Trong lòng Lý Kim Phượng nhanh chóng tính toán, làm ăn với người trước mặt hẳn là tương đối an toàn.

Hơn nữa, tình trạng của người này có vẻ không tệ, tuyệt đối không thể là người đỏ mắt vì đói như chú lúc trước vừa nói đó.

Nghĩ tới đây, Lý Kim Phượng đồng ý.

“Trong tay cháu vẫn còn một ít bột mì và mì, nhưng hôm nay không thể đưa cho chú được.

Làm xong hai chuyện làm ăn thoáng cái đã là hai ba giờ chiều.

Lý Kim Phượng cũng muốn mang phiếu công nghiệp đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị để xem loại phiếu này có thể mua được gì.

Sau đó, còn phải đi bộ hai tiếng trên đường núi để về nhà nên không thể trì hoãn được nữa.

"Được! được!" Người đàn ông liên tục gật đầu, "Vậy ngày mai! ""Không nhất thiết là ngày mai có thể là ngày kia!" Lý Kim Phượng nói.

Cô đến huyện thành là vì mặt mũi của Lý Phúc Mãn mà cô được tổ sản xuất cho nghỉ việc.

Ngày mai cô có đi được không lại là một chuyện với cả ngày mai cô cũng muốn đến thăm bà nội của Trương Tiểu Bảo, bà Trương.

Dù sao, một người già mang theo một đứa trẻ, lại còn ở cái thời đại như vậy thật đúng là không dễ dàng.

"Ngày mốt! " Nghe Lý Kim Phượng nói ngày kia, người đàn ông lập tức tối sầm, nhưng lại nghĩ tới ngày kia hắn lại có thể nhìn thấy một sợi mì trắng ngon như vậy, hắn có thể làm sao? Nếu phải đợi thêm một ngày nữa, hắn cũng tình nguyện.

"Được, ngày mốt chú ở nhà đợi cháu cả ngày, cháu chỉ cần gõ cửa là được!" Người đàn ông nói.

Lý Kim Phượng tạm biệt người đàn ông và đi về phía cung tác xã của huyệnCung tiêu xã thời này cũng tương tự như một cửa hàng hiện đại, là nơi mua bán mọi thứ.

Trấn cũng có cung tiêu xã, huyện thành cũng có, thậm chí ngay cả trên tỉnh cũng có.

Người dân ở thời đại này về cơ bản đều mua đồ từ cung tiêu xã.

Những nhân viên bên trong cũng có thể được coi là nhân viên nhà nước, hơn nữa họ cũng được coi là một loại bánh trái thơm ngọt.

Lý Kim Phượng tiến vào bên trong cung tiêu xã thấy bên trong có hai nhân viên.

Giống như người phục vụ ở tiệm cơm quốc doanh mà Lý Kim Phượng nhìn thấy vào buổi trưa, lúc Lý Kim Phượng vừa bước vào, người ta cũng không thèm nhìn Lý Kim Phượng một cái.

Phảng phất như Lý Kim Phượng mua cái gì cũng không liên quan đến bọn họ.

Lý Kim Phượng dứt khoát một mình đi một vòng, phát hiện bên trong đồ vật cũng tương đối đầy đủ.

Củi gạo dầu muối, đều có.

Nhưng mà để tương đối hỗn loạn, nếu muốn tìm có khi phải tìm nửa ngày mới thấy.

Lý Kim Phượng chọn một cục xà phòng trong một đống đồ đạc, xà phòng ở thời đại này không cùng đẳng cấp với xà phòng trong không gian của cô.

Nhưng mà những thứ tốt kia, lúc ở Lý gia thì không thể lấy ra.

Dù sao cũng có nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy.

Lại chọn thêm một bình nước giữ nhiệt, làm bằng tôn chất lượng này chắc chắn sẽ tốt hơn nếu sử dụng, nhưng cô còn chưa kịp động đến bình giữ nhiệt thì hai người trước đó còn chưa nhìn Lý Kim Phượng lần nào đột nhiên hét lên với Lý Kim Phượng: "Cô đang làm gì vậy? Cái phích nước đó cần phải có phiếu công nghiệp.

Cô có phiếu nào không? Đặt nó xuống, đặt nó xuống nhanh lên!"Trong mắt hai người xã viên thì Lý Kim Phượng ăn mặc rách rưới, trên người còn có nhiều vết vá.

Nhìn là biết ngay là nông dân.

Phiếu công nghiệp hầu hết chỉ có người dân thành thị mới có, người nhà quê tìm đâu ra phiếu công nghiệp?Vạn nhất bị va đập thì ai sẽ phải chịu trách nhiệm.

Cho dù mang cái người chân lấm bùn này đến cơ quan công an, cũng không đủ tiền mua một cái phích nước nóng.

Thái độ của các xã viên thực sự quá tệ.

Lý Kim Phượng không khỏi nghĩ tới, cho dù không có phiếu, cô cũng không nên bị đối xử như vậy.

Cô quay lại, đập mạnh phiếu giấy công nghiệp lên quầy: "Đây là phiếu công nghiệp, tôi muốn cái phích nước kia!"Xã viên cầm lấy giấy công nghiệp kia kiểm tra kỹ càng, phảng phất như đây là thứ mà Lý Kim Phượng giả mạo.

Sau khi lặp lại nhiều lần để xác nhận đó là sự thật, thì tính khí mới tiêu tan một chút.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play