Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
 
Gặp tình huống khẩn cấp, Lâm Diêu thấy Cát Đông Minh không còn sự phán đoán tỉnh táo ngày thường.

Hắn theo sát nói, “Tôi đi gặp Trương Khải, chuyện này một phút cũng không thể bỏ qua.

Anh nhờ Vĩnh Bân tới thăm dò hiện trường.

Những chuyện khác đừng lo tới, cứ ở bệnh viện đi.”
Lúc này vừa nghe nói bên tổ chuyên án có chuyện xảy ra, Tả Khôn và Y Thiếu An lập tức đi theo hỗ trợ Lâm Diêu.

Mà Trương Ny thì cố gắng áp chế sự xúc động của mình, biết bây giờ không phải lúc để xốc nổi, ngoan ngoãn nói ba người đi cẩn thận, mình chờ ở nhà.

Vì vậy cả ba liền vội vàng rời khỏi nhà.
Trên đường đi, Lâm Diêu lo lắng cho gọi điện cho Cát Đông Minh, hỏi tình hình của Đàm Ninh.
Cát Đông Minh cùng hai cảnh viên khác đang lo lắng ngồi chờ trước phòng cấp cứu.

Cát Đông Minh ngồi trên ghế tay đan lại, sắc mặt lo lắng vô cùng.

Điền Dã đã xử lý xong vết thương vội vàng chạy tới, thấy sắc mặt của mọi người trong lòng cũng hồi hộp.

Thấp thỏm bất an hỏi, “Đàm, Đàm tử sao rồi?”
Một tổ viên lắc đầu, “Bác sĩ nói tình huống không mấy khả quan, hai viên đạn xuyên qua đùi, một viên xuyên qua ngực rất gần tim, xác suất giải phẫu thành công chỉ có 40%.”
Điền Dã đấm tay lên tường, khiến vết thương vừa khâu lại nứt ra.

Cát Đông Minh gầm một tiếng, “Cậu đàng hoàng chút đi!”
“Tổ trưởng.” Điền Dã biết không nên nổi giận lúc này, nhưng hắn thật sự khó mà kiểm soát được sự nóng nảy và tức giận của mình.

Cát Đông Minh dùng sức xoa mặt, đi tới trước mặt hắn, “Lặp lại lần nữa lúc đó xảy ra chuyện gì.”
Gạt đi những suy nghĩ lung tung trong đầu thật sự không dễ, Điền Dã bây giờ quan tâm tới an nguy của Đàm Ninh hơn.

Chuyện đã xảy ra bây giờ nhớ lại vẫn như in trong đầu, chỉ là hắn biết trong lúc trần thuật lại thì không thể xen lẫn bất kì tình cảm lẫn suy đoán nào, sau khi sắp xếp lại hắn nói, “Lúc chúng tôi chạy từ cảnh cục tới khách sạn của Trương Khải thì vẫn rất thuận lợi, không gặp chuyện gì bất thường, lúc đó Đàm tử còn cố tình xem thử có ai theo dõi không.

Chúng tôi lái xe chừng 40 phút, còn chưa tới khách sạn đã thấy trên đường đi bộ có vài người cầm máy quay.

Hai chúng tôi nghĩ là người trong đoàn của Trương Khải, liền quyết định dừng xe đi xuống tìm người.”
“Lúc hai người thấy tổ quay phim trên lối đi bộ, cảnh xung quanh như thế nào?”
Giương mắt nhìn Cát Đông Minh, Điền Dã suy nghĩ một chút, “Có mấy cửa hàng, còn một tiệm cà phê và một khách sạn tư nhân.

Chúng tôi xuống xe vừa định tìm người hỏi, Đàm tử đột nhiên đẩy tôi qua một bên, tôi ngã lên xe, còn chưa biết gì một viên đạn đã sượt qua đầu tôi.

Đàm tử kéo đầu tôi xuống, tôi phụ trách tìm vị trí của tay súng bắn tỉa, nhưng đối phương rõ ràng là cao thủ, mấy giây sau Đàm tử bị bắn trúng hai phát.

Tôi xác định đối phương ở hướng chín giờ trên tòa cao tầng, tôi rút súng cũng không bắn trúng đối phương.

Cho nên tôi đành phải đưa Đàm tử đi núp gọi cho các anh.”
“Sau đó?” Cát Đông Minh theo bản năng nhìn cửa phòng cấp cứu, “Chờ chúng tôi chạy tới, hai người có tìm được Trương Khải không?”
Điền Dã lắc đầu, nói, “Tôi đã hỏi tổ sản xuất.

Bọn họ hỏi đoàn chia làm ba tổ đi quay, tổ của bọn họ dẫn đầu là phó đạo diễn, Trương Khải là tổng đạo diễn ra ngoại ô quay cảnh suối nước nóng.” Nói xong từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại có dính máu, mở địa chỉ của suối nước nóng đưa cho Cát Đông Minh xem.
Nghe đến đó, Cát Đông Minh lập tức đi xuống cuối hành lang gọi cho Lâm Diêu, bảo hắn lập tức tới suối nước nóng tìm Trương Khải.

Sau đó hắn suy nghĩ một phen, gọi điện cho Tư Đồ.
Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được.
Cát Đông Minh lửa giận bốc khỏi đầu, quay lại nhìn bóng đèn đỏ vẫn sáng trước cửa phòng cấp cứu, sắc mặt tái nhợt.
Khi Lâm Diêu đến suối nước nóng, mạng của Đàm Ninh đang hấp hối, Tư Đồ đã đáp máy bay rời khỏi sân bay.

Hắn mãi suy nghĩ vẫn không mở điện thoại lên, gọi một chiếc taxi chạy một tiếng mới đến chốn cũ.
Dân cư của trấn nhỏ này cũng không nhiều, bởi vì có không ít kiến trúc cổ nên chính phủ đối với những vấn đề liên quan tới bảo vệ môi trường là cực kì coi trọng, nên cái trấn này vẫn giữ được hương sắc cổ xưa.

Đi qua con đường chính sẽ gặp một cái sân nhỏ bình phương.

Quẹo qua một con hẻm, gạch đỏ dưới đất đã phai màu, đất xám xanh lộ ra màu sắc của dân quốc.

Tư Đồ dừng lại trước cửa đôi màu đen, móc ra chìa khóa mở cửa, trước mặt là sân nhà hiu quạnh.
Chậm rãi bước vào, nhớ tới một năm trước dẫn Lâm Diêu về đây.

Lúc đó tâm trạng là thản nhiên và hạnh phúc, bây giờ trở về điều tra chuyện cũ, mục đích lần này so với lần trước có Lâm Diêu bầu bạn, chẳng vui vẻ là bao.
Khác với tứ hợp viện, cái sân này nhỏ hơn một chút, phòng ở cũng hình thành từ một loạt nhà chính.

Hai bên tường rào còn có rau phơi khô lúc năm ngoái trở về, Lâm Diêu rất thích ăn đặc sản ở chỗ này, vì vậy Tư Đồ nhờ mấy dì hàng xóm lấy rất nhiều rau khô.

Chỉ là lúc đi có chút vội vàng quên đem theo.

Bây giờ Tư Đồ suy nghĩ, chừng nào về phải nhớ cầm theo cho Lâm Diêu.
Đi vào trong nhà, đập vào mắt là khung ảnh của ba để trên bàn trước cửa sổ, đây là ảnh chụp khi ông còn trẻ.

Khi đó ông còn đeo kính, trên gương mặt nhã nhặn là đôi mắt không ai nhìn thấu.

Bàn tay chẳng biết tại sao muốn vươn về phía tấm ảnh, nhưng một giây sau hắn dứt khoát dừng lại, xoay người đi.
Trở về phòng mình, tất cả đều giống như đúc lúc Lâm Diêu dọn dẹp trước khi đi, Tư Đồ để hành lý xuống đi tắm thay đồ, cầm những thứ cần thiết rời khỏi nhà.
Trong đồn công an, một vị cảnh sát chừng hơn 50 tuổi đang chuẩn bị tan ca, vừa mở cửa thì thấy một chàng trai cao to đứng chắn.

Ông giật mình nhìn lên, há hốc mồm, một lát sau cũng không có phản ứng gì.

Tư Đồ mỉm cười, “Chú Triệu, tinh thần chú vẫn tốt ha.”
“Tư, Tư Đồ!” Triệu Vinh kinh hỉ, giơ hai tay ôm Tư Đồ, “Trời ơi, con lớn nhanh quá, chú Triệu sắp không nhận ra nữa rồi.”
Tư Đồ cười ngại ngùng, nhớ tới lần trước trở về không qua thăm ông, trong lòng thật sự có chút áy náy.

Hắn bị Triệu Vinh lôi vào phòng làm việc, khung ảnh trên bàn đập vào mắt, đó là ảnh chụp của ba hắn và Triệu Vinh cùng với một chàng trai.

Ba người trong tấm ảnh đều còn trẻ, nụ cười cũng vô cùng vui sướng.

Ánh mắt của Tư Đồ tránh được sự tìm kiếm của Triệu Vinh, xoay người để quà xuống, “Đều là thực phẩm dinh dưỡng, không tính là hối lộ chú.”
Triệu Vinh vui mừng nhìn con trai của bạn cũ, thật giống như nhìn con của mình.

Đôi mắt có hơi ướt, nắm tay Tư Đồ có hơi run run.
“Chú Triệu, chú làm sao vậy? Con cũng đâu có đi lâu, năm nào cũng gọi điện về mà, chú đừng kích động, coi chừng bệnh tim.”

Triệu Vinh dở khóc dở cười đấm Tư Đồ một cái, “Chú khỏe lắm.

Đi, về nhà, thím mà thấy con chắc mừng lắm, tối nay chúng ta nhậu một chầu.”
Đã sớm ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này, Tư Đồ không muốn lập tức đề cập tới chuyện quan trọng, thấy trưởng bối tâm trạng rất tốt, tội tình gì vừa gặp đã làm người ta ngột ngạt? Vì thế Tư Đồ đi theo Triệu Vinh về nhà.
Vợ của Triệu Vinh trước đây cũng là cảnh sát, nghe nói từng là một cô cảnh sát rất xinh đẹp.

Lúc còn trẻ, tình cảm với Lưu Văn Đình rất tốt, hai chị em còn thương lượng sau này sinh con sẽ cho chúng kết thân.

Chỉ tiếc thiên kim đại tiểu thư của Triệu gia khi còn bé không chịu gặp cậu ấm Tư Đồ, tới năm Tư Đồ 8 tuổi thì cả nhà dời đến thành phố T sinh sống, nhưng cứ tới tết âm lịch đều về đây chơi, chuyện kết thân cứ thế bị gió thổi đi mất.

Nhưng mà bà Triệu vẫn nhớ tới Tư Đồ, đặc biệt sau khi chuyện ở chục năm trước xảy ra, Lưu Văn Đình tái giá ra nước ngoài, hai vợ chồng Triệu gia còn muốn nhận Tư Đồ về nuôi.

Tiếc rằng tính tình Tư Đồ ngỗ nghịch ngang bướng, giống y như ba của hắn Tư Đồ Văn Đào, là một nhân vật chẳng ai có thể đoán được.
Tính như thế, bà Triệu cũng đã 7-8 năm chưa gặp Tư Đồ, ánh mắt này giọng nói này, làm cho hàng xóm ai cũng biết Triệu gia có khách quý.
Bà Triệu ôm Tư Đồ lau nước mắt cả buổi trời, sau đó cầm giỏ đi chợ hăng hái đi mua đồ ăn.

Trước khi đi còn cố tình gọi cho con gái, “Dạ ca ca của con về rồi, trời ơi, hồi còn bé toàn bám theo đuôi Thiên Dạ ca ca thôi, tối nay về ăn cơm đi, cái gì? Có tiệc xã giao? Con gái con đứa như mày thì có ai để xã giao? Tao không biết, có chuyện lớn cỡ nào tối nay mày cũng phải về ăn cơm cho tao!”
Chân trước bà Triệu vừa đi, chân sau Triệu Vinh đã kéo Tư Đồ vào thư phòng, hai bên trò chuyện cả buổi trời.

Tránh không được đề cập tới Tư Đồ Văn Đào, đối với những chuyện liên quan tới ba mình, Tư Đồ sẽ không đau không ngứa lướt qua, Triệu Vinh biết trong lòng hắn vẫn canh cánh chuyện của Tư Đồ Văn Đào, nhưng có mấy lời không thể nói, “Tư Đồ, năm ngoái chú Cao liên lạc với chú.

Chú nghe nói con có, có…”
“Dạ, có bạn.” Tư Đồ cười giơ bàn tay đeo nhẫn lên, “Bạn con cũng làm cảnh sát, tụi con rất tốt.

