Sáng sớm ba hôm sau, Nhan Chân đến Tuyên Danh Điện dạy học cho Thái Tử như thường lệ. Đợi Thái Tử đi rồi, y mới chậm rãi ra về. Nhưng hôm nay, y phát hiện Thiệu Trung công công đứng ở góc khuất bên ngoài điện, vẻ mặt nôn nóng.

Nhan Chân đi đến chắp tay hành lễ: "Thiệu công công."

"Nhan Thị độc cuối cùng cũng ra rồi. Hôm nay là ngày Tứ hoàng tử điện hạ phụng chỉ xuất chinh, điện hạ vốn định tới đây từ biệt nhưng lại sợ gặp Nhan Thị độc thì sẽ lưu luyến. Hầy, Nhan Thị độc không biết đấy thôi, ba ngày trước, điện hạ đã thẳng thừng từ hôn với Lâm tiểu thư, khiến bệ hạ nổi trận lôi đình. Sau đó, điện hạ thỉnh cầu xuất chinh đến Tây Lương vì muốn bệ hạ thực hiện một tâm nguyện, đó là được ở bên cạnh Nhan Thị độc."

Thiệu Trung lấy ra một miếng ngọc bội trắng muốt được khắc hoa tinh xảo, dâng bằng hai tay: "Điện hạ kêu lão nô giao cái này cho Nhan Thị độc, xin đừng vô cớ vứt bỏ mà hãy giữ ngọc bên mình."

Nhan Chân nhận lấy ngọc bội, không nói lời nào liền chạy ra khỏi cung, thầm nghĩ có lẽ mình vẫn có thể gặp được hắn thêm lần nữa.

Lúc này trên đường lớn tấp nập người qua lại, trước sau đều khuất tầm nhìn. Y đành phải thúc ngựa băng qua con hẻm nhỏ, vội vã chạy về phía cổng thành.

Dưới cổng thành có vài tướng sĩ đang cưỡi ngựa. Giữa đoàn người là vị tướng quân mặc bộ giáp bạc khoác áo bào trắng, tay cầm ngọn giáo bạc, nhìn rất khác biệt so với những tướng sĩ khác. Y nhớ tiểu hầu gia từng nói, trên chiến trường, Tứ hoàng tử giống như một tia chớp bạc, đơn thân độc mã thâm nhập vào trận địa quân địch, bắt sống tướng lĩnh.

Vị tướng khoác áo bào trắng đó chính là Tiêu Trì.

Y dắt ngựa vào một con hẻm nhỏ và buộc nó ở đó, sau đó bước ra đường và lẫn vào đám đông. Xung quanh đều là bá tánh đến tiễn biệt, còn ở giữa là quân lính đang dàn binh. Nhan Chân muốn lại gần thêm một chút, nhưng xung quanh có quá nhiều người khiến y không thể nhích lên, chỉ có thể đứng nhìn Tiêu Trì từ xa. Một trăm mét có lẽ là khoảng cách gần nhất giữa hai người họ ngay lúc này.

Thấy Tiêu Trì nghiêng đầu nghe binh lính phía dưới báo cáo, Nhan Chân nhân cơ hội gọi tên hắn, hy vọng hắn có thể nghe thấy. Nhưng tiếng ồn xung quanh hoàn toàn át đi giọng nói của y, Nhan Chân cảm thấy hơi thất vọng, cúi đầu ho khan, cổ họng vô cùng đau rát.

Khi y ngẩng đầu lên định kêu tên Tiêu Trì lần nữa thì phát hiện Tiêu Trì đã quay đầu ngựa, hắn cởi mũ giáp xuống, ánh mắt nhìn y giữa biển người mênh mông.

Hai người nhìn nhau, mỉm cười.

Ngoài thành có tiếng kèn vang lên, báo hiệu đã tới giờ xuất phát.

Tiêu Trì thu hồi ánh mắt và ngừng mỉm cười, hắn đội mũ giáp lên rồi vẫy tay với Nhan Chân, trong mắt tràn đầy vẻ không nỡ. Hắn quay đầu ngựa rồi phi ra ngoài, những tướng sĩ bên cạnh cũng nhanh chóng theo sau.

