Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.
Chương 7
Tư Đồ chạy hơn nửa đêm, tìm rất nhiều chỗ kinh doanh 24/24, nhưng số phận có vẻ không chiếu cố hắn, tới hơn ba giờ sáng, Tư Đồ ngồi trong xe mệt lả.
Tiểu Diêu thân yêu nhà chúng ta đúng là rất biết cách dày vò, tìm một việc khổ sai giao cho hắn, chịu thôi, ai bảo hắn ‘nghiệp chướng nặng nề’ làm gì, có lẽ đợi tới khi Lâm Diêu hết giận, Tư Đồ cũng sắp sửa bị lột da.
Không được, phải về nghỉ ngơi.
Tư Đồ lái xe về nhà Lâm Diêu, rửa mặt qua loa rồi nằm ngủ.
Sáng sớm Tư Đồ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhìn thoáng qua số điện thoại hắn liền bật dậy.
“Alo, gọi sớm thế Tiểu Diêu.” Tư Đồ mơ mơ màng màng nói.
“Sớm sủa gì.
Có thu hoạch gì không?”
“Vẫn chưa.
Hôm nay anh sẽ điều tra tiếp.” Tư Đồ đã sớm nảy ra ý hay, nhất định phải tìm người giúp, nếu không hắn chết là cái chắc.
“Tới chỗ chúng tôi đi, đội trưởng tìm anh.”
“Nói em tìm anh anh sẽ tới nhanh hơn.
Sao em không về nhà, mỗi ngày đều ở… alo?”
Tư Đồ nói còn chưa hết Lâm Diêu đã cúp máy.
Tư Đồ phiền muộn!
Trên đường tới cảnh cục, Tư Đồ tạt ngang qua nhà của Liêu Giang Vũ, ngay cả người bị Tư Đồ ép bức mấy ngày nay cũng muốn đập cho Tư Đồ một trận, chém đứt dây thần kinh của thằng cha ôn dịch này!
Chờ Tư Đồ nói rõ ý đồ, Liêu Giang Vũ thiếu chút nữa bùng cháy.
Tư Đồ dùng lời ngon tiếng ngọt rồi chửi bới các thứ, thậm chí là đe dọa cuối cùng cũng giải quyết được thằng bạn đang nổi điên của mình, hài lòng rời khỏi.
Tư Đồ đậu xe ở khu vực gần cảnh cục, đi bộ tới.
Trong phòng làm việc của tổ trọng án, một nhóm người vây quanh Cát Đông Minh không biết thảo luận cái gì, Tư Đồ lặng lẽ đi tới, đứng sau lưng Lâm Diêu.
Lấy thứ gì đó đặt trước mặt hắn, “Anh mang quần áo cho em thay nè.”
Ánh mắt của mọi người liền tập trung vào Tư Đồ, Tư Đồ lễ phép cười cười.
Lâm Diêu liếc người đàn ông phía sau, trong đầu nghĩ lần nào người này xuất hiện cũng mang tới phiền phức cho mình! Gì mà mang quần áo cho mình thay, bộ rành nhà mình lắm sao vậy?
“Sao giờ mới tới? Ngồi đi, Đàm Ninh, đi lấy gì cho Tư Đồ uống.” Cát Đông Minh vô cùng tự nhiên nói.
Tư Đồ kéo ghế ra, Đường Sóc vô cùng lanh lẹ nhường chỗ bên cạnh Lâm Diêu cho hắn.
Hồ ly khôn lanh và động vật nhỏ trao đổi ánh mắt, lòng đều hiểu nhau.
Hừ, Tiểu Đường đúng là càng ngày càng biết ra hiệu ha! Lâm Diêu liếc Đường Sóc, đối phương làm bộ không phát hiện.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Tư Đồ dường như đã tập thành thói quen đưa thuốc lá cho Cát Đông Minh.
“Manh mối cậu tìm được Tiểu Lâm đều nói cho tôi biết.”
“Có vài cái không dùng được.
