Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
 
Không khí của thành phố F khiến Lâm Diêu không chịu nổi, không có một chút độ ẩm, khô nóng tới mức muốn biến người ta thành hơi nước.

Lâm Diêu thật sự nghi ngờ, hơi nước của thành phố này bị vắt khô hết rồi hả? Nơi này quá khô khan rồi.
Sáng hôm sau, Lâm Diêu lái xe đến một công ty quảng cáo.

Công ty này không lớn, hắn mau chóng tìm được người phụ trách.
Một người đàn ông bốn mươi tuổi đánh giá Lâm Diêu, thật sự không thể tin chàng trai anh tuấn này lại là một cảnh sát, càng không tin khi nghe Nghê Mỹ đã chết, còn là bị mưu sát.
“Ngài Hoắc, ngài có nghe câu hỏi của tôi không?” Lâm Diêu nhắc nhở vị quản lý đang ngây ra.
Quản lý Hoắc sửng sốt, rồi mới lên tiếng, “Xin lỗi, tôi lơ đãng.

Như vầy đi, tôi tìm đạo diễn lúc đó quay quảng cáo cho Nghê Mỹ hỏi xem, bọn họ biết nhiều chuyện hơn tôi.”
Lâm Diêu nghĩ thấy cũng đúng, liền ngồi ở văn phòng kiên nhẫn chờ, chốc lát sau, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bước vào, vừa thấy Lâm Diêu đã xém chút nữa nhào tới.
“Cậu gì ơi, cậu là người mẫu của công ty nào, chuyển tới chỗ chúng tôi đi, tôi nhất định sẽ…”

Lâm Diêu nhịn không được giơ thẻ cảnh sát ra, đối phương lập tức kinh ngạc bịt miệng lại! Lúc này, quản lý Hoắc bước vào nói rõ ý đồ của Lâm Diêu, mà Lâm Diêu đã không có kiên nhẫn đi an ủi đạo diễn về cái chết của Nghê Mỹ.
Nhẫn nhịn tính tình nóng nảy, chờ đạo diễn từ từ bình tĩnh lại, Lâm Diêu nói thẳng, “Có thể đổi chỗ nói chuyện không?”
“A, được được.”
Trong một quán cà phê, Lâm Diêu đặt bút ghi âm lên bàn, chờ nghe đạo diễn trả lời.
“Quảng cáo nọ Mỹ Mỹ là người mẫu chính, cảnh của Kỳ Kỳ cũng không ít.

Cả hành trình quay chừng một tuần, nếu không phải vì hai người còn đi thi thì đã kéo dài thêm vài ngày.”
“Ngày 25 tháng trước, bên các anh có đi quay không?” Lâm Diêu hỏi.
“Có, hôm đó quay cảnh trên phố và trong phòng tập thể thao.”
“Từ mấy giờ tới mấy giờ? Giữa chừng nghỉ ngơi mấy lần? Mất bao lâu? Nghê Mỹ có tự đi đâu không?”
“Từ bảy giờ sáng tới mười giờ đêm.

Giữa chừng nghỉ ngơi bốn năm lần, cụ thể thì tôi không nhớ rõ.

Mỹ Mỹ trên cơ bản đều ở trong xe hóa trang nghỉ ngơi.”
“Lần cuối cùng cô ta nghỉ ngơi bao lâu, lúc mấy giờ?”
“Không nhớ rõ, công việc bận rộn nên không để ý những chuyện khác.

Cậu có thể hỏi chuyên viên trang điểm cho Mỹ Mỹ, bởi vì phải bổ trang, thay quần áo thường xuyên, chuyên viên trang điểm là người nắm giữ thời gian của Mỹ Mỹ nhất.”
“Được, cám ơn anh.

Đây là số điện thoại của tôi, nếu nhớ ra chuyện gì có thể gọi cho tôi ngay lập tức.”
Cầm tên và địa chỉ đạo diễn cho, mất một thời gian rất lâu Lâm Diêu mới tìm được công ty của chuyên viên trang điểm kia.

Cô gái này bình thường không đi làm, chừng nào nhận nhiệm vụ ra ngoài mới phải đi thôi.