Bụi bay mù mịt, phải mất nửa canh giờ sau toàn bộ đại quân với hơn ngàn người vạn ngựa mới hoàn toàn ra khỏi cổng thành. Xung quanh dần lắng xuống, đám đông dần tản đi, tiếng ồn náo nhiệt cũng dần biến mất, chỉ còn Nhan Chân thẩn thờ đứng im tại chỗ, tầm mắt dần mờ đi.

Kinh thành trải qua nhiều ngày mưa lớn, nhiệt độ không khí giảm đi nhanh chóng, thoáng chốc đã tới mùa đông.

Ban đêm, khi Cảnh Đế đang phê duyệt tấu chương, tầm mắt đột nhiên tối sầm rồi ngã trên ngự án, tấu chương trên bàn rơi rớt xuống đất. Toàn Phúc sợ tới mức kinh hồn bạt vía, vội vã kêu người mời ngự y tới.

Mấy chục ngự y lần lượt bắt mạch cho Hoàng Đế, ai cũng đổ mồ hôi lạnh, run rẩy kết luận rằng thời gian của Hoàng Đế sắp hết rồi.

Quốc gia một ngày không thể vắng vua. Cảnh Đế đã hôn mê mấy ngày không tỉnh, chỉ có Thái Tử là có thể tạm thay thế Cảnh Đế xử lý chuyện triều chính.

Kể từ khi bất tỉnh trên ngự án, Cảnh Đế liền rơi vào một giấc mộng đẹp, không chịu tỉnh lại. Trong giấc mộng có một vị nữ tử dung nhan tuyệt thế tên là Mộ Điệp. Trong mộng, họ sống một cuộc sống giản dị trên một ngọn núi ở Phượng Viên Thành, nam làm ruộng, nữ dệt vải. Cảnh Đế không phải hoàng đế, nàng cũng không phải phi tử, bọn họ có một đứa con rất đáng yêu, một nhà ba người sống vô cùng vui vẻ, hạnh phúc.

Nhưng mộng đẹp thì thường ngắn ngủi, nháy mắt Cảnh Đế đã trở lại hoàng cung, ngày ngày phê duyệt tấu chương, đối mặt với hậu cung tranh đấu cùng sự hung hãn của Thái Hậu khiến Cảnh Đế cảm thấy vô cùng ngạt thở.

Cảnh Đế vẫn luôn yêu Mộ Điệp, chính ông là người kiên quyết muốn ở bên nàng, cũng chính ông là người kiên quyết muốn đưa nàng từ Phượng Viên Thành về hoàng cung. Sau khi tiến cung ba năm, Mộ Điệp bệnh chết, bỏ lại ông với đứa con thơ mà hóa thành bướm bạc bay đi. Đúng vậy, nàng xinh đẹp, phóng khoáng, sao có thể chịu nhốt trong chốn thâm cung này.

Lúc này, có tiếng ca hát của nữ tử từ nơi xa truyền đến, giọng hát du dương mà thê lương, không giống giọng của người trần.

Cỏ lau mênh mang, tiết thu đọng sương.

Người mong nhớ ở vùng nước một phương.

Ngược nước tìm đường, xa xôi cách trở.

Xuôi dòng nước chảy, tìm thấy người thương. (*)

(*) Bài thơ: Kiêm gia 1 – Tác giả: Khổng Tử. Bản dịch được tham khảo từ: https://www.thivien.net/Kh%E1%BB%95ng-T%E1%BB%AD/Ki%C3%AAm-gia-1/poem-KGg5gBttcyyfeeTgrF987g

Cảnh Đế đột nhiên mở to hai mắt và nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh, ông nhìn thấy một nữ tử mặc sa y màu bạc cúi người nói với mình: "Chúng ta về nhà thôi."

Cảnh Đế mỉm cười, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt.

Năm Bảo Quan thứ 30, Hoàng Đế băng hà, tuyết rơi dày đặc.

Mùa xuân năm Vạn Sùng thứ nhất, tân đế thực hiện di chiếu của tiên đế, phong Tiêu Trì làm Nam Vương, ban đất phong ở Phượng Viên Thành. Tiên đế còn ghi thêm —— không cho phép Nam Vương hồi kinh nếu không được triệu kiến.

Sau khi rời khỏi học viện Lộc Sơn, hai người cùng nhau trở về nơi ở của Nhan Chân.