Hôm qua còn bận rộn, Tiểu Diêu, Hồ Dĩnh em điều tra sao rồi?”
“Tin tức của Hồ Dĩnh ít tới đáng thương.
Nhưng có một manh mối, Hồ Dĩnh không có xe, trong đêm xảy ra vụ án, nhất định đã bắt taxi.
Tôi đã nhờ các công ty taxi tra xem, sẽ có tin tức xe nào chở cô ta đêm đó nhanh thôi.”
“Hai người không nghĩ tới chuyện đi hỏi thẳng Hồ Dĩnh sao?” Đàm Ninh đặt ly cà phê trước mặt Tư Đồ, nói.
“Tôi nghĩ Hồ Dĩnh không phải một người phụ nữ đơn giản, nếu chúng ta đường đột đi hỏi cô ta, e là chẳng thu hoạch được gì.” Tư Đồ đáp.
“Điều này tôi cũng cảm nhận được.” Đàm Ninh ngồi xuống cạnh Cát Đông Minh, khí lạnh phát ra từ người hắn cũng có thể hiểu được, hắn mới chạy về.
Cát Đông Minh nhìn Đàm Ninh hỏi, “Sao lại nói thế?”
“Sáng nay tôi chạy tới cục điện tín, điều tra ghi chép điện thoại của người chết trong đêm xảy ra vụ án và trong vòng một tuần.
Có rất ít số điện thoại trùng lặp, Hồ Dĩnh gần như là ba bốn cuộc một ngày.
Hôm xảy ra vụ án, bọn họ gọi cho nhau ba lần.
Mà cuộc gọi lúc 12:00 đêm, không phải người chết gọi cho cô ta mà là cô ta gọi cho người chết.
Tôi không rõ tại sao Hồ Dĩnh lại nói nhận được điện thoại của người chết.
À, trên bản ghi chép có ghi rõ, Hồ Dĩnh là người cuối cùng trò chuyện với người chết.”
“Có in bản ghi chép lại không?” Tư Đồ hỏi.
“Tôi có photo một bản cho anh.” Sau khi Đàm Ninh đứng dậy đi, Tư Đồ liền rơi vào trầm tư.
Lầm Diêu không bên cạnh không biết suy nghĩ cái gì, Cát Đông Minh thật ra lại trao đổi rất hăng hái với Tư Đồ.
“Người của chúng tôi đã làm kiểm tra.
Cậu và hai người thiết kế nữa của trò chơi có bằng chứng ngoại phạm, nên có thể loại trừ khỏi danh sách.
Người chết từng có đụng chạm vài người, chỉ có tình huống của Hứa Viêm là được xác nhận, hắn cũng có thể được loại ra.
Còn lại La Vạn Xuân và Liễu Vân Nhị, còn có Cổ Hồng Vũ kia nữa.
Tôi tìm cậu là có chuyện nhờ cậu giúp.
Lát nữa cùng tới câu lạc bộ của Ngụy Bằng.
Chúng ta cần phải biết, có bao nhiêu người biết đáp án trò chơi của cậu.
Nói chính xác là có bao nhiêu người từng xem bản thảo trò chơi.
Đưa cậu cùng đi để hai bên đều có thể đối chứng.”
“Được.”
Chờ Đàm Ninh đưa bản photo cho Tư Đồ, Cát Đông Minh liền kêu Lâm Diêu và Đường Sóc cùng xuất phát.
Nhóm người mới ra tới cửa liền gặp Dương Sảnh và Chu Thành.
“Đội trưởng, các anh đi đâu vậy?” Dương Sảnh hỏi.
“Tới câu lạc bộ xác minh tình hình.”
“Em cũng muốn đi.” Dương Sảnh đứng trước mặt Cát Đông Minh, tư thế như phải làm cho được.
“Lần sau đi, lần này không được.
Tiểu Chu, cậu và lão Triệu đi điều tra tình hình hộ tịch của Hồ Dĩnh, trưa nay tôi muốn xem.” Nói xong, Cát Đông Minh liền bước qua hai người, đi về phía thang máy.
