" Ân" Bách Liên nghe Đại Mộc Mộc hỏi cùng ánh mắt của mọi người đều hướng về mình liền gật đầu đáp:" Con đã từng thấy một hài tử bị câm lúc chào đời, khi đó hắn khóc không hề có âm thanh như những hài tử khác nhưng Bách Thiên thì không như thế. