Gõ chữ: Cô Chuối
Tạ Kỳ trở lại thành phố A, mặc dù trông có vẻ tiền thuốc men đã được giải quyết xong nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy bất an không thôi.
Hôm sau cậu đến trường nhận số tiền quyên góp do các giáo viên trong trường tổ chức.
Còn cố gắng lên lớp học được nửa buổi.
Đến trưa vừa học xong cậu lại vội vàng chạy đến ngân hàng.
Kết quả vừa quẹt thẻ xem thử thì thấy trong tài khoản quả nhiên chỉ có vỏn vẹn mười vạn.
Tạ Kỳ xác nhận đi xác nhận lại số tiền trong thẻ, cuối cùng vẫn là mười vạn không đổi, cậu im lặng một lúc xong mới gọi điện cho chú Vương.
Chú Vương nghe điện thoại rất nhanh, không chờ Tạ Kỳ hỏi ông đã nói với vẻ bất đắc dĩ: "Ba con đã kiểm tra rồi, nói tiền phẫu thuật của mẹ con còn chưa tới bốn vạn."
Tạ Kỳ: "..."
Thật sự gần như cậu đã trừng mắt lên nói: "Cầm mười vạn đã trắng trợn đòi con sao, muốn con về nhà họ Tạ thì ba mươi vạn không được thiếu đồng nào."
Chú Vương nói: "Haiz, Kỳ Kỳ, ba con biết mẹ con kết hôn rồi, cho tiền thuốc mẹ con còn được chứ tiền thuốc mà đưa người đàn ông khác thì ông ấy không thích đâu."
Tạ Kỳ 'à' một tiếng nói lại: "Ông ấy tái hôn được còn mẹ con thì không sao? Ly hôn biết bao nhiêu năm mà vẫn muốn mẹ con thủ thân như ngọc à?"
Chú Vương: "..."
Tạ Kỳ tiếp: "Con nhờ chú Vương nói với ông ta một tiếng, đủ ba mươi vạn con mới về nhà họ Tạ, còn không thì đừng mơ."
Tạ Kỳ nói xong thì ngắt điện thoại, đối với nhà họ Tạ thì 30 vạn cũng chẳng phải là số tiền gì lớn lao lắm nên nhất định cậu phải lấy bằng được.
Ngắt điện thoại xong cậu đi đến cửa sổ bệnh viện để nộp phí.
Trả tiền xong, lúc tới phòng bệnh thì phát hiện Khương Tư Ninh đã tỉnh.
Bác sĩ cũng ở đó đang nói với bà đôi ba câu, sau khi trò chuyện thì ông dùng đèn kiểm tra mắt cho bà.
Trong phòng có rất nhiều người bệnh nên Tạ Kỳ không thể vào trong, cậu đành phải ở ngoài chờ. Mãi đến khi bác sĩ kiểm tra cho mẹ cậu xong, lúc ra ngoài bắt gặp cậu mới trao đổi thêm rằng: "Các chỉ số cơ thể của mẹ cậu đều ổn, nếu cậu đồng ý thì chiều mai có thể sắp xếp ca phẫu thuật cho bà ấy."
Tất nhiên Tạ Kỳ không có ý kiến gì, càng nhanh phẫu thuật bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Sau khi trao đổi phương án phẫu thuật với bác sĩ, Tạ Kỳ không còn ý kiến gì nữa, vấn đề duy nhất là phí phẫu thuật không bị tăng thêm.
Chào tạm biệt bác sĩ xong, cậu đi vào trong phòng bệnh.
Khoa chỉnh hình không nhiều người lắm, vốn phòng bệnh Khương Tư Ninh có thêm một người đàn ông trung niên nằm nhưng sáng nay ông ấy cũng đã xuất viện.
Tạ Kỳ đi tới mép giường nhìn thật kỹ Khương Tư Ninh trước mặt. Mấy ngày nay bà vẫn hôn mê, bây giờ tỉnh rồi nên cậu thấy rất rõ, đôi mắt ấy trắng hơn bình thường, giống như có một lớp sương mù phủ trong đôi mắt đó.
Khương Tư Ninh buồn bã nói: "Bây giờ hai chúng ta đều mù hết rồi."
Tạ Kỳ: "...Con có mù đâu."
Thị lực của cậu kém thật, đúng là nhìn cái gì cũng khó nhưng không liên quan đến chữ mù chút nào.
Tạ Kỳ ngồi xuống, cầm táo trên tủ ra bắt đầu gọt vỏ.
Khương Tư Ninh nói: "Mẹ không ăn cũng không uống đâu."
Tạ Kỳ vẫn gọt vỏ không ngơi tay: "Mẹ không ăn thì con ăn, con còn chưa ăn trưa nữa."
Khương Tư Ninh: "......"
Cảm xúc của bà không ổn lắm bèn vùi đầu vào ổ chăn.
Hai người ăn ý không nhắc gì đến thầy Hầu, nói ra lại càng đau lòng thêm.
Tạ Kỳ gọt táo xong hết mới hỏi bà: "Mẹ có muốn con đút cho không? Về nhà con làm cho."
Khương Tư Ninh rầu rĩ mà nói: "Không ăn uống gì hết."
Tạ Kỳ nói: "Không uống cũng phải ăn cơm. Con về nhà nấu cho mẹ chút cháo rau nhé."
Tạ Kỳ nói xong là làm ngay, dù sao cậu vẫn còn trẻ bên dù có bôn ba cũng không cảm thấy mệt. Chỉ có điều nắng chiều quá gắt khiến đôi mắt vốn đã khô nay còn khó chịu hơn. Sau khi đội chiếc mũ lưỡi trai lên cậu còn phải nghiêng đầu nhỏ thuốc vào mắt, cảm thấy mắt dịu dịu đi rồi mới bước ra khỏi cửa bệnh viện.
Cảm xúc Tạ Kỳ vẫn luôn ổn định, nhưng dù ổn định đến cách mấy thì cậu cũng cảm thấy đau lòng khi phát hiện chiếc xe đạp công cộng mình đậu ở cửa sau đã bị ai lấy mất tiêu, và còn đau đớn hơn khi trên xe còn có cả cây dù đen cỡ lớn mới mua được năm năm.
Tạ Kỳ đành phải ra khỏi bệnh viện, tìm đường đi dưới cái nắng chói ba ng, cuối cùng thấy chiếc xe đạp công cộng khác. Cậu đạp xe về nhà, vội vàng nấu cháo, lại sợ Khương Tư Ninh không ăn nên phải xào thêm một món rau.
Lấy cà mèn cho đồ vào trong, Tạ Kỳ lại bắt đầu cưỡi con xe đạp vội vã chạy ngược về bệnh viện.
Trên đường về lại phòng, Tạ Kỳ gặp lại cô gái kia, do thị lực không tốt lắm, nhưng cậu có thể thấy rõ cô là một phụ nữ rất xinh đẹp, nhìn cô quá lắm cũng chỉ hai mươi tuổi, bởi vì cô trông rất trẻ và phong thái cũng trẻ trung không kém.
Cô đang nói chuyện điện thoại trên hành lang, Tạ Kỳ đi ngang qua cũng không cố ý nghe lén nhưng vì cô nói to nên khá vang dội: "...Ba, hay là đưa Dịch Chi tới nước M đi, chẳng phải y học của nước M phát triển hơn Trung Quốc sao? Nói không chừng còn chữa khỏi được cho nó."
Tạ Kỳ đi đến phòng bệnh, chưa được mấy bước đã nghe người phụ nữ kia tức giận giậm chân ở hành lang, lớn tiếng xúc động nói: "Ba, ba không đau lòng cho cháu mình à? Hay ba có cháu khác rồi nên thấy đứa cháu này không còn quan trọng nữa! Nếu ba như vậy con sẽ tự sát để đi theo con trai con!"
Tạ Kỳ: "......"
Trong lòng cậu thầm thấy may mắn, dù rằng Khương Tư Ninh có tâm hồn trẻ tuổi nhưng cũng không cảm xúc như người mẹ này. Nếu ngày nào bà cũng la lối chắc không chỉ có mắt của cậu yếu mà cả thính giác cũng bị ảnh hưởng mất thôi.
Có hai y tá cũng đứng khá gần Tạ Kỳ đang thì thầm: "Ngày nào bà ấy cũng đến đây quậy không thấy mệt à?"
Lúc này Tạ Kỳ mới vỡ lẽ đây không phải là lần một lần hai, cậu cũng không định nhìn nữa, vội vàng đi vào khoa phẫu thuật chỉnh hình, đem cà mèn để lên đầu giường Khương Tư Ninh.
Khương Tư Ninh không ăn không uống, hỏi Tạ Kỳ về tài xế gây ra chuyện. Tạ Kỳ kìm nén cảm xúc sau đó bình tĩnh nói: "Lúc hai người ra ngoài là buổi tối, lại là chỗ hẻo lánh không có camera nên không chụp được gì cả. Mà tối rồi hai người lên núi làm gì thế?"
Hốc mắt Khương Tư Ninh đỏ au, nói: "Thầy Hầu nói muốn dắt mẹ lên núi ngắm sao..."
Tạ Kỳ: "......"
Lãng mạn cho đã giờ kéo nhau vào bệnh viện, Tạ Kỳ thật sự không còn lời nào để nói.
Cho dù bọn họ muốn trốn thoát thì vấn đề đã nằm ngay trước mặt, Khương Tư Ninh nói với Tạ Kỳ: "Bác sĩ nói thầy Hầu của con còn ở ICU, sắp tới còn phải làm phẫu thuật nữa, hay giờ mẹ không làm để ông ấy làm trước đi. Ông vẫn còn trẻ nên hồi phục cũng nhanh lắm."
Tạ Kỳ lại trợn mắt cái nữa: "Thôi mẹ ăn cháo trước đi đã."
Khương Tư Ninh cũng biết mình không thể đổ hết áp lực lệ Tạ Kỳ, tuy rằng không muốn ăn uống nhưng vẫn cố gắng ăn hết rau cháu Tạ Kỳ nấu cho.
Cơm nước xong, Khương Tư Ninh muốn đi thăm Hầu Lập Nông, nhưng chân bà bị thương nặng không thể đi được. Tạ Kỳ không chịu thuê xe lăn cho bà thăm.
Cảm xúc Khương Tư Ninh lộn xộn hết cả lên, rơi nước mắt nhìn về phía cửa sổ.
Thật sự Tạ Kỳ không còn cách nào với bà nữa, hứa mai phẫu thuật xong sẽ cho bà đi thăm.
An ủi Khương Tư Ninh xong Tạ Kỳ lại chạy đến ngân hàng kiểm tra số dư, vẫn không có thay đổi gì, thật sự cậu không thể chịu được nữa.
Tạ Kỳ gọi điện cho chú Vương, bên kia cũng nhanh chóng nghe điện thoại, nói với Tạ Kỳ: "Kỳ Kỳ con đừng sốt ruột, ba con đang cân nhắc."
Tạ Kỳ nói với ông: "Chú đưa số điện thoại của ba cho con để con nói với ông ấy."
Chú Vương do dự một lúc xong vẫn đưa cho cậu. Tạ Kỳ cầm điện thoại gọi cho Tạ Đới.
Một lúc lâu sau Tạ Đới mới nghe máy: "Alo, ai đấy?"
Tạ Kỳ: "Là con, con nói cần 30 vạn thì con sẽ về, sao ba chỉ cho con có mười vạn?"