Hai năm trước con có gặp chú Cao, lúc đó chú ấy còn chưa rút khỏi bảo tàng, bây giờ đang hưởng già tại nhà ạ?”
“Đúng vậy, ổng có phúc lắm.” Triệu Vinh nhớ tới chuyện năm đó, không khỏi có chút cảm khái, “Lúc nhà của con với nhà lão Cao còn chưa dọn đi, hai chú với Văn Đào thường xuyên tụ tập.

Con khi đó vẫn còn nhỏ, cả ngày đi theo Văn Đào, thím của con lúc nào cũng nói con vừa đẹp trai vừa đáng yêu, giống như một thiên thần nhỏ.

Chú với lão Cao còn ước được như Văn Đào, vợ tốt con ngoan.

Ai mà ngờ…”
Đề cập tới chuyện xưa, Tư Đồ cũng không buồn không khổ.

Hắn mang theo nghi hoặc năm xưa và nghi kỵ hiện tại mà đến, mặc dù nghe được vài chuyện vốn dĩ không muốn nghe, cũng cố gắng né tránh.

Nhưng nghe Triệu Vinh nhắc tới ba mình, hắn vẫn cảm thấy khó chịu, vì vậy liền kéo trọng tâm câu chuyện đi.
“Chú Triệu, con về đây lần này là có chuyện muốn điều tra.” Nói xong hắn lấy ảnh chụp trong túi ra, “Chú nhớ kỹ lại giúp con, năm đó có từng gặp người này không?”
Bên dưới tấm ảnh còn có lý lịch tóm tắt, Triệu Vinh nhìn một chút, nói, “Vương Lương… không có ấn tượng gì.

Dù sao cũng qua cả chục năm rồi.

Tư Đồ, con muốn điều tra cái gì?”
“Liên quan tới chuyện của ba con.

Năm đó ông ấy tiêu hủy toàn bộ manh mối và tài liệu, trong tay con không có gì.

Cho nên con muốn điều tra lại một lần.”
Nghe vậy, trên mặt Triệu Vinh hiện lên vẻ khó hiểu, vài lần muốn nói lại thôi, rõ ràng chẳng biết nói từ đâu mới phải.

Nghĩ một hồi, Tư Đồ cũng nghĩ cho tâm trạng của ông, hơi nghiêm túc nói, “Chú cũng biết nghề nghiệp hiện tại của con, bây giờ con đang gặp một vụ, nghi ngờ là lợi dụng vụ của ba con năm xưa mà làm ra.

Cho nên mới về đây cẩn thận điều tra lại.”
Giải thích đơn giản làm sáng tỏ khúc mắt của Triệu Vinh, bản thân ông là cảnh sát, còn mang một phần tình cảm với Tư Đồ, khi hiểu rõ nhân quả lập tức đứng dậy đi tới trước tủ sách, lấy một phần văn kiện đưa cho Tư Đồ, “Vụ án của Văn Đào năm đó chú vẫn còn giữ, nhưng chú nghĩ con hiểu rõ hơn chú.

Cái này coi như cho con tham khảo.”
Nhận lấy văn kiện, Tư Đồ có chút bất đắc dĩ cười cười.

Chỉ là nụ cười này ở trước mặt trưởng bối quan tâm hắn, cảm thấy rất đau lòng.

Triệu Vinh không biết phải an ủi Tư Đồ thế nào, chỉ có thể dùng cách của mình nói, “Năm đó tham gia điều tra và phá án không có bao nhiêu người, nhìn theo thời gian thì Vương Lương này chỉ hơn 20 tuổi, ngày mai chú lên đồn hỏi cục trưởng xem thử.

Lát nữa chú cho con tờ giấy chứng nhận, con có thể đi điều tra tình hình hộ tịch ở đây.”
Nói chuyện đến đây thì bà Triệu về.

Kéo Triệu Vinh vào bếp phụ bà làm cơm, thừa dịp này, Tư Đồ ra phòng khách mở điện thoại, kinh thật, có 21 cuộc gọi nhỡ, hơn 10 tin nhắn.

Nhìn số điện thoại, toàn là của Cát Đông Minh và Điền Dã.

Mà của Lâm Diêu chỉ có một tin nhắn ngắn ngủi.
Đến nơi nhớ gọi cho tôi.

Còn nhớ tiểu tặc miêu, tình nhân trước khi cưới của anh không? Tôi đang ở suối nước nóng của gia đình hắn.
Hết chương 21.
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play