Trận chiến cuối cùng
 
Con gái của Lương Vinh tên là Lương Hồng Huệ, là một cô gái có tính cách nóng nảy.

Làm chuyện này không phải làm vì cô, mà là do nể mặt hai ông bà, phải đi một chuyến.

Chẳng qua bản thân cũng không có giấy chứng nhận người của tổ chuyên án, hắn dứt khoát kéo Vương Vĩnh Bân đã một ngày đêm không ngủ đi cùng, khiến cho Vương Vĩnh Bân khá là buồn rầu, cằn nhằn, “Nhà chú cậu thật lắm chuyện!”
“Ân huệ mà.

Đi đi đi, làm xong mời anh ăn cơm.”
Bất đắc dĩ, Vương Vĩnh Bân lấy danh tiếng của tổ chuyên án chuộc con bé tính tình nỏng nảy ra.

Lương Hồng Huệ đúng thật chẳng phải người hiền lành, trước khi đi còn chỉ vào ông sếp, “Người như anh mà dám đụng vào bà? Cút! Bà đây nghỉ việc, biến về mà chọc mấy con bồ của anh đi!”
Tư Đồ vất vả kéo Lương Hồng Huệ ra khỏi phân cục, cười hỏi cô rốt cuộc là ai báo cảnh sát, cô bĩu môi cau mày, “Em báo.

Thằng khốn đó vô lễ với em.”
“Đừng giận, về anh làm thịt hắn cho.”
Lương Hồng Huệ quan sát người bạn từ bé của mình, cũng cười nói, “Không cần anh, em có bạn trai rồi.”
Đang nói chuyện, Vương Vĩnh Bân thấy từ xa có một thanh niên mặc âu phục, mang giày da, anh tuấn chạy vào, Lương Hồng Huệ cũng nhìn thấy, vội vàng đẩy Tư Đồ ra, “Đi đi, đi đi, anh đẹp trai vậy đứng ở đây, ảnh nhất định sẽ ghen.

Anh đi đi.”
Tư Đồ cảm thấy cô bé này có ý đuổi người đã giúp mình, dặn dò mau gọi điện về nhà, rồi cùng Vương Vĩnh Bân lên xe rời đi.

Lúc xe lái ra quốc lộ, hắn liếc nhìn vào kính xe, thấy chàng thanh niên đẹp trai nọ có vẻ rất gấp gáp, kéo tay Lương Hồng Huệ.

Cô bé thì trông vô cùng uất ức, không có xíu xiu gì là dũng mãnh khi nãy.
“Con bé này, mạnh cỡ nào cũng thích yểu điệu trước mặt người yêu.”
Nghe Tư Đồ nói, Vương Vĩnh Bân rất kinh ngạc, “Cậu cũng hiểu con gái?”
“Vĩnh Bân huynh, đệ có cảm giác với con gái mà.”
“Vậy tại sao lại chọn đàn ông?”
Tư Đồ cười thần bí, “Muốn biết hả?”
Bạn học Vĩnh Bân lắc đầu, chuyện này không biết thì tốt hơn.
Xe của Tư Đồ chạy mất dạng.

Lương Hồng Huệ mới cảm thấy ngại, đáng lẽ phải nói cám ơn một tiếng.

Bạn trai thấy dáng vẻ mất hứng của cô thì càng sốt ruột, hỏi, “Sao vậy? Hai người vừa nãy là ai? Bọn họ chọc em giận?”
“Không có.

Anh đừng suy nghĩ lung tung có được không?” Lương Hồng Huệ nhìn theo hướng xe của Tư Đồ rời đi, bỗng nhiên nói, “Chồng, giúp bạn em làm chút chuyện đi.”
“Em nói đi, có thể làm được thì anh sẽ giúp.”
Lương Hồng Huệ cười ngọt một cái, kéo cánh tay bạn trai, vừa đi vừa nói, “Cái anh dáng cao hồi nãy là bạn thời thơ ấu của em, gần đây đang tra án với ba của em, bọn họ bị mất một vật rất quan trọng.

Anh tìm anh của anh hỏi thử, trong thành phố ai có khả năng trộm đi cao nhất?”
Bạn trai lập tức khắc khổ, “Em còn nhắc tới ảnh? Ảnh là mafia, bình thường anh cũng không dám thân quá nữa.