Tạ Đới dừng lại, không vui trả lời: "Đây là cách cậu nói chuyện với ba mình à? Bao nhiêu năm nay mẹ cậu dạy cậu vậy sao?"
Tạ Kỳ nhịn xuống, cách nói chuyện cũng dịu đi: "Con xin chỗ ba, bên này con đang rất cần tiền nên nói chuyện với ba hơi gay gắt...ba có thể cho con 30 vạn được không?"
Tạ Đới hơi kiêu ngạo nói: "Chắc chú Vương cũng nói với cậu rồi, lúc cậu đến là do cần tiền thuốc men cho mẹ nên tôi mới đưa. Về phần 30 vạn...Cậulà đứa đã bị tôi từ bỏ, không đáng giá được nhiều tiền vậy đâu."
Tạ Kỳ: "."
Cậu quên mất rằng Tạ đới là một người làm ăn, giỏi nhất là tìm ra lỗ hổng trong văn bản.
Tạ Kỳ hít sâu một hơi, cố gắng khiến cho đầu óc đang nóng bừng lên của mình bình tĩnh lại: "Vậy phải làm sao ba mới cho con 30 vạn?"
Bên phía Tạ Đới truyền tới tiếng lật sách, có vẻ như đang suy nghĩ, hoặc là đang muốn rèn tính kiên nhẫn của Tạ Kỳ.
Tạ Kỳ không biết nữa, nhưng bây giờ đang có việc phải cầu xin người khác nên cậu chỉ có thể hạ mình cố gắng chờ đợi.
Một lát sau Tạ Đới mới nói: "Tuy cậu đã không còn là người của nhà họ Tạ từ lâu, không còn là con của tôi, nhưng dù sao cậu cũng mang dòng máu họ Tạ nên nhiều ít gì vẫn còn tác dụng, tôi cũng không ngại đưa cậu về nhà. Họ Tạ chúng ta có hợp tác với nhà họ Vân, nhưng hợp tác này vẫn chưa đáng tin lắm, dù cậu là con trai, mặt mũi cũng không đến nổi, tuổi tác cũng vừa khéo..."
Tạ Đới còn chưa nói xong, Tạ Kỳ đã hiểu được ý ông ấy, cậu nói thẳng: "Ba muốn con liên hôn à?"
Tạ Đới nở nụ cười: "Cậu thông minh đấy, đúng vậy."
Tạ Kỳ biết về nhà họ Tạ cũng không được làm đại thiếu gia cao quý gì cho cam, tức giận đến mức bật cười, cậu đáp: "Liên hôn mà còn cần đến con sao? Kiếm của ba còn chưa già, ba có thể tự làm được mà." Nói xong, không đợi Tạ Đới đáp trả cậu đã ngắt điện thoại trước.
Tạ Đới bị cúp máy còn hơi kinh ngạc, đến lúc nhận ra là do Tạ Kỳ tắt ông mới nổi giận: "Mất dạy!"
Trước khi ra hiện Tạ Kỳ cũng sửa điện thoại cho Khương Tư Ninh xong xuôi, cậu đưa nó đến cửa hàng do một người bạn học mở với giá hai trăm, bây giờ Khương tư Ninh cũng biết dùng để đọc tin nhắn rồi, cậu cũng đưa cho bà tiện liên lạc: "Mẹ, bạn bè mẹ có ai có tiền không, mượn người ta cỡ 20 vạn nhé?"
Một lúc sau Khương Tư Ninh mới trả lời: "Nếu bạn bè mẹ có tiền thì bây giờ mẹ đâu phải thế này con?"
Tạ Kỳ: "...Vậy tiền thuốc men cho thầy Hầu tính sao đây?"
Khương Tư Ninh: "......"
"Bà gửi sticker con mèo khóc thút thít: ""Cùng lắm thì mẹ đi làm sugar baby.""
(Raw là: 钓凯子) "
Tạ Kỳ: "......"
Sao họ có thể là mẹ con ruột với nhau được nhỉ?
Tạ Kỳ biết Khương Tư Ninh cũng không có ý vậy đâu, không khỏi thở dài.
Thời gian đã không còn bao nhiêu nữa, tiền thuốc men phải làm sao đây?
Tạ Kỳ sầu lo tính toán số tiền mình có bây giờ. Thật ra cũng chỉ còn 15 vạn, chênh lệch không bao nhiêu nhưng không dễ dàng gom đủ.
Chuyện kiểu như liên hôn khiến Tạ Kỳ không biết nên nói thế nào. Nếu đồng ý với Tạ Đới thì chắc là cậu phải bỏ học, mà giới đó cậu cũng không hiểu gì lắm, họ sẽ không cho phép kết hôn khi đang còn đi học đâu.
Nhưng liên hôn với một người đàn ông cũng hơi quá rồi.
Cậu nhớ không lầm thì nhà họ Vân chỉ toàn con trai, cậu đường đường là một nam tử hán sao có thể đi làm vợ của người đàn ông khác được? Đúng là trò cười lớn nhất thế giới.
Tạ Kỳ sầu lo đến mức tối ngủ cũng không ngon. Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy đôi mắt cậu thâm quầng xanh đen, đôi mắt màu vàng kim cũng ảm đạm vài phần.
Trước khi ra ngoài cậu còn nhỏ thuốc nhỏ mắt, cảm thấy đã dễ chịu hơn mới đi lấy chìa khóa và điện thoại để ra đường.
Tạ Kỳ không đến bệnh viện ngay mà ra chợ mua chút rau về nhà nấu cơm.
Khương Tư Ninh đã tỉnh nên cũng có thể ăn uống hơn.
Lần này không nấu cháo mà là cơm, trứng tráng ớt và rau xanh.
Cậu đưa đồ ăn đến bệnh viện cho Khương Tư Ninh, sau khi ăn xong Khương Tư Ninh nhắc lại chuyện cũ, đòi đi gặp Hầu Lập Nông.
Lần này Tạ Kỳ không từ chối, đi thuê xe lăn ở gần bệnh viện, cậu bế bà lên xe rồi đẩy tới phòng ICU.
Chân Khương Tư Ninh vẫn còn rách, ca phẫu thuật đau đến mức khiến bà bật khóc.
Tạ Kỳ kiên nhẫn an ủi bà, còn dùng khăn giấy lau nước mắt cho rồi đẩy thẳng tới ICU.
Phòng ICU khoa phẫu thuật chỉnh hình không mà nằm chung một tầng.
Nhưng Tạ Kỳ nhớ ra, mỗi tầng có hai khoe, con của người phụ nhân kia chắc cũng đang nằm ở ICU.
Lần này cậu lại không thấy bà đâu nữa.
Tạ Kỳ không để ý, ngẩng đầu thấy Khương Tư Ninh đang khóc bên cửa sổ bèn không khỏi đau đầu.
Sau khi Khương Tư Ninh ly hôn thật ra bà cũng không chịu khổ gì nhiều, bà sẵn sàng đi làm, công việc cũng ổn định nhưng lương không cao, đổi lại tâm trạng rất thoải mái. Nhưng bao năm sống làm người vợ giàu sang cũng khiến quan niệm bà có phần thay đổi, tức là thứ mắc nhất sẽ là thứ tốt nhất, dù không phải là món đồ xa xỉ nhưng bà cũng không tiết kiệm được bao nhiêu.
Ở một mức độ nào đó, Khương Tư Ninh cũng khá tùy tiện vô ý, không quá lo lắng cho tương lai.
Nhìn thấy còn đang thiếu mười mấy hai mươi vạn chắc bà sẽ khóc nữa mất.