Lúc cô nghe tin Nghê Mỹ bị giết, sắc mặt lập tức tái mét, thậm chí cả Lâm Diêu còn thấy cảm giác sợ hãi không thể xoa dịu.
Lâm Diêu thường xuyên gặp thái độ này, ôn hòa hỏi, “Có thể bình tĩnh một chút không?”
Cô gái ý thức được sự thất thố của mình, hơi tỏ ra áy náy gật đầu, mời Lâm Diêu vào nhà.
Bản thân Lâm Diêu là người không mấy nguyện ý giao tiếp cùng người khác phái, trừ khi là nguyên nhân vô cùng cần thiết thì hắn mới cố tình nói mấy lời xã giao, nhưng dưới tình hình trước mắt thì không cần.

Hắn mang tới tin về cái chết, mặc kệ nói cái gì, đối với người sống mà nói đều phí công.

Cho nên, Lâm Diêu hành văn ngắn gọn hỏi, “Tôi chỉ muốn đến hỏi cô một vài chuyện, trong quá trình quay quảng cáo vào ngày 25, cô có phát hiện Nghê Mỹ biến mất một thời gian khá lâu không?”
“Lâu nhất là trong xe chừng hai ba tiếng.”
“Lúc đó mấy giờ?”

“Khoảng ba giờ chiều.”
“Còn những lúc khác thì sao?”
“Không có.

Bên cạnh cô ấy còn có stylist đi theo, nếu cổ biến mất một thời gian dài, chúng tôi chắc chắn sẽ biết.”
“Tại sao?”
“Ừm… Trang phục và make up đều cần bảo vệ vào mùa hè, chúng tôi không thể để diễn viên tùy ý đi lung tung.”
“Các cô quay tới mấy giờ thì xong? Nghê Mỹ vẫn đi cùng với mọi người?”
“Gần chín giờ thì xong.”
Lâm Diêu nghi ngờ hỏi, “Không phải nói mười giờ sao?”
“Đó là nhân viên đoàn, tôi và bộ phận diễn viên kể cả Mỹ Mỹ được về trước.

Nhân viên đoàn ở lại thu dọn hiện trường, tới khoảng mười giờ.”
“Cô và Nghê Mỹ quen biết lâu chưa?”

“Quen biết được hai năm, nhưng không tiếp xúc nhiều.”
“Ở thành phố này, cổ trong nghề được đánh giá thế nào, quan hệ với người khác phái ra sao?”
“Coi như cũng được, tôi chỉ biết cổ có một bạn trai từ thời đại học, những chuyện xấu khác chưa từng nghe nói qua.”
“Câu hỏi cuối cùng, lúc Nghê Mỹ đi quay quảng cáo thì ở đâu?”
“Ở cùng khách sạn với chúng tôi, mình cổ ở một phòng.”
Lâm Diêu tỉnh táo, hỏi thăm khách sạn và số phòng của Nghê Mỹ rồi vội vãng rời khỏi.
Trên đường đi, Lâm Diêu gọi điện thoại cho quản lý Hoắc, hỏi một hồi mới biết được, khách sạn và công ty quảng cáo có ký hợp đồng hằng năm, giống như lúc cần ngủ ở ngoài, công ty đều sẽ sắp xếp nhân viên ở khách sạn này.

Cứ thế, công cuộc điều tra càng dễ dàng hơn.
Giao thông ở thành phố F rất tệ, chưa tới giữa trưa đã kẹt cứng ngắc, Lâm Diêu nhìn thời gian chạy càng lúc càng chịu không nổi, hỏi tài xế taxi còn bao lâu nữa mới thông, đối phương ngáp một cái nói khoảng 10 phút nữa.
Đường đi có vẻ cũng không xa, ngồi ở đây chờ vậy tự đi bộ nhiều khi còn nhanh hơn.

Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Diêu mạo hiểm dưới cái nóng hừng hực, xuống taxi.
Đúng là gặp quỷ, sao lại nóng như vậy chứ? Lâm Diêu cởi áo khoác, chỉ mặc áo thun bước nhanh trên lối đi bộ.

Những người qua đường vội vã hầu hết đều là con gái che dù, lúc thấy Lâm Diêu, mười người đã hết chín nghiêng đầu nhìn theo, đàn ông đẹp trai như vậy ít gặp lắm.

Không để ý tới ánh mắt người xung quanh, ngược lại còn bị thời tiết dằn vặt.