Còn không phải vì ảnh mà tụi mình mới lén lút như vậy sao?”
“Em không biết, dù sao anh cũng phải hỏi cho em.”
Thấy bạn gái nổi nóng, bạn trai vội vàng dỗ dành, “Em đừng vậy mà, để anh nghĩ cách.”
Lúc này Lương Hồng Huệ mới vui vẻ, nhón chân hôn lên má bạn trai một cái, thằng nhóc liền cười ngu.
Hôm nay mọi người tách ra hành động, Lâm Diêu bỏ qua không đi gặp Tôn Đông, mà lần nữa tìm nhân chứng mục kích, nói chuyện một hồi, Lâm Diêu vẫn không phát hiện người này có gì khả nghi.

Vì vậy hắn mở laptop lên, mở đoạn phim lần đó điều tra một mình lên, cũng nói, “Lúc anh phát hiện Triệu Thụy chạy tới, đột nhiên xoay đầu nhìn, tôi đã kiểm tra hiện trường, trước tầm mắt của anh là tòa cao ốc, lúc đó anh bị cái gì hấp dẫn?”
Nhân chứng mục kích nhìn thấy hình ảnh liền nhớ lại chuyện khi đó, lập tức trả lời câu hỏi của Lâm Diêu, “Là tiếng chuông.

Lúc đó đồng hồ trên tòa cao ốc vừa lúc báo là 23:30, tôi cũng không biết sao lại xoay đầu nhìn một cái.”
Thì ra là tiếng chuông đồng hồ.

Đầu óc của Lâm Diêu bắt đầu linh hoạt, Triệu Thụy suy tính đường đi, tiếng chuông, xe hàng, lão Mã trong quán rượu, đường ray xe lửa… Bên trong hình như cất giấu cái gì, nhưng lại không thấy rõ.

Bất chấp suy nghĩ nhiều, Lâm Diêu thu dọn đồ đứng dậy cáo từ.
Thời gian trôi nhanh đến tối, mọi người lục tục trở về nhà Tư Đồ tổng hợp manh mối hôm nay để phân tích.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Diêu có vẻ mang tâm sự nặng nề, rất ít nói chuyện, Tư Đồ lén quan sát hắn, cũng không quấy rầy.

Diệp Từ nói rõ người ở cục cảnh sát không có gì khả nghi, Liêu Giang Vũ cũng nói mấy người kia không có thời gian gây án, nhưng không loại bỏ khả năng thuê người đi trộm hồ sơ gốc.

Vương Vĩnh Bân nói rõ tình huống hiện trường của vụ Trương Bác Bảo, cuối cùng tổng kết hung thủ gây án vô cùng cẩn thận, muốn tìm ra dấu vết ở hiện trường, khả năng không lớn.
Thảo luận một hồi đã tới mười giờ tối.

Tư Đồ vốn định bảo mọi người ra ngoài ăn khuya, nhưng Lâm Diêu lại nói không đi.
“Sao vậy?” Tư Đồ có chút bận tâm hỏi hắn.

“Không có chuyện gì lớn, tôi muốn tới hiện trường tai nạn xem lại.”
Tư Đồ rất sảng khoái đồng ý, nhưng mà, “Trước hai giờ em phải về nhà, ngủ một giấc.

Nếu không anh sẽ không cho em đi.”
“Biết rồi, tôi bảo đảm sẽ về trước hai giờ.” Lâm Diêu cười vỗ mặt Tư Đồ một cái, là người đầu tiên rời khỏi nhà.
Lâm Diêu chân trước vừa bước khỏi nhà, chân sau Diệp Từ đã kéo Tư Đồ qua nói nhỏ, “Có phải cậu lại có chuyện lừa gạt không?”
“Cái đm, anh không thể giả câm giả điếc được một ngày à?”
“Tôi lo là có người sẽ bị cậu kéo xuống mương.”
“Nói ví dụ như?”
Diệp Từ liếc nhìn Vương Vĩnh Bân, không nói cũng biết.

Tư Đồ nhíu mày, suy nghĩ một chút, “Cái này đúng là tôi chưa cân nhắc tới.

Phiền phức thật.”
“Biết phiền thì không mau nghĩ cách đi.”
Từ Đồ tặc lưỡi, “Hợp tác với cảnh sát đúng là khó chịu, quá nhiều thứ để quan tâm.

