ cậu khám xong. Dương Hữu xem thường tên bạn của mình rõ ràng. Đáng ra hắn phải nhấc máy gọi Chiêu Minh đến xem kịch hay này mới phải, một mình bản thân bị đút cơm chó đúng là khó chịu vô cùng.
Cố Như Sơ có chút căng thẳng nhìn Dương Hữu. Cậu rất sợ bác sĩ, lúc trước có ấn tượng rất tệ nên từ đó cậu gặp bác sĩ cả người đều sẽ không tự chủ được mà run rẩy.
"Em bé không cần sợ, anh tốt lắm, đưa tay cho anh đo huyết áp cái nha." Dương Hữu nói.
Hắn rất có kinh nghiệm đó. Không giống như lúc còn đi học mà ngông cuồng độc miệng, bây giờ dù sao môi trường của hắn cũng là bệnh viện còn là phó tư vấn khoa nhi. Xung quanh hắn toàn là trẻ con, kiểu trẻ con nào cũng có vậy nên việc dỗ một đứa trẻ đối với hắn không khó gì lắm.
Vậy mà Cố Như Sơ vẫn rất run. Dương Hữu lấy từ trong túi ra vài viên kẹo ngọt vị trái cây. Đối với hắn thì việc trữ quà vặt trong người là chuyện như cơm bữa. Đôi lúc ra bên ngoài cũng sẽ không nhịn được mà mang theo túi kẹo to.
Hắn nhìn đứa trẻ thấp hơn mình, gầy hơn mình nói: "Em bé có muốn ăn kẹo không? Em đừng sợ. Anh so với tên Lý Yên kia còn hiền hơn, em ăn kẹo để anh đo huyết áp và nhiệt độ cho em đã nha."
Nói rồi hắn nhét vài viên vào lòng bàn tay lạnh buốt của Cố Như Sơ, lấy ra máy đo huyết áp, bó chặt vào bắp tay của cậu. Dương Hữu từ túi áo lại lấy ra đo nhiệt độ bằng điện tử, đặt vào tai của cậu. Sau khi nghe vài tiếng bíp bíp từ máy phát thì lấy ra nhìn màn hình. Bản thân rất chuyên nghiệp, ghi chép cẩn thận vào một tờ giấy.
Lý Yên đứng im bên ngoài đúng 10 phút sau đó đẩy cửa bước vào. Từ lúc gặp đến giờ Cố Như Sơ chưa có gì bỏ vào bụng anh biết chắc chắn cậu sẽ đói. Trước khi ra ngoài đã dặn người mang cháo đến, còn phải đặc biệt gói thật cẩn thận để lúc đứa trẻ của anh ăn cũng vẫn còn nóng.
Anh nhìn Dương Hữu đang ngồi trên bàn ghi chép còn Cố Như Sơ thì ở đối diện ngoan ngoãn: "Xong rồi? Tôi có mua cháo cho em, còn ấm lắm mau ăn đi."
Lý Yên kéo một cái ghế khác ngồi bên cạnh cậu. Hai tay thon dài cẩn thận mở nắp hộp cháo còn đang bốc khói kia ra nói: "Tôi đút em ăn."
Cố Như Sơ nhìn muỗng cháo rồi lại nhìn anh như muốn nói gì đó. Lý Yên kiên nhẫn, tay cầm thìa cũng không run mà lên tiếng: "Tôi không bỏ đi, đây là đặt người khác giao đến. Tôi đã hứa đứng bên ngoài chờ em thì sẽ không bỏ đi, yên tâm ăn."
[Tôi không ăn được]
Dương Hữu ngẩng đầu lên thấy hai con người cứng đờ đấu mắt với nhau mà không hiểu chuyện gì liền lên tiếng hỏi: "Làm sao thế?"
"Em ấy nói không ăn được?!"
Cố Như Sơ không ăn được. Lần này cậu không nói dối. Ánh mắt Lý Yên ngay lập tức trở nên gay gắt. Thông thường sẽ nói không thể ăn, không muốn ăn, không đói bụng. Có ai không ăn được cháo trắng sao?