“Tư Đồ kia rốt cuộc là ai, tại sao đội trưởng bọn họ không nghi ngờ hắn?” Chu Thành trông có vẻ ghét Tư Đồ.
Dương Sảnh không nói gì, nhìn bóng lưng Lâm Diêu đờ ra.
Trong phòng làm việc của Ngụy Bằng, Cát Đông Minh hỏi, “Ngụy tiên sinh, sau khi Tư Đồ đưa bản thảo trò chơi cho anh, anh còn đưa cho ai xem không?”
Ngụy Bằng suy nghĩ một chút rồi nói, “Lúc đó tôi và Thiên Minh đều xem, sau đó liền giao cho Tuấn Huy và Kim Uy… Chờ trò chơi hoàn chỉnh, tôi để bộ trường từng phòng chơi thử một lần.
Thật ra có vài người hỏi tôi hung thủ là ai, tôi không nói, bọn họ cũng chẳng hỏi lại.
Trò chơi chính thức ra mắt khoảng hơn một tháng, hiệu quả và thu nhập không tốt, Thiên Minh nhờ Vạn Xuân làm quảng cáo, lúc đó bọn họ có xem bản thảo.”
“La Vạn Xuân từng xem bản thảo?” Lâm Diêu hỏi.
“Đã xem.”
Lúc này, Tư Đồ mở miệng hỏi, “Lão Ngụy, anh quen biết La Vạn Xuân từ lúc nào?”
“Ái chà, cũng năm sáu năm rồi, hắn có thể xem là nguyên lão của câu lạc bộ.”
“Tôi nghe nói lúc anh ở nước ngoài, La Vạn Xuân từng tính sai kết toán nợ nần, còn làm phiền tới Triệu Thiên Minh, việc này anh có biết không?”
Ngụy Bằng nhìn Tư Đồ với vẻ mặt tương đối kinh ngạc, chờ hắn nhận ra mọi người đang nhìn mình, mới nói, “Sao lại không biết được.
Lúc đó lão La nhất thời khinh suất, tôi còn lo hắn và Thiên Minh có thể kết thù oán, định về trước hạn kì hòa giải.
Nhưng sau đó bên phòng kế toán có nói với tôi, Thiên Minh hình như không để bụng.
Dù sao cũng không có tổn thất, tôi cũng không hỏi tới.”
Hai bên nói chuyện được phân nửa, Đàm Ninh nhận được điện thoại từ tổ, nói chưa được mấy câu, sắc mặt liền thay đổi, lập tức nói nhỏ vào tai Cát Đông Minh.
“Ngụy tiên sinh, hôm nay tạm thời tới đây thôi, cám ơn anh.”
Sắc mặt Cát Đông Minh hoàn toàn thay đổi! Lâm Diêu có một dự cảm không tốt.
Ngụy Bằng cũng là một người nhiệt tình, cầm áo khoác lên làm mọi người không thể từ chối hắn đưa tiễn.
Thang máy vừa mở ra, mọi người nhìn thấy La Vạn Xuân đứng bên trong.
La Vạn Xuân kinh ngạc chừng vài giây, liền cười cười chào hỏi.
Ngụy Bằng nói với hắn vài câu, mấy người đàn ông chen chúc trong thang máy, bên trong vô cùng im lặng, chỉ có Đàm Ninh ho khan vài tiếng.
Vội vã rời khỏi câu lạc bộ của Ngụy Bằng, bọn họ còn chưa lên xe Cát Đông Minh liền nói, “Mới xảy ra án mạng, trong phòng học ở đại học SD… Tư Đồ, giống y như trò thứ nhất của cậu, bị trúng độc.”
Mọi người đều đổi sắc mặt.
Bọn họ lo lắng sẽ còn chuyện xảy ra.
Lúc chạy tới trường đại học SD, cảnh sát đang thăm dò hiện trường.