Lâm Diêu thật sự chịu không nổi không khí khô nóng này, hắn ghé ven đường mua chai nước đá, ngồi trên vỉa hè nghỉ ngơi.

Cách đó không xa truyền tới tiếng một cặp đôi nói chuyện, cô gái hình như bị trặc chân, bạn trai muốn cõng, cô gái đỏ mặt đánh một cái, hai người nhiệt tình như lửa, giống như khí trời khô khốc không hề ảnh hưởng tới.

Nhìn cậu bé nửa ép buộc cõng bạn gái lên lưng, bạn gái thì lấy tay che nắng cho cậu bé.

Lâm Diêu đột nhiên nhớ tới cái vị kia của mình.
Ngẩng đầu nhìn mây trên trời, trong lòng trống rỗng khó chịu.

Nếu có Tư Đồ ở đây, hắn có không cho mình ngồi phơi nắng thành cá khô không? Có nghĩ ra cách tránh nắng kì lạ gì không? Hay là sẽ tự biến bản thân thành dù che nắng?
Trong ánh mắt Lâm Diêu có lưu quang, nỗi nhớ từ đâu ùa tới.
Nụ cười nhạt xuất hiện trên gương mặt anh tuấn, Lâm Diêu một lần nữa đứng dậy đi tiếp, kiên định không chậm trễ.

Trong lòng nhớ tới lời của Tư Đồ: Không thể vì ràng buộc mà dừng lại.

Đúng vậy, không thể dừng lại, bọn họ đều đang dựa vào nhau.

Cho dù ở hoàn cảnh nào, trong lòng có hắn là nơi đẹp nhất.
Một tiếng sau, trải qua bao trắc trở, Lâm Diêu cũng tìm được nhân viên phục vụ biết rõ tình huống.
“Làm phiền cậu nhớ lại, khách ở phòng 102 vào tối ngày 25, lúc mấy giờ thì về?”
Nhân viên không nghĩ nhiều, trả lời, “Gần 11 giờ tối, lúc đó cổ kêu không có nước nóng, khi đó vừa lúc là ca của tôi.”
“Cậu tới phòng đưa nước nóng?”
“Không phải, cổ nói nước nóng là nước để tắm á, tôi chỉ xác nhận với quầy tiếp tân là đã mở máy nước nóng ở phòng cổ chưa thôi.”
“Sau đó cậu có gặp vị khách đó không?”
“Có gặp.

Lúc tôi dẫn mấy vị khách đi nhận phòng, thì gặp cô gái đó đi cùng với một người đàn ông ra ngoài.”
Đàn ông? Lâm Diêu đánh dấu hỏi trong lòng, sau đó hỏi tiếp, “Lúc đó bọn họ trông thế nào?”
“Hình như là cãi nhau, người nam giống như lôi kéo người nữ, trông vẻ mặt cũng không vui vẻ lắm.”
“Lúc đó mấy giờ?”
“Để tôi nhớ, khoảng một giờ sáng.”
Đây là một manh mối chưa bị phát hiện, Lâm Diêu có chút hưng phấn.

Hắn lấy điện thoại ra mở hình cho nhân viên phục vụ xem, “Có phải là người này không?”
“Không phải.”

Không phải? Rất rõ ràng, trực giác của mình đã sai.

Vì vậy, Lâm Diêu mở tấm khác, “Có phải là người này không?”
“Đúng đúng đúng, chính là người đàn ông này.”
Tâm trạng hưng phấn còn chưa nguội đi, Lâm Diêu liền phát hiện mình chưa từng quý manh mối nào như vậy.
Rời khỏi khách sạn, Lâm Diêu suy nghĩ.

Vào một giờ sáng ngày 25, Nghê Mỹ và bạn trai cũ rời khỏi khách sạn, sau đó thì sao, sau đó đi đâu? Căn cứ theo lời điều tra bạn trai cũ của Nghê Mỹ từ đồng nghiệp, vị bạn trai cũ này vào tối 25 một mình ở quán bar uống say mèm tới sáng, nhân chứng là một xấp dày cui, tất nhiên không có thời gian gây án.

Nhưng vấn đề là, người đàn ông này vào một giờ sáng ra ngoài với Nghê Mỹ, chuyện này các đồng nghiệp căn bản không tra được.