Được rồi, tôi biết rồi.”
Bên này vừa nói xong, Đường Sóc liền kéo Diệp Từ ra ngoài, Vương Vĩnh Bân cũng nói không đi, hai ngày nay quá mệt, chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
Nói tới Lâm Diêu hành động một mình, bấm ngón tay tính thời gian lại làm thí nghiệm.

Chuyến này hắn chạy tới chạy lui không biết bao nhiêu lần, cho đến khi Tư Đồ giục hắn về nhà, hắn mới nhận ra đã gần sáng.

Nhìn đồng hồ cùng tờ ghi chép thời gian mười mấy dòng, Lâm Diêu thở một hơi, nụ cười dần lộ ra, leo lên xe về nhà ngủ.
Hai rưỡi sáng hôm đó, Hồ Miêu ở trong văn phòng nhìn chằm chằm vật trong tay cả buổi, cô suy nghĩ tới lui, quyết định vẫn liên lạc với Tư Đồ.
Tư Đồ đang ôm Lâm Diêu ngủ say, điện thoại để dưới gối rung lên, hắn lập tức tỉnh dậy, lấy điện thoại ra xem thì thấy người gọi là Hồ Miêu.

Nhẹ nhàng lấy cánh tay của Lâm Diêu khoác lên bụng mình ra, rón rén xuống giường rời khỏi phòng ngủ.
“Có kết quả rồi?” Tư Đồ thấp giọng hỏi.
“Có.

Giống như anh nói, nhưng mà tôi cần so sánh hàng mẫu.”
“Khoan đi, bây giờ chưa phải lúc.”
Hồ Miêu ở bên kia rõ ràng có nhiều nghi hoặc, truy hỏi, “Anh rốt cuộc nghĩ ra bằng cách nào? Anh Vĩnh Bân lục soát hiện trường biết bao nhiêu lần cũng không tìm thấy cái gì.”
“Đây không phải vấn đề lục soát hiện trường.”

“Vậy là vấn đề gì?”
Tư Đồ cười cười nói, “Có lúc, chúng ta cần tưởng tượng.”
“Xì, anh thích tưởng tượng thì tưởng tượng đi, mau kết vụ này giùm.”
Lúc Tư Đồ cúp điện thoại, lòng nghĩ — Bố đây còn nóng lòng hơn cô.
Trở về phòng vừa nằm xuống, người kia đã quay sang ôm lấy, cọ cọ lòng Tư Đồ, tới khi thư thái mới dừng lại.

Tư Đồ ôm chặt Lâm Diêu, trộm hôn một cái lên mặt.

Người trong lòng tám phần đã tỉnh, mơ màng hỏi, “Ai gọi tới vậy?”
“Hồ Miêu, chuyện ở hiện trường.”
Lâm Diêu ôm eo Tư Đồ khá chặt, đầu gác lên ngực hắn, tiếp tục mơ hồ hỏi, “Có tiến triển?”
“Có chút.

Em ngủ đi, mai dậy rồi nói.”
“Ừ.

Tư Đồ, vụ tai nạn, tôi biết chân tướng rồi.”
“Hả?” Tư Đồ ngẩng đầu, cũng không thấy mệt, đẩy Lâm Diêu, “Là sao là sao?”
“Buồn ngủ, ngày mai nói.”
“Đừng mà, anh sốt ruột.

Tiểu tổ tông, dậy đi, nói cho rõ đã.”
Lâm Diêu sống chết không mở mắt, ngón tay ôm Tư Đồ chỉ tờ giấy để đầu giường, “Tự coi đi, tôi ngủ.”
Tư Đồ vội vàng thả người ra, vươn tay qua tủ đầu giường lấy tờ giấy, nhìn chữ và số viết tay vô cùng xấu, liền mở đèn ngủ nhìn cho rõ.

Người nằm bên kia đã ngủ ngáy khò khò, chẳng biết lúc nào mơ màng cảm thấy, ai đó ôm chặt mình hôn mấy cái lên mặt.
Sáng hôm sau, khi Lâm Diêu tỉnh lại thì Tư Đồ đã đi rồi.

Hắn cũng không gọi hỏi là đi đâu, ăn xong thì chuẩn bị qua chỗ Hồ Miêu, trước khi đi lại nhận được điện thoại của Hoắc Lượng.