Mấy người mới đều ở đó, lúc Chu Thành thấy Tư Đồ, liền căng thẳng hùng hổ đi tới.
“Bây giờ lại có người chết.
Giống y như đúc trò chơi của anh, rốt cuộc anh đã làm gì?”
Tư Đồ mặc kệ Chu Thành, tới bàn học của nạn nhân, ngồi xuống nhìn.
Đây là một phòng học rất bình thường, chiếc bàn cũng bình thường.
Trên bàn có vài quyển sách và bút, còn có một chiếc điện thoại.
Trên cái ghế có để balo của nạn nhân, Tư Đồ nhìn Lâm Diêu, ý bảo hắn tới xem thử.
Lâm Diêu mở balo ra xem, bên trong có một quyển tiểu thuyết và khăn tay, còn có chìa khóa và bóp, mấy vật này có cyanide hay không, còn phải mang về để pháp chứng kiểm nghiệm.
Lâm Diêu nhìn Vương Phương tới chỗ giáo sư hỏi, “Trong giờ học có ai xin ra ngoài không?”
“Cảnh quan, nơi này là đại học, trong giờ học sinh viên ra ngoài là chuyện bình thường.
Cô muốn tôi nói thế nào? Hôm nay chắc có không dưới mười sinh viên ra ngoài trong giờ học.” Giáo sư có chút căng thẳng, lời nói cũng lung tung.
Lâm Diêu nhớ hung thủ trong trò chơi của Tư Đồ là người duy nhất ra ngoài trong giờ học, mà hiện thực thì không đơn giản như thế.
Lâm Diêu bảo Đường Sóc đi hỏi những người ra ngoài trong giờ học là có lý do gì, mặc kệ có khả năng hay không, cho dù là manh mối nào cũng không thể bỏ qua.
Lâm Diêu vừa xoay đầu lại, hắn nhìn thấy Tư Đồ ngồi xổm dưới đất đang xem gì đó.
“Anh tìm gì vậy?”
“Tiểu Diêu, em đã xem hai trò còn lại chưa?”
“Có xem sơ rồi.
Hung thủ trong trò chơi của anh là bôi độc lên lưng ghế, còn ở đây?”
“Không thấy.
Hung thủ rõ ràng đang khiêu khích anh, tựa như ‘Nhìn đi, với điều kiện như thế nhưng tôi có thể làm tốt hơn anh’ vậy.”
Lúc này, một đồng nghiệp đi tới nói với Lâm Diêu, “Vừa nhận được điện thoại, nạn nhân chưa tới bệnh viện đã mất.
Là trúng độc cyanide.”
“Người chết có thân phận thế nào?” Lâm Diêu hỏi.
“Sinh viên năm hai khoa trung văn.
Nhà ở trong thành phố, đã liên lạc với người thân của hắn, anh em đang hỏi bạn học.
Có người nói, người chết đang học thì đột nhiên ngã xuống, còn lại không có ai để ý có gì khác thường.”
“Người chết tên gì?”
“Lạc Lâm.
Năm nay mới…”
Tư Đồ không đợi người kia nói xong, hắn đã bật dậy.
“Có ảnh chụp của người chết không?”
Lâm Diêu có chút khó hiểu, tại sao Tư Đồ lại căng thẳng như vậy?
Đồng nghiệp lấy ảnh chụp cho Tư Đồ xem, chờ đối phương rời đi, Lâm Diêu kéo Tư Đồ tới chỗ ít người.
“Có chuyện gì với anh vậy?” Lâm Diêu vội vàng hỏi cái người đã trắng bệch.
“Tiểu Diêu… Lạc Lâm này là… người phục vụ ở quán bar Mèo Mun.”
Nhìn biểu tình tức giận của Tư Đồ, Lâm Diêu còn chưa kịp kinh ngạc, Chu Thành và Vương Phương đã đi tới.
“Tư Đồ! Tại sao trong bóp của người chết lại có danh thiếp của anh?” Chu thành cầm tờ giấy ghi số điện thoại và tên của Tư Đồ giơ lên, chất vấn.
