" Nương, con không cần đâu. Hạt dẻ do Đông Miên Bách Liên và Bách Thủy nhặt mấy hôm trước vẫn còn rất nhiều, thế nên chỗ hạt dẻ này người cứ đem về nhà dùng đi". Đại Mộc Mộc thấy Đại lão thái lại muốn cho mình thức ăn thì cười bất lực đáp. Hạt dẻ này ăn ít thì ngon, ăn nhiều thì rất trướng bụng, nàng không muốn để bọn nhỏ ăn nhiều đâu.
   " Nhưng mà..." Đại lão thái thấy Đại Mộc Mộc từ chối liền lên tiếng định khuyên nàng, nhưng lời chưa phát ra đã nghe tiếng gọi rung động cả khu rừng của tam nhi tức mình.
   “ Nương, đại tẩu, nhị tỷ. Nương, đại tẩu, nhị tỷ. Nương...”
   " Ngươi đang gọi hồn đó à? Gọi một lần là chúng ta đã nghe rồi, ta không có bị điếc." Đại lão thái giật mình vì tiếng gọi vang dội của Tôn thị, sau khi bà quay lưng về hướng phát ra âm thanh thì thấy Tôn thị đang từ xa đi đến, vì không để ý dưới chân nên xém ngã vì dây nhọ dưới chân nhưng nàng ta vẫn không để ý mà tiếp tục đi nhanh đến chỗ mọi người đang đứng. Trước khi Tôn thị lấy lại hơi thở của mình mà lên tiếng thì Đại lão thái đã nhanh hơn một bước cau mày nói.
  " Nương, con sợ mọi người không nghe thấy nên mới gọi nhiều lần như thế a." Tôn thị giơ tay lau mồ hôi trên trán mình, thấy Đại lão thái mắng cũng không hề có tí buồn bã ngược lại cười đến vui vẻ khiến mọi người nhìn thấy không khỏi thắc mắc nhìn nàng.
  " Tam đệ muội, không phải muội đi cùng với mấy đứa Bách Liên sao? Muội đây vậy còn chúng đâu.?" Đại Mộc Mộc thấy Tôn thị trở lại liền nhìn về hướng nàng đi nhưng nhìn mãi vẫn không thấy mấy người Bách Liên đâu liên lo lắng hỏi Tôn thị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play