Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
 
Lại qua hơn một tiếng, Đàm Ninh chạy như bay vào quán cà phê, sau khi nhìn thấy bọn họ mới phát cục tức trong lòng, “Tôi nói này Tư Đồ, anh là đang hoạt động bí mật, có thắng cũng không vẻ vang đâu!”
Tư Đồ cười cười, gọi một ly cà phê cho Đàm Ninh, đang định nhận văn kiện thì bị Cát Đông Minh giật lấy, “Cậu nói trước đi.”
“Đưa cho tôi trước.”

“Không, nói trước rồi tôi đưa.”
“Anh là con nít hả? Đưa cho tôi trước rồi tôi nói.”
“Hai người các anh kẻ tám lạng, người nửa cân.” Đàm Ninh bỏ thêm cục đá, làm kết luận nho nhỏ cho hai người.

Cuối cùng phát hiện không ai chịu nhường ai, Đàm Ninh để ly xuống, “Tổ trưởng, anh cũng gọi em tới rồi, đưa cho hắn cho rồi đi.

Tư Đồ cũng không phải kẻ lật lọng.”
Cát Đông Minh trừng mắt nhìn Tư Đồ, sau đó ném túi văn kiện lên bàn.
Không vội vã xem đồ bên trong, Tư Đồ ngoắc hai người, hai vị cảnh sát liền lại gần.
“Nghe rõ đây, trong tay Hàn Cương có danh sách những người được cảnh sát quốc tế xếp vào nằm vùng trong mấy tổ chức kh ủng bố và vũ trang phản chính phủ.”
Cát Đông Minh nghe xong, hít một hơi thật sâu! Đàm Ninh ngồi bên cạnh mở to mắt như nhìn thấy ma.

Mà Tư Đồ thì cầm ly lên thản nhiên uống một ngụm, tính tiền rồi bỏ đi.
Cùng lúc đó.
Lâm Diêu đeo bao tay vào, một lần nữa khám xét hiện trường vụ án đội trưởng Hà, Đường Sóc đi bên cạnh hỏi, “Lâm ca, rốt cuộc anh muốn tìm cái gì vậy?”
“Xem đại thôi.” Nói xong, Lâm Diêu mở cửa tủ treo quần áo, thờ ơ nhìn vào bên trong rỗng tuếch.

Nhớ lại buổi tối mình bắt Vương Vĩ, từng thấy hắn tìm trong mấy ngăn tủ, bên trong có gì? Hay là nên nói, hắn cho rằng bên trong có cái gì?
Lúc mình bị đánh ngất xỉu, thấy Vương Vĩ lén vào, sau đó thì mình xuất hiện ở hiện trường vụ án, có thể suy đoán, Vương Vĩ giả làm nhân viên chắc là đến tìm đội trưởng Hà.

Mà hắn lại tiếp tục đột nhập vào đêm hôm sau, có vẻ như không đến tiêu hủy chứng cứ, mà giống đi tìm chứng cứ hơn.

Nói cách khác, Nếu Vương Vĩ và đội trưởng Hà gặp mặt vào buổi chiều, hung thủ rất có thể đã phát hiện ra bọn họ.

Vương Vĩ vừa đi, chân sau hung thủ đã giết đội trưởng Hà.

Bởi vậy, người hung thủ muốn đổ tội không phải mình, mà là Vương Vĩ!

May mà lúc đó để ý, bởi vậy mới không nói với ai chuyện mình từng thấy Vương Vĩ.

Mà mình cũng chỉ nhờ suy đoán mới gặp Vương Vĩ lần thứ hai.

Khi đó, nhìn hành động của Vương Vĩ cho thấy, hắn không phải hung thủ.
Theo suy luận, hung thủ là người trong cuộc thi là không sai.

Người này có thù địch với Vương Vĩ, Lộ Tiểu Yến, Nghê Mỹ, còn giết đội trưởng Hà để đổ tội cho Vương Vĩ.