“Khuya hôm trước tôi có gặp người chết, lúc đó đưa cho hắn.” Nói xong, Tư Đồ nhìn qua Lâm Diêu cũng có sắc mặt không mấy tốt.
“Bây giờ đã có hai người chết, khuya hôm trước anh còn gặp người chết! Tư Đồ Thiên Dạ, tại sao hai vụ án đều xoay quanh anh?”
“Chu Thành, đây không phải lỗi của Tư Đồ tiên sinh, cậu bớt ý kiến đi.” Vương Phương kéo áo Chu Thành, lúc nói chuyện ánh mắt nhìn thoáng qua Tư Đồ.
Lâm Diêu vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ duỗi tay lấy tờ giấy trong tay Chu Thành, nói, “Anh qua đây.”
Tư Đồ mặc kệ Chu Thành với khí thế hung hăng và Vương Phương mong muốn hắn chú ý tới mình, đi theo Lâm Diêu ra khỏi phòng học.
Trong hành lang, Lâm Diêu phát hiện những người vây xem đang bàn luận gì đó, liền đi xa một chút.
“Anh có manh mối gì không?” Lâm Diêu hỏi.
“Không có.
Hung thủ nhắm về anh, điểm này thì quá rõ ràng.” Tư Đồ châm một điếu thuốc, nói.
Lâm Diêu nặng nề thở dài, xem chừng còn sầu lo hơn cả đương sự.
Tư Đồ nhìn xung quanh, nhích gần hơn.
“Lo lắng cho anh?” Giọng nói êm ái trần đầy cảm động và dịu dàng, Tư Đồ tạm thời ném phiền lòng qua một bên.
“Tôi lo cho vụ án.
Chỉ cần liên quan tới anh, không có chuyện gì bớt lo cả.
Anh còn có tâm tư quấy rối tôi, lo mà nghĩ cho mình đi.”
Bọn họ vẫn còn đang lo lắng cho vụ án, nếu như vậy có khi nào sẽ có người bị hại thứ ba không?
“Tư Đồ, tôi sẽ an bài người coi chừng Liễu Vân Nhị, tốt nhất bây giờ anh đừng chạy lung tung.” Lâm Diêu nói.
“Tại sao lại là Liễu Vân Nhị?”
“Hung thủ căn bản không thể phạm tội quá chênh lệch, hôm trước anh mới gặp Lạc Lâm, hôm nay hắn đã chết! Giống như hung thủ đi theo anh vậy.
Tôi không thể không đề phòng.”
Tư Đồ suy nghĩ một chút, nói, “Em xem xét đi.
Mà lúc tới nhà Lạc Lâm điều tra, em nhất định phải đi.”
“Anh đang lo lắng điều gì?”
“Anh không biết… Tình cảnh bây giờ của anh rất bất tiện, bên Đông Minh anh cũng không thể làm hắn khó xử, bây giờ anh chỉ có thể cố gắng lảng tránh.
Cho nên, chuyện anh không thể làm, chỉ có thể nhờ tới em.”
“Bây giờ cũng chỉ có thể làm thế.
Có gì đặc biệt cần để ý không?”
“Với em thì không, em làm việc anh rất yên tâm.”
Lâm Diêu hơi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tư Đồ nói, “Bản thân anh định làm thế nào?”
“Anh không thể ngồi chờ chết, chờ bên em tra được độc được bôi ở đâu thì nói cho anh biết ngay.
Tiểu Diêu…”
“Có chuyện gì thì nói.”
“Tuy rằng các em vẫn chưa đến mức thẩm vấn anh, nhưng sẽ tăng chú ý với anh, nói như vậy anh sẽ rất bị động.
Anh có thể biến mất một thời gian, đi điều tra một chút.
Em biết số kia gọi không được, chiều nay anh đi làm số khác, tới lúc đó sẽ nhắn tin cho em.
Nếu Đông Minh tìm anh, em tự xem tình hình rồi quyết định là được.”
