Triệu Miêu Miêu đứng một bên nhìn cảnh này trong lòng cô ta nóng như lửa đốt.

Nhưng cô ta không dám đi qua hỗ trợ, bởi vì nếu cô ta làm như vậy sẽ chỉ sớm đưa ra ánh sáng quan hệ của bọn họ hơn mà thôi.

Các thôn dân khác ai cũng đều muốn biết trong giày kia của Thẩm Thiên Bách ẩn giấu cài gì, vì thế ai cũng thờ ơ, thờ ơ lạnh nhạt.

“Bùm, bùm”Theo hai tiếng trầm đục, Thẩm Thiên Bách không địch lại sức của hai người kia, cuối cùng giày hắn vẫn bị kéo ra.

Nháy mắt, một đôi màu tất màu trắng gạo bại lộ trước mặt mọi người ở đây.

Chỉ thấy ở trên đôi tất chô mu bàn chân của Thẩm Thiên Bách có một chữ “Miêu”, nhìn chữ thêu này có thể nhận ra được là được làm ra từ tay một cô gái, hơn nữa chỉ thêu màu đỏ, quả thật đặc biệt bắt mắt.

“Miêu?”Toàn bộ thôn chỉ có một cô gái có cái tên “miêu” này.

Ánh mắt mọi người nhất trí nhìn về phía Triệu Miêu Miêu, trong lòng đã đoán được đại khái.

Ấn diện mạo tới nói, Triệu Miêu Miêu chỉ có thể coi như đẹp, không điềm mỹ như Tiểu Đào Hoa, nhưng tính tình cô ta lại ôn nhu quả thật tốt hơn Tiểu Đào Hoa quá nhiều.

Nhưng cô ta lại là kẻ cạy góc tường nhà chị họ mình, tính tình này quá không tốt đi?“Triệu Miêu Miêu, sao mày có thể đê tiện như vậy?! Liền anh rể cũng dám thông đồng!” Chu Minh Lan trăm triệu không nghĩ tới đứa nhỏ ngày thường nhìn như ngoan ngoãn hiểu chuyện thế nhưng lại có thể làm ra được sự tình này, bà lập tức nhào qua, duỗi tay muốn kéo đầu tóc của cháu gái.

Triệu Miêu Miêu thấy thế sợ tới mức vội vàng lui về phía sau vài bước, lúc này Thẩm Thiên Bách từ trên mặt đất bò dậy liền giày đều không rảnh lo, chạy tới che ở trước người Triệu Miêu Miêu, còn nghiến răng nghiến lợi nói với những người họ Triệu còn lại: “Là tôi yêu thầm Miêu Miêu, cho nên mới đem tên cô ấy thêu trên tất, việc từ hôn không liên quan tới cô ấy, mấy người đừng vu hãm cô ấy.

”Bộ dáng khẩn trương không thôi của hắn chính là loại ý vị lạy ông tôi ở bụi này.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play