Thằng nhóc này không có một chút tự giác của học trò, mở miệng nói, “Lâm Diêu, điện thoại của Tư Đồ bị hư hay cái gì vậy? Gọi bao nhiêu lần cũng không nghe.”
“Chắc là không tiện.

Sao thế?”
“Miêu Kỳ Kỳ chạy rồi.”
Bước chân của Lâm Diêu hơi khựng lại, truy hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Chẳng phải bảo các cậu canh chừng cô bé sao?”
“Đừng hỏi tôi, tôi cũng đâu có phụ trách chuyện này.

Con nhóc đó cả ngày cứ đòi gặp tôi, Dương Lỗi sợ có nhiều thị phi nên không cho tôi tiếp xúc nhiều.

Chuyện này anh cũng đừng trách mấy người khác, con nhóc đó quá nhiều chiêu, nói tới tháng bị đau bụng, đòi túi nước ấm, nước đường mà còn đường nâu, thuốc đau bụng, sai ba cô cảnh sát chạy tới chạy lui.

Mà đây chỉ là bài dạo đầu, tối hôm qua nó còn bỏ thuốc đau bụng vào chai nước cho ba cô cảnh sát uống, thuốc đó uống nhiều thì làm tim đập nhanh, ba đại tỷ chịu không nổi.

Con nhóc đó nhảy từ lầu hai xuống, núp trong cốp sau xe cảnh sát, mấy người đi tìm con nhóc lên xe lái đi, tới nửa đường thì nó leo xuống bỏ chạy.”
Lúc này, Lâm Diêu không để ý tới vấn đề khác, nói thẳng, “Cậu lập tức nói với Dương Lỗi, không được tung tin tìm người.

Lỡ bị bác sĩ biết, an nguy của Miêu Kỳ Kỳ sẽ trở thành vấn đề lớn.” Dặn dò Hoắc Lượng xong, Lâm Diêu vội vàng liên lạc với Tư Đồ.
Tư Đồ đang ở nhà Triệu Thụy thì nhận được điện thoại của Lâm Diêu, vội vàng bảo Triệu Húc Phàm, “Chờ tôi một lát.” Rồi đứng dậy vào bếp nghe.
“Sao anh không nghe điện thoại của Hoắc Lượng?” Lâm Diêu hỏi.
“Điện thoại của học trò có thể không nghe, nhưng vợ gọi thì không nghe không được.”
“Đừng ba hoa nữa.

Miêu Kỳ Kỳ chạy rồi.”
Tư Đồ cũng sững sờ, sau đó cười một tiếng, “Sao lại chạy thêm một người? Bây giờ lưu hành trò này à?”
“Hả? Còn ai chạy nữa?”
“Tưởng Hân Bình.

Sáng nay Triệu Húc Phàm tìm anh nói mẹ hắn đã một ngày đêm không về nhà.

Anh đang ở đây an ủi người con bị mẹ vứt bỏ, thằng nhóc này tám phần mười đã bị đả kích rồi.”
Nghe Tư Đồ nói lung tung khiến Lâm Diêu bật cười, cảm giác căng thẳng khi nãy cũng biến mất, chồng mình có bản lĩnh này, chuyện lớn cỡ đó mà vẫn nhẹ nhàng tiếp nhận được.

Lâm Diêu hít sâu một hơi, cũng thả lỏng theo, cười hỏi, “Anh cảm thấy Tưởng Hân Bình có quay lại không?”
“Mấu chốt là bà ta có quay lại được hay không.

Bà ta bị đưa đi hay tự đi thì giờ vẫn chưa biết được.

Nhưng mà so với Tưởng Hân Bình, bên Miêu Kỳ Kỳ vẫn phiền phức hơn.

Nếu nó chạy tới đây, anh lo nó sẽ bị bác sĩ bắt.

Vầy đi, em nói với Tiểu Đường một tiếng, bảo nó với Diệp Từ để ý chỗ ẩn thân của bác sĩ.”
“Được.

Trưa nay gặp mặt chúng ta nói tiếp.”
Tư Đồ cúp điện thoại, trở về phòng khách.

Lúc này Triệu Húc Phàm đã không biết làm sao, không biết mẹ mình gặp chuyện không may hay thật sự bỏ đi.

Mang tâm trạng bất an thấp thỏm này không chỉ có hắn, chính Tư Đồ cũng nhận ra toàn bộ sự việc đang bắt đầu xấu đi.
Hết chương 11.
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play