Ánh trăng sáng tỏ, Tiêu Trì và Nhan Chân ngồi đối diện nhau bên cửa sổ, nhưng lại không nói gì. Sáu năm không gặp, hai người có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, vì thế rơi vào im lặng thật lâu.

Nhan Chân ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đầy sao, còn Tiêu Trì thì phủi đi những chiếc lá vô tình rơi xuống bàn trà, thỉnh thoảng hắn lại ngước lên nhìn ngắm Nhan Chân.

"Nhan tiên sinh năm nay đã hai mươi lăm, vì sao vẫn chưa chịu cưới một vị phu nhân hiền lương thục đức, xinh đẹp như hoa?" – Tiêu Trì lên tiếng phá vỡ sự trầm lặng.

Nhan Chân nghiêng đầu nhìn Tiêu Trì một lúc lâu, Tiêu Trì ngay lúc này đang cười rộ lên, đuôi mắt cong cong như lưỡi trăng non, giống như dáng vẻ từng trêu chọc y vào sáu năm trước, không hề thay đổi.

Y đi đến bên cạnh Tiêu Trì, hai tay chống lên thành ghế gỗ, che phủ đối phương dưới áo bào của mình: "Điện hạ quên rồi sao?"

Tiêu Trì không hiểu, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn y.

"Điện hạ đã trao sính lễ cho ta, sao ta có thể cưới nữ tử khác, vậy khác nào hồng hạnh xuất tường?"

Câu trả lời này khiến Tiêu Trì mỉm cười, hắn chủ động tiến tới hôn lên môi Nhan Chân.

Ánh trăng sảng tỏ như sương bạc, lặng lẽ chiếu qua bệ cửa sổ được chạm khắc tỉ mỉ, soi lên hai cơ thể triền miên ôm lấy nhau.

【 Lời cuối sách 】

Năm Bảo Quan thứ 27.

"Điện......Công tử, ngày mai phải xuất chinh rồi, sao hôm nay công tử lại lén trốn ra ngoài nữa vậy. Nếu chuyện này để phụ thân công tử biết được, công tử sẽ bị phạt đấy......" – Thiệu Trung ở phía sau không ngừng càm ràm và chạy theo Tiêu Trì.

"Đừng sợ, cũng đâu phải ngươi bị phạt. Thiệu Trung, ngươi cũng biết mỗi tháng Phương Ngọc Lâu đều sẽ tổ chức văn nhân nhã tập. Tháng trước xuất cung, ta có tình cờ đi ngang qua đây và nhìn thấy một vị công tử tên Nhan Chân. Tuy y chỉ mới mười sáu tuổi nhưng đã có thể ngâm vịnh, làm thơ, thảo luận học vấn, khiến những lão già râu tóc bạc phơ phải vỗ tay khen ngợi. Có điều, y muốn trốn vài lần mà không được." (?)

(?) 不过他也气走了好几个 [Mình không hiểu câu này lắm Q.Q]

"Nhan Chân? Tên quen quá! Không lẽ là ngũ công tử nhà Nhan Thái phó? Nghe đồn y từ nhỏ đã đọc sách Nho giáo, năm sáu tuổi có thể ngâm thơ đối chữ, tinh thông Ngũ kinh, năm tám tuổi nghe người ta tấu nhạc liền có thể chơi lại y hệt."

"Thật à, đúng là thú vị!" – Tiêu Trì sau khi bước vào thì tùy tiện tìm một ghế cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, Thiệu Trung thì kêu tiểu nhị bưng trà bánh lên.

Tiêu Trì chống cằm nhìn thiếu niên với mái tóc buộc cao, tủm tỉm cười. Y mặc một bộ áo gấm đơn sắc với họa tiết vân mây, dáng người cao gầy, hào quang rực rỡ, chỉ gặp một lần đã khiến người khác không thể dời mắt.

Vị thiếu niên kia dường như cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm mình, y bỗng quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Tiêu Trì.

Chỉ trong một thoáng, Tiêu Trì mỉm cười với y.

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||

[HẾT]

Tác giả: Kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã đọc nhé.

[Editor: Cảm ơn các bạn đã đọc nhé. Có sai sót ở đâu các bạn cứ lịch sự góp ý với mình nha.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play