"Đi thôi! Cùng ta đi trả lại nông cụ rồi tiện thể đến thăm bà Trương.

" Lý Kim Phong mở miệng nói.

Nhắc đến bà nội thì Trương Tiểu Bảo mới lau nước mắt rồi đứng dậy.

Hắn vẫn còn cầm chặt chiếc liềm trong tay không hề rời mắt một lúc, hắn rất thích chiếc liềm này, vì khi có liềm hắn không cần phải dùng tay kéo lúa hay làm những công việc nặng nhọc khác, chỉ cần cắt lúa là xong việc.

Trương Tiểu Bảo thực sự không muốn trả lại chiếc liềm, nhưng hắn thật sự không muốn Lý Kim Phượng khó xử.

Cô là người đầu tiên trong đội sản xuất có thiện ý với mình.

Lý Kim Phượng liếc mắt nhìn tay của hắn, phát hiện trên tay hắn có rất nhiều vết cắt lớn nhỏ.

Cô cau mày cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương, đôi tay nó đã như thế này rồi mà ngày nào cũng phải làm việc.

Sau đó lại nghĩ đến cái trán của mình, Lý Kim Phượng lập tức cười khổ.

Ở thời đại này, không có đáng thương nhất, chỉ có đáng thương hơn.

Tất cả đều giống nhau mệt mỏi hay ốm đau, tất cả vẫn phải làm việc, không ai có thể lười biếng.

Lười biếng đồng nghĩa với việc sẽ nhận được ít thức ăn hơn, nếu không muốn chết đói thì phải làm việc cật lực!Sau khi trả chiếc liềm về kho, Lý Kim Phượng đánh dấu vào cột có tên Trương Tiểu Bảo trong sổ ghi chép, điều đó có nghĩa là toàn bộ nông cụ của tổ sản xuất đã được trả lại.

Sau đó cô theo Trương Tiểu Bảo đi về hướng nhà họ Trương.

Gia đình nhà họ Trương sống ở phía bắc của tổ sản xuất, ngôi nhà đó kỳ thực trước kia từng là chuồng bò, đại đội trưởng Triệu Trung Hưng thấy hai bà cháu Trương Tiểu Bảo thậm chí còn không có nơi che mưa che nắng, liền đem hai gian chuồng bò giao cho bà nội Trương, để hai bà cháu bọn họ có chỗ nương thân.

Đã là chuồng bò thì đương nhiên cũng không khá hơn là mấy.

Nóc nhà lợp bằng cỏ tranh, tường thì mục nát, khi trời mưa thì chăn trong nhà bị ướt nhẹp, cuộc sống có bao nhiêu cay đắng thì phải chịu từng ấy đắng cay.

Khi Lý Kim Phượng tới cửa nhà họ Trương, thì Trương Tiểu Bảo lập tức dẫn đầu xông vào.

Nhưng không lâu sau, lại chạy ra ngoài vừa chạy vừa khóc.

"Bà nội!.

""Bà nội! "Lý Kim Phượng sắc mặt hơi thay đổi lập tức xông vào.

Lúc này, bà Trương đang nằm bất động ở giữa phòng.

Lý Kim Phượng lao tới mà phản ứng đầu tiên của cô là đặt tay lên chóp mũi.

May mắn thay hơi thở tuy yếu ớt nhưng vẫn có.

Lý Kim Phượng nhìn sắc mặt bà Trương thì chắc chắn là bà cũng như những người khác là bị đói ngất đi.

"Trương Tiểu Bảo, em có biết nấu ăn không?" Lý Kim Phượng dò hỏi.

Trương Tiểu Bảo lúng túng gật đầu, hắn biết nấu ăn, nhưng trong nhà cũng không còn nửa hạt gạo mà nấu.

Lý Kim Phượng từ vẻ mặt của hắn đã đoán được điều gì đó, cô thò tay vào túi vải sau lưng, dùng túi vải làm vỏ bọc từ trong không gian bốc ra hai nắm kê đưa cho Trương Tiểu Bảo: “Đem gạo nấu đi rồi lấy một cốc nước ấm ra đây.

"Khoảnh khắc nhìn thấy gạo kê, Trương Tiểu Bảo đã choáng váng.

Hắn đã lớn như vậy mà chưa từng nhìn thấy hạt kê, nhưng mà hắn biết đây là thứ có thể ăn được.

“Còn thất thần làm gì, nhanh đi đi!” Lý Kim Phượng thúc giục.

Trương Tiểu Bảo lúc này mới xoay người cầm một cái bát vỡ tới, cẩn thận cầm lấy hạt kê mà Lý Kim Phượng đưa tới, xoay người đi vào phòng bếp vo gạo nấu cháo.

Hắn cũng quên mất việc Lý Kim Phượng bảo hắn đi lấy một cốc nước ấm, nên cô đành phải tự mình làm.

Trương gia nghèo đến mức ngay cả một phích nước nóng cũng không có.

Lý Kim Phượng không còn cách nào khác đành phải lấy một cốc nước lạnh, nhân lúc Trương Tiểu Bảo đang nấu cháo, cô từ trong không gian lấy ra thêm hai gói đường glucose.

Cô pha glucose vào cốc nước uống và đút từng chút một cho bà Trương.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play