Do mình không nói với bất kì ai chuyện Vương Vĩ từng lẻn vào hôm xảy ra vụ án, nên kế hoạch của hung thủ thất bại, dẫn đến ghi hận trong lòng.
Nghĩ tới đây, đột nhiên nghe Đường Sóc nói, “Lâm ca, anh nói hung thủ là âm mưu sát hại đội trưởng Hà, hay là đột nhiên nổi ý định?”
Câu hỏi của Đường Sóc mở một cánh cửa trong đầu Lâm Diêu, hắn xoay đầu lại cười nói, “Chúng ta nên đi xem một phòng khác.”
Đây là phòng mà đội trưởng Hà và Lâm Diêu nói chuyện với nhau, Lâm Diêu nhìn xung quanh thấy rất sạch sẽ, hỏi, “Vào hôm xảy ra vụ án, tổ giám chứng có đến đây tra xét không?”

“Không được toàn diện.”
Lâm Diêu kinh ngạc hỏi, “Tại sao?”
“Là như vầy.

Hôm đó sau khi phát hiện thi thể và anh ở phòng nghỉ, tổ trưởng thông qua miệng của Ngô Hải Yến mới biết anh và đội trưởng Hà gặp nhau, lúc đó cũng tìm hai người bên tổ giám chứng qua đây kiểm tra.

Nhưng mà không phát hiện gì hết.

Bọn họ thậm chí còn thử vết máu, kết quả cũng không có.

Cho nên không kiểm tra tiếp nữa.”
“Lúc kiểm tra vết máu có làm kỹ không?”
“Phải nói là cực kì, người bên tổ giám chứng lúc làm việc vô cùng tập trung.”
Không có vết máu? Đội trưởng Hà chết là vì ngạt thở, một dao chí mạng.

Không có khả năng không chảy máu được, trừ khi…
“Tiểu Đường, đi theo anh làm thí nghiệm.”
Lâm Diêu trước tiên tìm một chiếc túi plastic dày, bên trong chứa nước, rồi dùng dây cột miệng lại treo trước ngực, sau đó kéo Đường Sóc tới trước mặt mình.

Đường Sóc cầm dao đa năng Thụy Sĩ, nhớ lại góc độ của vết thương trên thi thể, chém vào túi nước trước ngực Lâm Diêu.
“Sai rồi, em bước lên trước một chút.” Lâm Diêu nói.

“Như vầy?”
“Qua trái một chút, rồi, ở đó.”
Đường Sóc đâm rách túi nước, kết quả, nước cũng không thấm vào quần áo chảy xuống đất, ngược lại chỉ dính vào ống tay áo Đường Sóc một chút.

Còn lại thì đều thấm từ từ vào quần áo của Lâm Diêu.
Nhìn mặt Lâm Diêu cười như không cười, Đường Sóc hỏi thử, “Lâm ca, anh biết rồi?”
“Anh biết hung thủ là ai rồi.”
“Là ai? Ai vậy?”

Lâm Diêu không nói, trầm tư một lát, “Em ở đây chờ anh một lát.” Nói xong rời khỏi căn phòng.
Không hiểu nổi Lâm Diêu muốn làm gì, Đường Sóc nhàm chán ngồi trong phòng chờ.

Qua chừng nửa tiếng, Lâm Diêu trông rất bình thường quay lại, đến chỗ Đường Sóc, vỗ vỗ đầu hắn, nói, “Đi thôi.”
“Gì mà đi thôi! Hung thủ rốt cuộc là ai? Anh có bằng chứng chưa?”
“Chưa có chứng cứ.

Còn phải hỏi Ngô Hải Yến rồi mới biết được.”
“Vậy giờ đi đi.”
“Không được.

Bây giờ đi hỏi sẽ bứt dây động rừng, chỉ có thể hỏi lúc bắt người thôi.

Đừng nóng, tối mai có thể làm rồi.”
Mới ra khỏi sân vận động, chân Lâm Diêu đã ngừng lại.

Hắn luôn tự hỏi mình, sau đó nói với Đường Sóc, “Tiffany nói cho Tư Đồ một món điểm tâm ngọt, anh đoán chính là lá át chủ cuối cùng trong tay anh.”
Đường Sóc bình tĩnh nói thầm, “Em không hỏi đâu, có hỏi anh cũng không chịu nói.”
Lâm Diêu cười cười, thò tay vào túi Đường Sóc lấy điện thoại, bấm mấy chữ rồi đưa cho Đường Sóc, sau đó nói với hắn, “Một mình em đến địa chỉ này, bảo vệ cho tốt người ở đó.