Lâm Diêu nhíu mày, định nói suy nghĩ của mình nhưng lại nuốt vào.
Nghe tiếng Cát Đông Minh gọi mình từ xa, Lâm Diêu có chút do dự rời khỏi Tư Đồ.
“Tiểu Diêu… em phải cẩn thận.” Tư Đồ kéo Lâm Diêu lại dặn dò.
Lâm Diêu quay lại hiện trường, Cát Đông Minh hỏi hắn Tư Đồ đi đâu rồi.
Lâm Diêu thuận miệng đáp, “Nhà vệ sinh.”
Lâm Diêu lén kêu Đường Sóc quay về cảnh cục, kiểm tra ra món nào dính độc lập tức báo cho mình.
Đường Sóc có vẻ cũng rõ việc này rất quan trọng với Tư Đồ, hắn liền không nói với ai, lấy xe Lâm Diêu phóng đi.
Lâm Diêu ở lại hiện trường không bao lâu liền tới bệnh viện.
Không ngoài dự đoán nhìn thấy cảnh khóc lóc đau đớn của người thân.
Lâm Diêu sẽ không đi an ủi người khác, nhưng vì chuyện này có liên quan tới Tư Đồ nên sâu trong nội tâm sinh ra cảm giác áy náy.
Mấy nữ đồng nghiệp đang an ủi thân nhân của người chết, sau khi Lâm Diêu nói thân phận của mình với cha người chết, hắn nói, “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bắt hung thủ, để Lạc Lâm linh thiêng trên trời được yên nghỉ.”
Trên đời này, chuyện đáng buồn nhất là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thân là cha ông khó nén được bi thương, ngoại trừ gật đầu ra cũng chẳng thể làm gì khác.
“Lạc tiên sinh, tôi muốn xem phòng của Lạc Lâm, có thể chứ?” Lâm Diêu cẩn thận hỏi.
Ông tìm em gái của người chết, bảo cô đưa Lâm Diêu về nhà.
Phòng của Lạc Lâm rất sạch sẽ, nhìn giá sách là biết hắn là người yêu thích văn học.
Lâm Diêu đeo bao tay vào, cẩn thận tra xét, em gái của Lạc Lâm ngồi trên giường khóc.
“Anh của tôi là người rất tốt, bạn bè ai cũng thích ảnh hết.
Hung thủ đúng là táng tận lương tâm! Hắn sẽ không được chết yên đâu!”
Lâm Diêu không nói lời nào, cho dù an ủi thế nào cũng vô dụng.
Mất đi người thân, nói lời gì cũng vô bổ.
“Tối hôm trước, anh của cô về nhà lúc mấy giờ?” Lâm Diêu hỏi.
“Gần ba giờ sáng.
Hôm trước là thứ bảy, ảnh làm tới khuya mới về.”
“Anh của cô còn là sinh viên, tại sao lại làm ở quán bar trễ như vậy?”
“Mỗi tuần chỉ có thứ tư và thứ bảy, hai ngày này ảnh đều có thể về trễ một chút.
Anh của tôi đã bắt đầu đi làm từ năm nhất rồi.”
“Sau hôm đó có gì kì lạ xảy ra không?”
“Không có… Mấy hôm trước ảnh nói có một vị khách bị giết, cảnh sát tới tìm ảnh.”
Lời vừa nói tới đây, Đường Sóc gọi điện tới.
“Lâm ca, trong túi quần áo của người chết có phát hiện một bịch khăn giấy, kiểm tra ra bên trên có chất cyanide.
Mặt khác em phát hiện được, bịch khăn giấy này là hàng miễn phí phát trên đường, em nghĩ người chết nhất định lấy được trên đường tới trường, lát nữa em sẽ kiểm tra đường đi học của người chết, coi sáng nay có chỗ nào phát khăn giấy không.”
“Có kết quả lập tức gọi cho anh.”
Lúc nói chuyện điện thoại với Đường Sóc, Lâm Diêu tùy tiện mở ngăn kéo ra xem, phát hiện bên trong có một quyển nhật ký.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Diêu mở ra xem.