Khương Tư Ninh không chịu đi, một hai đòi ở ngoài phòng ICU để kề cạnh Hầu Lập Nông.
Tạ Kỳ không còn gì để nói, dù sao chiều mới làm phẫu thuật nên bà muốn ở thì vẫn cho bà ở lại.
Tạ Kỳ nghĩ bụng chiều còn phải học một hai tiết trên trường, nhưng cũng biết rằng Khương Tư Ninh cần có người ở cạnh nên cậu chịu đựng nước mắt mênh mông cho bà ngồi ở ngoài.
Tạ Kỳ hỏi: "Mẹ thật sự thích thầy Hầu đến vậy à?"
Khương Tư Ninh nghẹn ngào nói: "Thích chứ, ông ấy trẻ trung vậy mà, thích lắm, sau này con cũng phải quen ai nhỏ hơn mình vậy mới tốt."
Tạ Kỳ: "Con thích người lớn tuổi hơn con = =."
Khương Tư Ninh đã đủ non nớt rồi, tiêu chuẩn tìm bạn đời của Tạ Kỳ phải là một chị gái trưởng thành dịu dàng tri thức, tóm lại là không đụng chuyện khóc như mẹ cậu, càng tương phản với mẹ thì càng tuyệt vời hơn.
Chờ Khương Tư Ninh khóc đủ rồi, Tạ Kỳ định đưa bà về bà lại không về, Tạ Kỳ không còn cách nào khác bèn tính mua ổ bánh mì cho bà ăn trưa, cậu mà về lại trường thì bà sẽ không vui.
Tạ Kỳ hỏi bà: "Mẹ nghĩ thế nào?"
Khương Tư Ninh nói: "Mẹ muốn ăn cơm con nấu."
Tạ Kỳ: "= ="
Haiz, thôi được rồi.
Tạ Kỳ để bà ở đây còn mình thì về nhà nấu cơm.
Mười ngón tay cậu vốn chẳng bao giờ làm gì, nhưng Khương Tư Ninh không biết nấu cơm nên cậu đành phải học nấu.
Hóa ra đồ ăn ở nhà cũng toàn do cậu nấu, sau khi Khương Tư Ninh tái hôn thầy Hầu sẽ là người nấu cơm còn phải dạy vật lý, ông nhận bốn lớp nên một tuần dạy tổng 16 tiết học còn lại thì để nấu ăn.
Chưa kể thầy Hầu nấu ăn vô cùng ngon.
Thật sự Tạ Kỳ rất thích thầy hầu, nếu không thích đến vậy thì cậu đã không cố gắng vất vả kiếm tiền cho ông ấy làm phẫu thuật.
Tạ Kỳ nấu cơm trưa xong thì cho vào cà mèn, cũng sắp tới giờ nên bỏ vào giỏ.
Làm xong hết thay cậu lại vội vã chạy tới bệnh viện.
Mấy ngày nay bôn ba, dù Tạ Kỳ còn trẻ nhưng vẫn không thể chịu đựng được.
Không còn cách nào nữa, trong nhà không ai có thể gánh vác trách nhiệm ngoài cậu nên cậu đành phải cắn răng lo hết.
Chạy tới bệnh viện xong, Tạ Kỳ đi tới phòng ICU tìm Khương Tư Ninh, lúc đi ngang qua một phòng bệnh, đột nhiên có một người ăn mặc như y tá, thấy cậu thì hai mắt sáng bừng lên, tóm lấy tay cậu rồi nói: "Cậu bé ngoan, em giúp anh một việc nhé, anh trả em hai trăm đồng."
Nghe thấy tiền mắt Tạ Kỳ lập tức sáng lên, nhìn từ trên xuống dưới xong rồi hỏi: "Chuyện gì vậy anh?"
Người đàn ông nói: "Nào, vào đi."
