Trận chiến cuối cùng
 
Tư Đồ chỉ lo suy nghĩ, điếu thuốc cháy gần tới tay thì bị Lâm Diêu cầm lấy, dập tắt trong gạt tàn, Tư Đồ cười cười.
Nghĩ gì thế, Lâm Diêu nhìn hắn trông như muốn hỏi như vậy.
Cất đi tâm trạng phiền não, Tư Đồ hỏi Hùng Ái Quốc, “Mỗi ngày đi giao đều là cùng một con đường?”
“Đúng vậy.”
“Mỗi ngày đều đi quá tốc độ à?”
Người bị hỏi vội vàng xua tay từ chối, “Không có không có, đường đó có gắn camera, tôi đâu có dám.”
Lời này nói thật hay giả cũng không khó làm rõ, nếu thằng cha này ngày nào cũng phóng xe, nhất định sẽ bị camera quay lại, nếu hắn dám nói như vậy thì không phải nói dối rồi.

Tư Đồ tiện tay đưa giấy bút cho hắn, “Anh vẽ lại đường đi của mình đi.”
Người đàn ông không học văn hóa bị làm khó, gãi đầu, “Trời, tôi không biết vẽ sao giờ.”
“Muốn vẽ thế nào cũng được, đừng lo.”
Mười mấy phút sau, Hùng Ái Quốc đưa bản đồ cho Tư Đồ, Lâm Diêu cũng nhìn, Tư Đồ nói nhỏ vào tai đối phương, “Hiếm thấy đó, còn vẽ xấu hơn em nữa.” Lời còn chưa nói xong đã kêu đau một tiếng, chân bị Lâm Diêu đạp, đau thật chứ không đùa.
Tư Đồ nhăn mặt, lật tấm bản đồ lại cho Hùng Ái Quốc nhìn, cũng nói, “Anh vẽ cũng tốt ghê đó, giỏi hơn tôi nhiều.” Rồi liếc mắt nhìn vợ mình — Dỗ em nè, đừng giận nữa.
Lâm Diêu chớp mắt nhìn — Cút, không hơi đâu để ý tới anh.
Tư Đồ nhịn cười, hỏi Hùng Ái Quốc, “Đường đi anh vẽ rất rõ, nhìn một cái là hiểu.

Nhưng tôi phải hỏi cái, đừng đứt quãng với đường liền này là gì? Ô vuông này là cái gì? Còn có hai đường cong này nữa, là đường cho người đi bộ à?”
“Cậu nhìn không hiểu mà còn kêu tôi vẽ rất rõ.” Hùng Ái Quốc trợn mắt nhìn hắn, “Được rồi, tôi giải thích với cậu.

Đường đứt quãng là đường Ngũ Phúc, đường liền là đường Hoa Vân, ô vuông là ngã tư giao giữa hai đường, qua ngã tư này đến đường Ngũ Phúc, tới chỗ đường cong mà cậu nói, đó không phải là đường cho người đi bộ, là ngã rẽ vào đường sắt cũ phía tây đường Ngũ Phúc.”
Lấy bản đồ trong tay Tư Đồ, Lâm Diêu nhìn kỹ mới phát hiện, Hùng Ái Quốc mỗi ngày từ kho hàng công ty đều phải đi qua đường Ngũ Phúc và Hoa Vân, sau đó quẹo vào một con đường phía tây, quẹo một cái nữa thì tới công trường.

Đoạn đường này Hùng Ái Quốc phải đi mỗi ngày, có thể nói là thuộc như cháo, hơn nữa xe hàng cỡ lớn chỉ được chạy sau 23:00, dưới tình huống ít người ít xe, tài xế rất dễ thả lỏng cảnh giác, huống chi hắn còn uống rượu.

Cho nên, vụ tai nạn của Triệu Thụy trông không hề giống là mưu sát một chút nào.

Trừ khi có thể tìm được vấn đề bất thường trong một chuyện bình thường.
Khi Tư Đồ và Lâm Diêu rời khỏi cục cảnh sát thì cũng đã hơn một giờ khuya.

Bụng hơi đói, tìm rất lâu mới thấy một tiệm bán đồ ăn nhanh 24/24, ăn xong còn mua một phần cho hòa thượng, vội vàng về nhà.
Trở về nhà ai cũng không ngủ được, Tư Đồ đau lòng Lâm Diêu, bảo hắn nghỉ ngơi cho khỏe, mình thì cầm laptop ra phòng khách xem băng ghi hình vụ tai nạn.