Trong nhật ký đều là việc vặt xảy ra hằng ngày, Lâm Diêu cũng không phát hiện có gì hữu dụng.
Trong bìa quyển nhật ký có kẹp một tờ giấy.
Lâm Diêu lấy tờ giấy ra, sau khi mở ra xem, nhất thời có nghi hoặc trùng trùng điệp điệp.
Trên tờ giấy là một bức tranh đơn giản.
Xe của Tư Đồ dừng lại trước cửa trung tâm tập thể hình, lưng mang túi đựng vợt thoải mái đi vào.
Theo sự dẫn dắt của nhân viên, Tư Đồ tới sân đánh tennis.
Bởi vì không phải ngày nghỉ, ở đây không có nhiều người, chỉ có hai người đang đối chiến trên sân, còn lại ba bốn người nếu không làm nóng người thì cũng đang chuẩn bị đồ đạc.
Tư Đồ thấy Cổ Hồng Vũ ở bên trong!
Vừa lấy vợt tennis ra, liền có một người tới chỗ Tư Đồ.
“Chưa từng gặp cậu bao giờ, mới tới đây chơi?”
Nhìn dáng dấp chắc là huấn luyện viên, sau khi Tư Đồ gật đầu, huấn luyện viên liền muốn so tài với Tư Đồ.
Tư Đồ dựa theo dư quang của mình, nhìn thấy Cổ Hồng Vũ nhận ra hắn.
Đánh ba trận liên tiếp, một vấn cũng không thắng nổi làm huấn luyện viên có chút sỉ diện, mà người xung quanh cũng bị bọn họ hấp dẫn.
Chờ huấn luyện viên đang định đánh ván thứ tư, nhân viên đã tìm hắn có việc.
Mấy người khác đều nói muốn đánh với Tư Đồ, Tư Đồ nói mình muốn nghỉ ngơi một lát.
Mọi người vì đánh tennis mà kết bạn, chỉ lát sau đã không còn thấy xa lạ.
Cổ Hồng Vũ đứng hơi xa, lúc nhìn Tư Đồ sắc mặt có chút âm trầm.
Chờ người tản ra bớt, Cổ Hồng Vũ mới đi tới chỗ Tư Đồ.
“Cảnh sát mà cũng nhàn rỗi vậy sao?” Cổ Hồng Vũ hỏi.
“Tôi không phải cảnh sát.” Tư Đồ nhìn Cổ Hồng Vũ, cười nói.
“Cậu không phải cảnh sát? Hôm đó cậu và họ Lâm kia cùng tới nhà tôi, tôi nghĩ hai người đều là cảnh sát.”
“Anh có thể gọi tôi là Tư Đồ, tôi có chút liên quan tới vụ án của Triệu Thiên Minh, cho nên Lâm cảnh quan mới mang tôi theo cùng.”
Nghe Tư Đồ nói vậy, Cổ Hồng Vũ có chút sửng sốt.
“Cậu có liên quan tới vụ án của Thiên Minh?”
Tư Đồ cười thần bí, tới gần hắn nói, “Anh có thể không biết, cái chết của Triệu Thiên Minh rất kì lạ.
Trong câu lạc bộ của hắn có một trò chơi phá án, cái chết của Triệu Thiên Minh giống y hệt trò chơi đó, đều bị treo cổ! Lúc Lâm cảnh quan tra xét danh sách người từng chơi có tên tôi nên tự nhiên cũng tới tìm thôi.”
Sắc mặt của Cổ Hồng Vũ trắng đi nhiều! Lúc nói chuyện cũng lắp bắp.
“Cậu, cậu cũng chơi, chơi cái trò đó?”
“Không chỉ một lần.
Nghe anh nói vậy, Cổ đại ca cũng từng chơi rồi sao? Không đúng, hôm đó anh nói không tới câu lạc bộ mà?”