Sau khi nhận được điện thoại của anh thì lập tức đưa người tới chỗ anh chỉ định.”
Nhìn màn hình điện thoại, nhìn nhìn Lâm Diêu, Đường Sóc bĩu môi mất hứng nói, “Anh chơi trò thần bí càng ngày càng lậm rồi đó!”
“Bởi vì những người khác vẫn chưa nhận ra, người này sẽ tháo toàn bộ nút gỡ then chốt.

Cho nên, cảnh sát quốc tế mới có thể đem người này coi là một món điểm tâm ngọt muốn tặng cho Tư Đồ.

Nhưng Tư Đồ thì khác, chỉ cần tiếp xúc với ai, hắn sẽ rõ ràng hết tất cả.

Tiểu Đường, anh cũng không muốn để Tư Đồ thắng trận này.” Nói xong, thấy Đường Sóc rầu rĩ không vui, Lâm Diêu nói tiếp, “Tiểu Đường, năng lực của em thế nào, phải xem em có nhìn được điểm mấu chốt từ người này hay không thôi.

Đi đi.”
Lời cuối cùng này kích máu háo thắng của Đường Sóc!
Mang cảm giác vui sướng khi nhìn thấy thành quả thắng lợi, Lâm Diêu đồng thời cũng biết mình không nắm chắc phần thắng.

Dù sao cái người nhà mình rất xảo quyệt, chưa tới giây cuối cùng, không được buông lỏng cảnh giác! Nhưng mà, để hắn phục vụ cho mình ở thành phố F, hình như cũng phải bày tỏ chút xíu.
Kết quả là, Lâm Diêu gọi điện đi.
“Tiểu Diêu, em khỏe chưa?” Trong điện thoại, câu đầu tiên của Tư Đồ vẫn là quan tâm cơ thể Lâm Diêu.
“Không sao.

Anh vừa bỏ tiền mướn bác sĩ với thuê xe, tôi tất nhiên mau khỏi rồi.”
“Thôi, đừng có chọt lòng anh ngứa nữa, không có em bên cạnh, anh làm chuyện gì cũng cuống lên.”
“Tư Đồ.”
“Sao thế?”

“Tôi nhớ anh.”
Không nghe thấy đối phương trả lời, Lâm Diêu nhịn cười, nói tiếp, “Lòng vừa nhớ, cơ thể đã muốn rồi.

Vụ án kết thúc rồi thì để mẹ anh ở khách sạn đi, tôi định đại chiến với anh mấy ngày.”
“Tiểu tổ tông, em không thể kín đáo chút hả?”
“Xì, với anh thì kín đáo làm gì, giữa chúng ta cái gì mà chưa từng nói.

Tôi dám mở miệng nói, đã sớm bị anh làm trên giường thành kẻ giữ cửa rồi.

Nếu không, tôi có thể gọi tên anh nhiệt tình như thế hả? Thẳng thắn đi, đặc biệt là lúc tôi ôm anh nói còn muốn, anh nhất định sẽ muốn làm cho tôi chết đi sống lại.”
“Em tiếp đi, rồi làm cho anh xấu mặt trước mọi người để em vui luôn.”
“Sao lại xấu?”
“Anh sắp cương rồi nè!”
Nghe Lâm Diêu cười haha, Tư Đồ bực bội cúp máy, lầm bầm, “Yêu tinh, yêu tinh, đúng là gia môn bất hạnh!”
Mặc dù nuôi một con yêu tinh mị lực vô hạn trong nhà, Tư Đồ cũng chưa hề nghĩ tới để hắn phản công.

Với địa vị chủ nhà, không thể nhân nhượng, một lần cũng không được! Cho nên, để ngăn chặn suy nghĩ rục rịch bị Lâm Diêu khơi mào, hắn xoay người xem bàn trang điểm.
Theo ảnh chụp hiện trường vụ án, lúc đó Nghê Mỹ dựa vào bàn trang điểm, có lỗi giác vụ án xảy ra bất thình lình.