Mà Lâm Diêu lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, cuối cùng xuống giường, mặc quần áo cầm chìa khóa xe, chuẩn bị ra ngoài.
Đi ra phòng khách muốn nói với Tư Đồ một tiếng, lại thấy hắn ngủ gục bên sô pha.

Lâm Diêu rón rén lấy chăn đắp cho Tư Đồ, để lại một tờ giấy xong mới đi.
Lâm Diêu đi đâu? Chính là hiện trường tai nạn, bởi vì hắn cũng đồng ý với cái nhìn của Tư Đồ, tai nạn này nhất định có vấn đề.

Nhưng vấn đề nằm ở Triệu Thụy hay tài xế thì còn chưa biết được.

Cho nên trong thời gian chờ bên Triệu Húc Phàm trả lời, hắn quyết định tập trung vào vụ tai nạn này, bắt đầu từ bản đồ của Hùng Ái Quốc!
Dựa theo bức vẽ, Lâm Diêu lái xe đi theo.

Tốc độ và đường đi cũng giống hệt như đêm hôm đó, mấy lần chạy xong cũng không phát hiện vấn đề gì, không khỏi cảm thấy ủ dột.

Thế là đành đổi hướng chạy về nhà.
Về tới nhà phát hiện Tư Đồ đã vào phòng ngủ, hắn rón rén cởi qu@n áo ngoài leo lên giường, một lúc sau cơn buồn ngủ kéo tới, theo thói quen chui vào lòng Tư Đồ, Tư Đồ cũng mơ màng theo thói quen ôm đối phương, hai người cạ cạ nhau một cái, thiếp đi.
Sáng hôm sau Diệp Từ trở về, còn vô cùng không khách sáo đánh thức cả ba người.

Liêu Giang Vũ bận rộn tới bốn giờ sáng mới ngủ, lúc này đang nghiến răng lườm Diệp Từ.

Tư Đồ không tình nguyện ra khỏi phòng, gác đầu lên đùi Lâm Diêu, hé mắt nhìn Diệp Từ, “Sao về nhanh thế?”
“Tiểu Đường lát nữa sẽ tới.”

Lâm Diêu hơi sửng sốt, “Tiểu Đường tới? Trong tổ chẳng phải thiếu người, không chịu cho nó đi sao?”
“Không chỉ có cậu ấy, Vương Vĩnh Bân và Hồ Miêu cũng tới.

Khám xét hiện trường, bọn họ cẩn thận hơn.”
Đang nói chuyện thì chuông cửa reo lên, Liêu Giang Vũ ra mở cửa, động vật nhỏ tươi vui hớn hở chạy vào, đầu tiên chào hỏi mọi người, cuối cùng mới nhào qua ôm Diệp Từ, “Đại Binh ca, nhớ anh muốn chết!”
Ba người nhìn Đường Sóc và Diệp Từ mặt đỏ ứng với vẻ mặt 囧, trong lòng nghĩ: Sao hai người này lúc nào cũng cảm xúc mạnh mẽ như vậy thế?
Diệp Từ ôm eo Đường Sóc để hắn ngồi bên cạnh mình, động vật nhỏ cười híp mắt dựa vào Diệp Từ, nói với mọi người, “Vĩnh Bân với Hồ Miêu sẽ tới thẳng chỗ của Thương Liên, nói là chiều này sẽ đi xem hiện trường, sau đó mới qua đây.

Em mang theo lệnh truyền của tổ trưởng với nói cho các anh biết chuyện bên kia.”
Còn có lệnh truyền! Liêu Giang Vũ liếc mắt, không thích nghe chuyện Cát Đông Minh bên kia.

Tư Đồ ngáp một cái, cũng không để trong lòng, ngược lại Lâm Diêu rất nghiêm túc hỏi, “Tổ trưởng nhắn cái gì? Gọi điện tới không được sao.”
“Cái này nói qua điện thoại không tiện.

Chính là chuyện tổ trưởng với ba em thương lượng, để phú thương đó chuyển sang làm nhân chứng chỉ điểm, đã lấy được bản danh sách trong tay ông ta.

Tổ trưởng ra nước ngoài qua chỗ cảnh sát quốc tế, nghiên cứu bước kế tiếp.”
Tin tức này đúng là rất đáng để mừng rỡ, Tư Đồ mở mắt nhìn Lâm Diêu, “Thấy ánh sáng rồi.”
Lâm Diêu cũng phấn chấn, hỏi Đường Sóc, “Bây giờ ai là người quản lý tổ?”
“Dương Lỗi, ảnh ở lại.