Cổ Hồng Vũ có chút bối rối, Tư Đồ nhìn hắn như muốn đi nhưng lại do dự, vì thế đơn giản kích động hắn một chút.
“Tôi nghe nói, hung thủ có thể là người từng chơi trò này, sáng hôm nay tôi còn bị cảnh sát tìm tới, mà không thu hoạch được gì, sau khi về thì tôi tới đây giải sầu.”
“Hung thủ là người từng chơi trò đó? Sao, sao cậu biết?” Cổ Hồng Vũ lập tức tỉnh táo, hận không thể đào hết ra từ miệng Tư Đồ.
“Tôi và Lâm cảnh quan là bạn, hắn biết bao nhiêu cũng cho tôi biết chút chút.
Tin tức cụ thể thì tôi không biết, hình như là vì cái chết của Triệu Thiên Minh giống như trong trò chơi, cho nên cảnh sát mới cho là vậy.
Nói thật, nếu tôi không có bạn ở cảnh cục, chắc cũng không dễ thoát thân đâu.
Nghe nói vụ của Triệu Thiên Minh đã trở thành trọng án.”
Lúc nói tới đây, Tư Đồ nhận được điện thoại của Lâm Diêu.
“Tư Đồ, tôi phát hiện một chuyện lạ.”
“Chuyện gì?” Tư Đồ vẫn không đi, ngồi cạnh Cổ Hồng Vũ nói chuyện với Lâm Diêu.
“Trong phòng của Lạc Lâm có một bức tranh.”
“Giống như bức trước?”
“Đây chính là chỗ tôi thấy lạ.
Anh nghe cho kỹ… Trên tờ giấy cũng có một căn nhà, cái cây vẽ phía sau căn nhà, con sông vẽ bên trái, con chuột vẽ trong phòng, con rắn vẽ trên cây.”
“Tối nay anh nhắn số cho em, em chụp lại bức tranh gửi cho anh.”
“Được.
Còn nữa, trong túi quần áo người chết phát hiện bịch khăn giấy, bên trên có cyanide.
Khăn giấy là được phát miễn phí trên đường đi, Tiểu Đường đã đi điều tra rồi.”
Tư Đồ cúp điện thoại, lén nhìn qua Cổ Hồng Vũ, ông bạn già giờ đã đổ mồ hôi.
“Cổ đại ca, trong người khó chịu? Sắc mặt nhìn xấu quá.”
“Không sao… không sao… à…”
“Tư Đồ.”
“Đúng vậy, Tư Đồ… chú em, cậu có nghe bạn mình nói còn ai chơi trò này không?”
“Không nhiều lắm, trò đó cũng khó, câu lạc bộ còn là kiểu hội viên, sợ là không có bao nhiêu người.
Ít người cũng dễ tra, tôi không gặp may, là người đầu tiên.
Nhưng mà may là có bạn, lúc tôi từ cảnh cục đi ra, thấy một anh em bị còng tay bắt vào.”
Tư Đồ rất muốn đưa khăn lông cho Cổ Hồng Vũ để hắn lau mồ hôi, lòng can cảm kiểu này mà dám giấu sự thật? Thôi về nhà xem tranh còn tốt hơn! Nhưng mà nhìn hắn sợ tới mức này, cũng không phải hung thủ, kêu hắn đi lột da người, e là chắc sợ tới sùi bọt mép chết luôn tại chỗ rồi.
“Tư Đồ chú em… à ờ, Triệu Thiên Minh thật sự chết như trong trò chơi? Hắn, hắn cũng bị lột, lột da?”
“Không có.
A? Cổ đại ca, sao anh biết người chết trong trò chơi bị lột da? A! Anh chơi…” Tư Đồ giả bộ vô cùng kinh ngạc.
Tư Đồ còn chưa nói xong, Cổ Hồng Vũ đã bịt miệng hắn.
“Tư, Tư Đồ chú em, chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi.”
Mắc câu! Tư Đồ cười trộm trong lòng.
Hết chương 7.
------oOo------