Dương Hữu thở dài một cái: "Chỉ sốt 37,4 độ thôi nhưng huyết áp của em ấy rất thấp. Tôi không kiểm tra được lượng đường trong cơ thể, đo huyết áp thôi em ấy cũng phản ứng mạnh như vậy rồi."
Nếu thật sự bây giờ không ăn gì vào bụng cũng sẽ không uống thuốc được, không hạ sốt cộng thêm thời tiết lạnh và huyết áp đang thấp có thể khiến cơ thể cậu chống đỡ không nổi mà ngất xỉu. Chuyện này Lý Yên biết. Môn Sinh học đã có nhắc đến, hôm đó anh có nghe.
Cố Như Sơ không muốn ăn thì làm sao ép được. Anh ép sao? Anh còn sợ doạ cậu khóc to hơn nữa kìa.
Lý Yên vẫn đưa muỗng cháo đó đến gần miệng cậu hơn: "Em ăn một muỗng thôi cũng được. Không ăn tôi không đưa em về nhà."
Đùa sao. Cố Như Sơ hứng nắng hứng mưa, liều mình đến mức ngồi bơ vơ bên ngoài trời lạnh thì việc anh doạ không đưa cậu về nhà có thiết thực không?
[Tôi có thể tự về]
Biết ngay mà....
Đầu Lý Yên như muốn nổ tung ra. Đứa trẻ này lại không ngoan rồi, anh phải dạy dỗ cậu thật nghiêm khắc mới được. Bây giờ anh hận không thể ăn ngụm cháo này rồi truyền nó vào miệng cậu.
Dương Hữu nhìn trò cười hai người đang diễn vô cùng thích thú. Trên mặt không giấu được nụ cười, mắt cứ đánh qua đánh lại nhìn cả hai. "Em bé à, sao em không ăn được vậy?"
Thay vì dài dòng như tên kia, thà rằng hắn trực tiếp hỏi rồi giải quyết vấn đề là được mà. Đúng là Tên họ Lý ngu si.
Cố Như Sơ cúi đầu suy nghĩ không dám nói. Dương Hữu lại lên tiếng doạ: "Em không nói anh sẽ đem em đi kiểm trả tổng quát, lúc đó bệnh gì cũng ra hết đó."
Cố Như Sơ giật mình nhìn hắn rồi lại nhìn anh giống như muốn Lý Yên lên tiếng bảo vệ minh. Vậy mà, người này còn hùa theo nói với cậu sẽ phụ hắn cột cậu vào giường để mang đi kiểm tra.
[Không quen ăn đồ ăn. Nếu không nhuận sẽ lập tức nôn ra hết, nên không ăn được.]
Dương Hữu liếc nhìn mặt Lý Yên đen sắp thành cục than, tức điên đến mức chắc chắn tên này đang kiếm chế bản thân để không rống lên như con thú dữ, máu điên của anh chắc đến đỉnh điểm rồi. Vui quá đi mất.
Hắn nói: "Vậy bình thường em sẽ ăn gì?"
[......Phải nói sao?]
Lý Yên lên tiếng, giọng cứ trầm trầm hung hăng: "Sao lại không?"
Nếu cậu dám không nói anh sẽ mang cậu lên xe rồi phóng với tốc độ 120km/h, cho cậu sợ đến phát khóc rồi mới từ từ bắt cậu nói ra hết những lời nói dối kia.
Cố Như Sơ rụt rè chỉ dám đưa mắt nhìn hai người con trai nghiêm nghị trước mặt mình. Một người bác sĩ trông vẻ dịu dàng nhưng lại rất nghiêm túc. Một người đàn ông nhìn rất hung hăng nhưng lại đối với cậu rất dịu dàng. Cố Như Sơ bị hai người bọn họ doạ cho mắt ngấn nước. Cậu vẫn không dám nói, cũng không muốn nói. Thời gian trôi qua từng phút, cứ như vậy mà xuất hiện tiếng nấc.