Nói cách khác, Nghê Mỹ nhìn qua là bị hung thủ nhất thời khởi ý mới giết người.

Nhìn tay cô thả xuống hai bên thân thể, quần áo coi như chỉnh tề, không phát hiện có dấu vết bị xé.

Nhớ lại GPS bị phá, là có thể xác định vụ này đã được âm mưu từ lâu.
Về mặt khác, căn cứ theo lời Phó Kỳ Kỳ nói, lúc đó cô ta có vẻ nhìn thấy Vương Vĩ, mà cảnh sát cũng tự nhiên cho Vương Vĩ vào diện tình nghi.

Vậy thì, có thể giả thiết, mục đích của hung thủ là giết Nghê Mỹ để đổ tội cho Vương Vĩ? Nhưng mà, với Cát Đông Minh cầm đầu tổ trọng án cũng không phải thằng ngốc, bọn họ sẽ mau chóng ý thức vụ án của Nghê Mỹ không đơn giản, bởi vậy kế hoạch giá họa của hung thủ thất bại.

Ngay sau đó, đội trưởng Hà bị giết! Cách một buổi tối, Lâm Diêu há miệng chờ sung…
Hình như có ẩn ý gì khác, làm sao vợ mình biết Vương Vĩ sẽ tới hiện trường vụ án của đội trưởng Hà? Nghĩ tới đây, Tư Đồ đột nhiên hiểu ý bên trong, cười haha, lòng nói: Cục cưng, em cũng không thành thật ha.
Xem ra then chốt phá vụ Nghê Mỹ không nằm ở hiện trường, vậy thì cũng không cần thiết tốn thời gian đi tìm bằng chứng.

Nhưng mà, vợ mình cũng không nghĩ vậy, lúc này chắc chắn vì để nghĩ cách tìm chứng cứ, nhất định sẽ đánh tan hung thủ, thế thì chỉ có thể ra tay trong số nhân viên của ban tổ chức thôi.

Cho nên, Tiểu Diêu không có thời gian phát hiện kế hoạch của mình, cũng tốt, cùng lắm sau này dỗ mấy câu, ngủ ở phòng khách mấy ngày, hạn chế mấy bữa, đánh mắng vài cái, làm nô tài vài hôm…
Quay lại xem Lâm Diêu vừa chọc Tư Đồ, tâm trạng cực kì tốt, vị tiểu tổ tông này sau khi trở về tổ trọng án, lập tức đi tìm Dương Lỗi.

Lúc này thấy Dương Lỗi và vài người đồng nghiệp đang dán mắt vào màn hình, không biết đang xem cái gì.
“Tổ trưởng Dương?”

“A, cậu tới rồi.Tới xem thử, người kia là ai.”
Lâm Diêu bị Dương Lỗi kéo vào ngồi trước máy tính, trên màn hình là cô gái thần bí xuất hiện vào hôm xảy ra vụ án Lộ Tiểu Yến.

Lâm Diêu xem tới xem lui cũng không phát hiện có gì độc đáo mới mẻ, mà Dương Lỗi nhấp chuột một cái, người trong hình cũng di chuyển.

Dương Lỗi nói, “Tôi từng làm một phần mềm phân tích cấu thành.

Căn cứ theo xương cốt và chiều cao cộng thêm vài thứ, có thể ra tướng mạo hoàn chỉnh.

Ban đầu tôi chỉ dùng để phân tích trên thi thể chỉ còn xương cốt.”
“Nói thẳng ra là, anh chỉ cần biết nửa gương mặt và đường nét của cô gái này, là có thể biết cô ta trông thế nào?” Lâm Diêu nghĩ đây là kỹ thuật của người ngoài hành tinh.
“Đúng! Phần mềm này lúc vận hành cần tới tám, mười ngày, kết quả thế nào tôi không dám chắc, cho nên mới không nói với các cậu.

Một tiếng trước rốt cuộc cũng có kết quả.  Trởi qua phân tích cấu thành, gương mặt thật sự của cô ta đây!”
Lâm Diêu nhìn tấm hình trên màn hình dần hoàn chỉnh, ngoại trừ không có tóc ra, đây chính là mỹ nữ — Tiffany!
Hết chương 33.
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play