Hôm qua họp tổ, nói để ba tụi em tới đây giúp mấy anh.

Ba em cũng nói, nếu cần thiết thì kêu anh ba tới luôn.”
Rất tốt, toàn lực ứng phó.

Tư Đồ nhướng mày, hỏi, “Anh đoán là mấy ông sếp lớn chắc đang điên lên, hận không thể để chúng ta kết án luôn hôm nay.”
Tiểu Đường cười hì hì cạ cạ ngực Diệp Từ, nói tiếp, “Ba em nói chúng ta không cần quan tâm tới mấy ông già đó, kêu bọn họ không có tư cách gì mà gào thét, mấy người chúng ta mới có quyền quyết định, đại sự do ông ấy chống đỡ, để chúng ta muốn làm gì thì làm.” Nói xong nghiêng đầu nhìn Diệp Từ, bất mãn nói, “Mới có mấy bữa sao anh ốm vậy, anh không chăm sóc bản thân đúng không?”
“Anh ổn mà.”
“Không ổn! Mấy ngày rồi không ngủ? Vành mắt đen hết rồi!”
Tư Đồ bị xử lý lần này của Đường cảnh giam khiến hắn vô cùng vui vẻ, liền có tâm trạng muốn chọc ghẹo bạn mình, chỉ Diệp Từ nói, “Anh nhìn mặt anh đi, từ góc tôi nhìn qua còn tưởng anh là quỷ ốm đói.

Đây là chơi bời quá độ hay là dục cầu bất mãn?”
Liêu Giang Vũ cũng tham gia cuộc vui, “Tôi thấy mặt Diệp Từ giống như miếng gỗ, chỉ là khí sắc hơi thiếu, kinh mạch không thông, tôi hỏi này Diệp Từ, mấy bữa nay đi đâu vậy? Không phải gạt Tiểu Đường làm chuyện gì chứ?”
Diệp Từ hung hăng trợn mắt một cái, người trong lòng hắn xoay đầu qua nhìn kỹ, “Làm gì nghiêm trọng như anh Tư Đồ nói, em thấy chỉ có vành mắt bị đen thôi.”
Trong lúc rảnh rỗi đùa vui không biết câu này chọt trúng Lâm Diêu cái gì, hắn đột nhiên đánh một cái lên cánh tay Tư Đồ, người kia bị đau gào khóc kêu lên.
“Em giết chồng hả!”
“Góc độ, góc độ!”
Mọi người mơ hồ nhìn Lâm Diêu hưng phấn, Tư Đồ xụ mặt lẩm bẩm, “Góc nào của Diệp Từ mới đẹp trai bằng anh?”
“Ngu ngốc!” Lâm Diêu giơ tay lên đánh thêm một cái, “Tôi nói là góc độ quay hình, cái mà hai chúng ta cảm thấy có vấn đề chính là góc độ!”
Còn chưa nói xong Tư Đồ đã bật dậy chạy vào phòng lấy laptop, mở lại đoạn ghi hình vụ tai nạn của Triệu Thụy.
Hình ảnh phát tới đoạn Trương Bác Bảo nói chuyện với Triệu Thụy, Lâm Diêu vỗ vỗ Tư Đồ kêu hắn ngừng lại, hơi dùng sức nên làm Tư Đồ đau gần chết.

Trong lòng nghĩ: Cưng ơi, đừng có kích động là đánh chồng có được không?
Lâm Diêu không hơi đâu đáp lại người này, chỉ bấm pause rồi nói, “Nhìn, Trương Bác Bảo đi ra từ bồn hoa, nhưng lại lộ rất rõ trong phạm vi ghi hình.

Cái bùng binh đó tôi với Tư Đồ đã tới xem rồi, bên cạnh bồn hoa là cây đại thụ rất to, dư sức che Trương Bác Bảo.

Tại sao hắn không trốn sau cái cây mà lại chọn một vị trí dễ dàng làm mình bị bại lộ?”
Vào lúc này, Tư Đồ cũng không lộn xộn, tiếp lời Lâm Diêu, phân tích, “Camera lắp ở bùng binh rất dễ nhìn thấy, lúc đó Tiểu Diêu liếc một cái đã phát hiện.

Tôi cảm thấy Trương Bác Bảo không thể không biết chỗ đó gắn máy ghi hình, sao còn dám trắng trợn cướp Triệu Thụy? Còn nữa, cảnh sát Trịnh Hảo vì không tìm được WC mà phải vào lùm cây giải quyết, nếu Trịnh Bác Bảo đã sớm đến hiện trường, hắn nhất định sẽ thấy Trịnh Hảo, cũng không có khả năng gây án nữa.

Bây giờ xem lại, Trương Bác Bảo rất có thể không biết xung quanh có người, nói cách khác, hắn không núp ở hiện trường, mà là đi theo Triệu Thụy! Vậy thì đây không phải vụ án cướp giữa đường nữa.”
“Không chỉ có vậy.” Lâm Diêu cắt ngang Tư Đồ, “Mọi người nhìn đi, lúc nói chuyện, Trương Bác Bảo vẫn luôn nhúc nhích, mặc dù hành động không lớn, vẫn có thể nhìn ra.

Trông như là đang, đang…”
“Tìm góc độ!”
Tư Đồ cho ra kết luận cuối cùng, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cái gì cũng không cần nói nữa.

Đường Sóc đã sớm biết được tiến triển của vụ án từ Diệp Từ, sau khi xem băng ghi hình cũng nói, “Trương Bác Bảo này đúng là có vấn đề, bây giờ vẫn chưa tìm thấy người này.”
“Đừng nóng.” Diệp Từ xoa tóc hắn, “Em là phúc tướng, nhất định có thể đem tới may mắn.”
Mọi người thảo luận tới đây, chuẩn bị lên đường hội họp Vương Vĩnh Bân.

Mới lên xe thì nhận được điện thoại của Triệu Húc Phàm, bảo là muốn gặp nói chuyện, Tư Đồ nói một tiếng với Lâm Diêu, một mình đi gặp Triệu Húc Phàm.
Vẫn là quán trà kia, vẫn là vị trí lần trước, khác là trạng thái của Triệu Húc Phàm lần này rất bất thường, hoặc có thể nói là rơi trong một mớ hỗn độn.

Tư Đồ cảm thấy lúc này có hy vọng, không vội hỏi hắn, mà nói vài lời cho hắn ổn định, xong mới nói, “Sao thế, sao căng thẳng vậy?”
“Không phải căng thẳng.” Triệu Húc Phàm uống một hết ly trà, giống như là khát nước lắm, “Tôi, tôi cũng không biết ông già có nhiều tiền như vậy.

Hai, hai triệu!”
Tư Đồ cũng không kinh ngạc, từ mấy ngày trước hắn đã đoán ra Triệu Thụy là cảnh sát nhận hối lộ năm xưa.

Mười lăm năm trước, hai triệu không phải là con số nhỏ, khó trách Triệu Thụy liền từ chức sau khi vụ án kết thúc, cả đời ông ta làm cảnh sát cũng không kiếm nổi hai triệu.

Mà hai triệu này, nói không chừng chính là “hai mươi” trong miệng Trương Bác Bảo.
Ở trước mặt Triệu Húc Phàm, Tư Đồ giả vờ giật mình, hỏi, “Nhiều thế? Nhưng thấy cuộc sống gia đình cậu cũng chỉ tầm trung thôi mà.”
“Ông già đó không hề đụng tới số tiền này! Hai triệu vẫn bỏ trong tài khoản do một bà con xa đứng tên, nếu ổng không chết, người bà con đó không tới nói, tôi cũng không biết chuyện này.”
“Mẹ cậu có biết không?”
Triệu Húc Phàm nuốt nước miếng, trông như hỏng bét rồi, “Mẹ tôi biết, tôi cảm thấy bà ấy chắc chắn biết.

Phản ứng của bà ấy lúc đó trông không giống như không biết.”
“Thái độ của bà ấy thế nào?”
“Bà ấy không cho tôi đụng vào số tiền này, sống chết cũng không cho.”
Nói tới đây, Tư Đồ cũng không còn nhiều kiên nhẫn.

Lấy lý do phải giải quyết vụ bang phái giúp Triệu Húc Phàm, vội vã rời đi.
Quay về nói lại chuyện này với Lâm Diêu, nhưng mà hắn không hội họp với Lâm Diêu, cũng không đi gặp vợ Triệu Thụy, mà âm thầm đi điều tra người bà con xa kia.
Hết chương 7.
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play