Cố Như Sơ cúi mặt giống như đứa trẻ nhỏ làm sai gì đó đang bị ba mẹ của mình trách phạt, tay cậu bám chặt vào bắp chân vô cùng đau đớn để cố kiềm nước mắt của mình lại. Lý Yên nhìn thấy vậy vô cùng loạn, anh ra khỏi ghế quỳ xuống đất, tầm nhìn thấp hơn cậu mà nhìn thấy đứa nhỏ bị doạ cho chỉ biết thút thít. Anh lấy tay gạt nhẹ hai bên nước mắt, lòng bàn tay ấm áp xoa xoa hai bên gò má của cậu.
Anh nói: "Xin lỗi là tôi doạ em rồi. Đừng khóc đừng khóc, ngoan nào đừng khóc. Em như vậy tôi biết làm sao đây?"
Cố Như Sơ được anh dỗ dành thì càng muốn khóc to hơn, cậu cứ vậy ôm lấy người đàn ông không quen không biết này mà khóc ướt vai anh. Lý Yên thấy vậy thì càng dỗ cậu hơn nữa. Anh biết cậu đã chịu rất nhiều rất nhiều uỷ khuất lại không biết nói với ai, nói thế nào.
Dương Hữu nhìn thấy cảnh này thì thu dọn đồ của mình rồi bước ra khỏi phòng để lại không gian riêng tư cho cả hai người họ.
Khóc thì khóc thôi. Khóc cũng không hẳn là xấu. Cậu đã kiềm nén mọi thứ suốt 3 năm nay mà không thể nói ra, nén tất cả lại trong lòng khiến cậu không thở nổi nữa rồi, mọi khó chịu trong lòng đều tuôn ra như thác đổ. Khóc đến mơ hồ, khóc đến mệt mỏi. Cố Như Sơ biết không phải vì bị hai người doạ khóc mà là cậu mệt, rất mệt, vậy nên cứ như vậy khóc hết ra.
Lý Yên ôm lấy đứa trẻ của mình dỗ dành. Tay anh vuốt nhẹ lưng cậu để làm dịu đi những tiếng nấc đau lòng kia. Để người kia cũng ôm lấy mình mà nói: "Tôi biết em chịu nhiều ấm ức rồi nhưng em không nói tôi không biết được để giúp em."
Cố Như Sơ vùi vào bả vai anh lắc lắc đầu. Lý Yên thấy thế cũng không muốn ép cậu: "Vậy tôi sẽ đợi em, một ngày nào đó em sẽ nói với tôi nhé. Bây giờ ngoan nào, ăn chút cháo vào rồi tôi đưa em về nhà. Đã 8 giờ tối rồi nếu em không về cả nhà em sẽ loạn lên đi tìm em đó."
Cố Như Sơ hai mắt xót thương nhìn xuống mặt đất, gương mặt vô vọng [Sẽ không đâu. Không xứng].
Truyện Đông PhươngAnh vuốt vuốt mái tóc của cậu: "Ai nói? Nếu đột nhiên em biến mất đương nhiên tôi sẽ rất lo rồi. Sẽ không ai để tôi trêu chọc nữa."
Cố Như Sơ nhìn anh. Rất giống Cố Minh, là lúc trước mỗi lần cậu khóc nhè gây chuyện anh trai đều sẽ nhường một bước vui vẻ an ủi cậu, xoa xoa mái tóc của cậu. Nhưng Cố Minh sẽ không ở đây như bây giờ, dịu dàng an ủi cậu. Bởi vì cậu rất phiền.
Bản thân không xứng nhận được tình yêu thương của bất kỳ ai, cũng không xứng để sống trên đời này. Cậu chỉ là đứa nhóc xui xẻo. Ba mẹ chia tay là vì cậu, Cố Minh nghiện cổ phiếu cũng vì cậu, Cố Văn không được đi học tử tế mà biến thành tên bán bánh cũng vì cậu, mẹ phải cực khổ như vậy đều là vì cậu. Tất cả...... đều là lỗi của cậu. Đáng lẽ ra cậu không nên sống trên đời này. Thật dư thừa. Thật xui xẻo.