Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
 
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lâm Diêu đi tìm tên lão đại cầm đầu chợ đêm kia, nhưng cũng không mấy thuận lợi.

Lão đại kia chỉ bán tin cho Đàm Ninh, đổi người khác tới cũng không được.

Lâm Diêu không muốn làm lớn chuyện, lỡ bị Cát Đông Minh biết thì Đàm Ninh sẽ rất khó xử.

Vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là kiên trì liên lạc lại với Đàm Ninh, người anh em đang nằm trong bệnh viện cố dùng hơi tàn để nói chuyện.

Cuối cùng, vị lão đại kia cũng xụ mặt đưa cho Lâm Diêu một cái túi nhỏ, sờ sờ bóp bóp, hình như bên trong là một cái thẻ.
Cầm cái túi trở về xe, không kịp chờ đợi mở ra xem, phát hiện bên trong là một con chip, giống sim gắn vào trong điện thoại, nhưng cầm thứ này nhét vô đâu? Lâm Diêu suy nghĩ một lúc, quyết định lén đi hỏi Dương Lỗi.
Kết quả là khoảng năm giờ chiều, Lâm Diêu lén lút trở về tổ chuyên án, tới phòng làm việc của Dương Lỗi.

Gõ cửa rồi đẩy vào, thấy Dương Lỗi đang làm việc, gặp Lâm Diêu tới, tay vẫn tiếp tục gõ bàn phím, nói, “Tôi đang định tìm cậu đây, văn kiện mã hóa trong laptop của Vương Lương, bây giờ có thể xem rồi.”
Nghe vậy Lâm Diêu vô cùng mừng rỡ, tạm thời bỏ qua ý định đến đây, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Dương Lỗi, nhìn hắn mở phần văn kiện đã sửa xong.

Nghe hắn nói, “Vương Lương ghi chép rất cặn kẽ về những ủy thác hắn nhận trong ba năm qua.

Tôi tìm được vụ ủy thác của Vương Tú.

Cậu xem đi.”
Theo hướng Dương Lỗi chỉ vào, Lâm Diêu phát hiện, khi Lỗ Thần mua xong phần bảo hiểm, Lưu Nghị tiếp xúc với hắn rất nhiều.

Hơn nữa còn là sau mười giờ tối ở những chỗ hẻo lánh.

Gặp mặt cũng không lâu, chỉ chừng một tiếng.

Tình trạng này kéo dài khoảng hai tháng.
Sau đó hắn xem phần văn kiện đã được Dương Lỗi chỉnh sửa.

Bên trong là ghi chép của Vương Lương, hắn ghi trong khoảng thời gian Lưu Nghị và Lỗ Thần tiếp xúc nhiều, vừa lúc Vương Tú quay một bộ phim với Trương Ny.

Vương Lương từng tới đoàn phim gặp Vương Tú, một là để báo cáo tiến triển công việc, hai là đòi chi phí.

Cuối tư liệu, Vương Lương viết — Lần này Vương Tú trả thù lao cao hơn 50% so với ban đầu, còn tưởng là cô ta muốn giao thêm công việc, nhưng Vương Tú lại bảo ngừng điều tra.

Ủy thác này, mục đích không rõ, kết quả không rõ.
Xem xong mấy thứ này, Lâm Diêu lẩm bẩm, “Tôi còn tưởng Vương Lương ngừng điều tra là do bị xã hội đen quấy rối, bây giờ mới biết, là Vương Tú đột nhiên ngừng hợp tác.”
“Xem ra là vậy.” Dương Lỗi thuận miệng nói.
“Ngày bao nhiêu? Vương Tú ngừng thuê hắn là lúc nào? Cách lúc Vương Lương chạy trốn là bao lâu?”
Dương Lỗi di chuột tới chỗ ký hiệu màu đỏ, “Thời giờ ngừng hợp tác thì không rõ ràng, chỉ ghi tháng.

Cách thời gian Vương Lương mất tích cỡ một tháng.

Mà sau khi Vương Lương mất tích, tiếp xúc giữa Lỗ Thần và Lưu Nghị gần như đạt đỉnh điểm.

Tình huống này giằng co khoảng chừng một tuần, hai người này bỗng nhiên ngừng lui tới.

Mà Lỗ Thần thì ngày nào cũng ở nhà Vương Tú, mãi cho đến khi vụ án xảy ra.”
Vụ án dần dần lộ ra ánh sáng, chí ít Dương Lỗi cho là vậy.

Nhưng Lâm Diêu không vội mừng rỡ, tựa như mang tâm sự nặng nề, Dương Lỗi hỏi hắn, “Sao thế, còn chỗ nào nghĩ không ra?”
“Không phải vụ án ở sân khấu.” Lâm Diêu nhíu mày, “Nếu bác sĩ thật sự tới nhà Vương Lương, tại sao hắn không hủy hết hồ sơ trong máy vi tính? Tôi tin chắc vụ án ở sân khấu có hắn nhúng tay vào, cho nên tôi càng tin tưởng, bác sĩ có lý do hủy mọi thứ liên quan tới vụ án.

Nhưng mà tư liệu của Vương Lương rất hoàn chỉnh, tôi cảm thấy không đúng.”
Nghe hắn nói vậy, Dương Lỗi cũng sầu não.

Nhưng hắn biết mình không có đầu óc như Lâm Diêu, cũng sẽ không tự đi nghiên cứu, lên tiếng hỏi, “Cậu cảm thấy khả năng nào lớn?”
“Chưa biết được.” Lâm Diêu hít sâu một hơi, “Vầy đi, anh kiểm tra kỹ lại trong phần văn kiện bị mã hóa, thử xem có còn giấu cái gì khác không.”
Dương Lỗi gật đầu đồng ý, bên này định bắt tay vào làm việc, thì chợt nhớ ra Lâm Diêu tới tìm mình hình như có ý đồ khác, liền hỏi, “Cậu tới tìm tôi có việc?”
“Đúng vậy, xem giúp tôi thứ này.”
Vừa nói chuyện hắn vừa lấy đồ trong túi ra.

Vừa lúc Cát Đông Minh từ bên ngoài trở về, “Vút” một tiếng đi tới phía sau Lâm Diêu, “Cái gì vậy?”
“A!” Lâm Diêu theo bản năng giấu tay ra sau lưng, trong lòng nghĩ: Sao mình làm như kẻ trộm vậy? Thoải mái nói ra, hắn chưa chắc biết là chiêu của Đàm tử.

Lâm Diêu liền mỉm cười, “Tìm Dương Lỗi xem thử đây là món gì.”
Dương Lỗi nhận lấy, Cát Đông Minh tò mò nhìn.

Chỉ nghe Dương Lỗi nói, “Thẻ nghe trộm.”
“Thẻ nghe trộm? Xài thế nào?”
“Đầu tiên cậu phải có điện thoại gắn được hai sim, bỏ thẻ này vào, rồi cài đặt phần mềm.

Sau đó cậu lấy số điện thoại của đối tượng nghe trộm cài vào, là dùng được.

Đối phương gọi đi hay nhận cuộc gọi, kể cả tin nhắn cậu cũng có thể nhận được.” Nói xong, Dương Lỗi để cái thẻ lên bàn, mở folder trong laptop, chỉ vào nói, “Đây là mánh khóe nghe lén tiên tiến nhất xuất phát từ chợ đêm hồi năm ngoái, trong cục đã lập án điều tra, nhưng tới bây giờ vẫn chưa có tiến triển.

Bên tôi có một phần hồ sơ, cậu muốn thì có thể lấy xem.”
“Không cần.” Lâm Diêu cười hài lòng, “Cho tôi biết cách sử dụng là được rồi.” Nói xong, hắn xoay người đi, chợt thấy sắc mặt Cát Đông Minh trầm xuống, Lâm Diêu nghĩ, bớt được câu nào hay câu đó, chạy thôi.
“Tiểu Lâm.” Cát Đông Minh gọi Lâm Diêu đã chạy tới cửa, u ám hỏi, “Hôm nay cậu tới thăm Đàm Ninh phải không?”
“Phải phải.” Nói xong, hắn lách người chạy đi, có chết cũng không quay đầu lại.
Tổ trưởng nhà mình là một con hồ ly tiêu chuẩn, chuyện này Lâm Diêu đã sớm biết, nên Cát Đông Minh không đuổi theo cũng đã nằm trong dự đoán của Lâm Diêu.

Xoay đầu lại nhìn tòa nhà của tổ chuyên án, bỗng nhiên nhận ra tuy nơi này không ồn ào như tổ trọng án, nhưng trong sự yên tĩnh lại có sự xúc động khiến người ta căng thẳng, đốc thúc mỗi tổ viên phải chạy về phía trước.

Với tính cách không tập trung của mình tựa như luôn nằm ngoài vùng, cũng may Cát Đông Minh là một người lãnh đạo giỏi, biết làm sao chỉ dạy nhân viên của mình.

Trông thì rất phóng túng nhưng thật ra là cho tổ viên có chỗ phát huy.

Giống như Đàm Ninh vậy, cho dù hắn ở bên cạnh Cát Đông Minh hay nằm trên giường bệnh, hắn sẽ luôn không dấu vết xuất hiện bên cạnh giúp đồng bọn.
Chẳng lẽ Đàm Ninh là thuốc an thần của tổ chuyên án? Chính là cái loại theo hệ dịu dàng đó.
Hôm nay, tâm trạng của Lâm Diêu rất tốt, khi xuống xe, hắn còn mỉm cười với người phụ trách của rạp hát, không khỏi khiến đối phương hơi hồi hộp, mấy ông bà già đỏ mặt rần rần.
Một lần nữa quay lại hiện trường, Lâm Diêu đã phân tích sơ manh mối trong đầu, chắc chắn còn thiếu một khâu.

Hắn không tin là mình không tìm được, vụ án tính tới bây giờ đã cù cưa không biết bao nhiêu thời gian, Tư Đồ về quê điều tra chuyện cũ, tổ chuyên án bận bịu chuyện của hiệp hội, trong lúc nhất thời vụ án ở sân khấu bị kẹt ở giữa, mãi không có tiến triển.

Lâm Diêu không thích cục diện như vậy, cho nên hắn quyết định ném hiệp hội qua một bên, tạm thời để chồng con đi, chuyên tâm điều tra vụ án trên sân khấu.
Theo suy luận của hắn, mắc xích bị thiếu hụt nằm ở sân khấu.

Nhưng rốt cuộc là ở trên sân khấu hay hai bên thì hắn vẫn chưa rõ.

Để sớm tìm ra đáp án, hắn tiến hành lục soát theo thức trải thảm.

Tra từ chiều tới đêm khuya, một bộ phận nhỏ nhất trên sân khấu cũng không bỏ qua.
Cuối cùng, Lâm Diêu đứng trong phòng nghỉ của Vương Tú thở hồng hộc.

Mấy tiếng trôi qua vẫn không có manh mối, chẳng lẽ đây là một vụ mưu sát hoàn mỹ? Khẽ cắn răng, Lâm Diêu không tin mình không tìm ra, hắn cởi áo khoác mỏng, xắn tay áo lên, kiểm tra lại một lần.
Lần này, Lâm Diêu phá vỡ suy nghĩ của chính mình, làm theo quán tính.
Nếu đối phương muốn giấu đồ, vậy nơi nào là an toàn nhất? Không nói tới chỗ bí mật, chỗ mà người bình thường cũng có thể nhìn thấy, nhưng để ở trước mặt bạn thì bạn sẽ chẳng để ý tới, đó mới là cao thủ.
Hắn dứt khoát mở toang cửa phòng và cửa nhà vệ sinh, hai cửa thông nhau, tầm nhìn cũng sáng suốt lên, nhìn thẳng vào có thể thấy bàn trang điểm.

Vậy thì giả thiết một chút, giả thiết Tư Đồ đứng trước bàn trang điểm, nhưng hắn không biết mình đứng bên trong.

Mình làm cách nào không phát ra âm thanh, không sử dụng đồ vật, không tiếp xúc với hắn, lại kéo được sự chú ý của Tư Đồ?
Nghĩ rất nhiều cách nhưng vẫn không hài lòng, Lâm Diêu tức giận đá cửa phòng WC, cánh cửa liền lắc qua lắc lại, vừa vặn ánh trăng rọi vào, chiếu lên cửa phòng đang đong đưa như cánh quạt.

Hắn thấy một vị trí ở chừng 1m6, có vật gì đó lúc ẩn lúc hiện.

Lâm Diêu nhìn chân mình, lại nhìn cánh cửa, càu nhàu, “Thứ thiếu đá!”
Dấu trên cửa phòng bình thường sẽ không nhìn thấy, bởi vì sau khi quan sát cẩn thận, Lâm Diêu thấy chỗ này từng bị vật gì đó lau qua, chỉ có khi chiếu sáng vào thì mới thấy một chút.

Dấu này rộng chừng 10cm, dài cỡ 5cm, rất giống hình chữ nhật.

Ở bên viền còn hơi nám đen, nhìn qua rất giống vết trên tường bên ngoài phòng vệ sinh.

Lâm Diêu khó hiểu, cảm thấy cánh cửa này bị điện giật là chuyện không thể nào.
Lê thân xác mệt mỏi và đầu óc mơ màng ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Diêu muốn tìm người xin tờ giấy trắng, lấy dấu vết xuống.

Lúc này người phụ trách đã sớm đi rồi, hắn chỉ thể xuyên qua khán đài tối om ra ngoài tìm người giữ cửa.
Tiếng bước chân trong khán đài rất vang, nơi rộng như thế này chỉ có một mình hắn.

Mang trách nhiệm nặng nề trên vai, ở một nơi rộng lớn thế này, cảm giác cô độc đánh thẳng vào lòng, không thể chối cãi, hắn đứng trong này nhớ tới chồng mình.
Tính thử số ngày, người này mới đi có mấy ngày, sao lại nhớ như vậy? Đành buông lời than thở, Lâm Diêu quyết định phải mau chóng kết án, sau đó bay tới chỗ người đàn ông của hắn.
Ngầm hiểu ý cười cười đi tới hàng cuối cùng, trước mặt tối om không thấy rõ.

Mở di động lên mượn ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy bên trái có một bóng dáng.

Lâm Diêu theo bản năng cảnh giác, nhưng hắn đứng quá gần cái bóng, chỉ có thể công kích bằng tay!
Một giây kế tiếp, cổ tay bị một lực mạnh nắm lấy, kéo tới chỗ hàng ghế, chưa kịp rút súng ra, ngang hông bỗng nhiên có một cánh tay rắn chắc ôm lấy, đ è xuống ghế.

Sau đó không kịp đề phòng bị hôn môi, hơi thở nhiệt độ quen thuộc trong nháy mắt bọc hắn lại.
Tay còn lại không bị nắm, đánh một quyền không nặng không nhẹ vào đối phương, người bị đánh lén cười híp mắt lùi lại.

Giọng nói hời hợt, “Cục cưng, nhớ anh không?”
“Anh về lúc nào thế?”
“Mới xuống máy bay lập tức đi tìm em.”
Trong bóng tối, Lâm Diêu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt thâm tình của Tư Đồ.

Không biết tại sao, mấy phần nhớ nhung trong lòng nay lại thêm một phần sợ hãi, vươn tay sờ lên mặt chồng mình, “Sao biết tôi ở đây?”
“Đi ngang qua rạp hát thấy xe của em.”
“Xuống máy bay sao không gọi cho tôi?”
“Ờ, anh làm mất điện thoại rồi.”
“Hả?” Lâm Diêu muốn ngồi dậy hỏi kỹ, không nghĩ Tư Đồ lần thứ hai hôn xuống, liền vội vàng đẩy đối phương ra, “Ai có thể trộm đồ của anh?”
Người nào đó cười tùy tiện, “Em đó, em trộm mất trái tim anh rồi.”
“Ai nói cái đó, ưm…”
Trong khán đài mờ tối truyền ra tiếng Lâm Diêu th ở dốc bị đè nén, dùng rất nhiều sức mới đẩy được tay Tư Đồ thò trong áo mình ra, cảnh cáo, “Chỗ này không được.”
“Không có ai tới đâu.”
“Về nhà rồi làm.”
“Không, bây giờ chỉ muốn em thôi.”
Lâm Diêu không có cơ hội mắng người, dây nịt đã bị tháo ra.

Bàn tay ấm áp thò vào quần, không nặng không nhẹ xoa mấy cái, Lâm Diêu bắt đầu th ở dốc, vô cùng tự nhiên ôm chặt tấm lưng của Tư Đồ.
Trong đầu chỉ là — Nhớ anh, rất nhớ anh.
Hết chương 29.
Ying: Chương sau ko phải H đâu mn =)) Màn này kéo rèm bản online, bản sách mới có full, thôi đành chịu =))
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play