Là bỏ sót hay có người muốn giấu?
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu gọi điện về tổ, bảo Đường Sóc gửi tư liệu về bạn trai cũ của Nghê Mỹ qua cho hắn.

Đường Sóc có chút lo lắng hỏi, “Lâm ca, em biết anh có mang laptop theo, nhưng mà anh biết xài chứ hả?”

Lâm Diêu nổi hắc tuyến, không vui nói, “Anh chưa có ngu tới trình độ đó.

Em gửi qua mail cho anh, anh về khách sạn xem.”
Đã có kế hoạch bước tiếp theo, Lâm Diêu gọi taxi về tới khách sạn, vội vàng mở laptop, kiểm tra những tư liệu liên quan.
Trong tài liệu ghi, bạn trai cũ của Nghê Mỹ tên là “Từ Lượng”, người địa phương, nghiên cứu sinh ngành Trung văn ở đại học thành phố F.

Ngoại trừ những thông tin cơ bản này ra, còn có gia đình và quan hệ bạn bè của Từ Lượng, xem tài liệu xong, Lâm Diêu thấy đây là người bình thường không thể bình thường hơn.

Chỉ có có chuyện Lâm Diêu thấy lạ, trong tài liệu ghi, gia đình hắn rất khá giả, kinh tế không thành vấn đề, nhưng hắn lại nợ nần chồng chất.
Xem ra nhất định phải khai thác từ chỗ này.
Buổi chiều, Lâm Diêu chạy tới đại học F, tốn không ít thời gian và tâm tư mới nghe được Từ Lượng dạo này không hề đi học, có người cung cấp tên một quán bar, nói rằng sau khi bạn gái gặp chuyện không may, hắn luôn ngâm mình ở đó.
Lâm Diêu vội vàng rời khỏi trường đại học, bắt một chiếc taxi.

Trên đường đi tới quán bar, hắn nghĩ tới một chuyện khác, nếu mình suy luận đúng, vậy thì Tư Đồ còn chưa phát hiện vấn đề đi lệch hướng, nhưng trong đầu hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, e là bản thân hắn cũng chưa dự liệu được.

Nói cách khác, nếu hành động của Tư Đồ chưa có thay đổi, vậy thì…
“Thưa ngài, đến nơi rồi.”
Giọng nói của tài xế cắt ngang suy nghĩ của Lâm Diêu, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, cánh cửa màu đen treo tấm biển, đây chính là nơi hắn muốn tìm.
Đẩy cửa vào, bên trong rất vắng, tính luôn bartender thì chỉ có ba người thôi.

Bartender là một chàng trai chừng 27, 28 tuổi, nhìn thấy Lâm Diêu trong nháy mắt sững sờ, lập tức ôn hòa nói, “Kính chào quý khách.”
Lâm Diêu đi tới trước quầy bar, thấy trên quầy có một cái ly rượu, được rót nửa ly, ly rượu đặt trước một chiếc ghế xoay đối diện, Lâm Diêu thuận lợi dời vị trí, lại không ngồi xuống, hắn chỉ hỏi, “Từ Lượng còn chưa đến?”
Bartender mỉm cười không nói, thâm ý nhìn Lâm Diêu.

Lâm Diêu là ai, ánh mắt của đối phương đã quá rõ, nhưng hắn thấy phản cảm.

Vì vậy lấy thẻ cảnh sát ra, “Mấy giờ Từ Lượng mới đến?”
Bartender có vẻ chẳng mấy hứng thú với thẻ cảnh sát của hắn, vẫn cười híp mắt, nhưng lại chịu mở miệng rồi, “Tối hắn mới đến.”
“Mấy giờ?”

“Nếu anh muốn tìm thì sau chín giờ hãy quay lại.”
Lâm Diêu không nói nhảm nữa, bản thân định bỏ đi, đột nhiên có mười mấy người sắc mặt bất thiện, xông vào, tay cầm hàng.

Lớn tiếng nói, “Gọi thằng Từ Lượng ra đây cho tao!”
Mặc dù Lâm Diêu mặt lạnh, trong lòng thì có chút buồn cười: Vốn còn định làm bọ ngựa đứng sau, xem ra không cần thiết rồi.
Hết chương 21.
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play