Tạ Kỳ không có chuẩn bị gì mà đi theo hắn vào phòng, vừa bước vào liền phát hiện phòng bệnh này khác hẳn với phòng bệnh ICU bên ngoài, sang trọng và sạch sẽ, trông giống như phòng bệnh VIP chỉ thấy trong phim truyền hình.
Y tá nam nói: "Anh đổ nước đầy rồi, giờ em lau người cho bệnh nhân xong thì mát xa nhé."
Tạ Kỳ thấy người bệnh nhân mà y tá nam nhắc đến. Cậu không lại gần nhưng vẫn thấy được đó là một người đàn ông rất cao, có vẻ như chiếc giường được thiết kế đặc biệt trông rộng rãi hơn cả bình thường.
Tạ Kỳ hơi khó hiểu, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu có vẻ tò mò hỏi: "Chẳng phải anh là y tá à? Em giúp anh thì anh làm gì?"
Đột nhiên y tá nam nghiêm mặt nói: "Đừng hỏi, anh cho em tiền mà, cứ ngày hai trăm, em lau người anh ta dùm anh là được, mát xa thì lát anh dạy cho em. Nhanh lắm, không mất nhiều thời gian của em đâu."
Giọng điệu của anh ta còn có vẻ sốt ruột.
Ồ, Tạ Kỳ hiểu rồi, y tá nam tìm người ngoài chăm sóc, còn vội vàng như vậy chắc là tìm được công việc khác hoặc là người nhà chờ về ăn cơm.
Tạ Kỳ đặt chậu nước xuống đi tới chỗ bệnh nhân. Lúc này cậu mới để ý đây quả là một gương mặt điển trai, chẳng qua do ngủ quá lâu và dùng dịch dinh dưỡng nên má anh ta hơi ửng đỏ. Cậu suy nghĩ, dù có là vậy nhưng nhìn anh ta ngủ thôi cũng biết lúc tỉnh chắc chắn sẽ là một người rất lạnh lùng.
Suy cho cùng nếu giữ một biểu cảm trên mặt quá lâu thì trong thời gian dài các cơ mặt cũng sẽ ghi nhớ điều đó.
Mỗi ngày hai trăm, nhiều ít gì thì nó cũng là tiền, Tạ Kỳ không chê.
Cậu cầm khăn bông vắt nước đi rồi bắt đầu lau cơ thể cho người đàn ông này.
Y tá bên cạnh chỉ đạo: "Háng cũng phải lau, lau cho khô vào."
Tạ Kỳ: "."
Được rồi, anh là chủ nghe anh hết.
Tạ Kỳ thấy cái áo thun chướng mắt quá nên cởi hẳn nó ra, nhưng do tay người đàn ông này còn truyền dịch nên cậu chỉ cuộn nó lên trên chút.
Y tá 'này' một tiếng: "Cẩn thận chút, đừng đụng tới kim không nó lại chảy máu."
Vậy anh tìm người ngoài lau làm gì?
Tạ Kỳ không nói không rằng, động tác cũng nhẹ nhàng hơn, cậu tỉ mỉ lau mình cho người đàn ông, đến quần cũng cởi, còn thản nhiên nhìn lướt qua phần cứng giờ đã mềm oặt của người nọ, 'hừm' một cái rồi hỏi y tá: "Cái này cũng lau hả?"
Y tá đang cầm điện thoại lướt video, nghe cậu hỏi xong thì nhìn thoáng qua nói: "Không cần, người nhà anh ta không kiểm tra chỗ đó đâu."
Tạ Kỳ: "......"
Không kiểm tra là không lau hả? Thôi thì cậu cứ lau vậy, đáng thương thật.
Tạ Kỳ giặt lại chiếc khăn, dùng hai ngón tay xách nó lên rồi lau thật cẩn thận.
Khi làm việc này, cậu không để ý rằng những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông đang siết lại thành nắm đấm ở ngay bên cạnh mình.
Công: Chưa gặp mặt mà đã gặp chim rồi (peaceful.JPG)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT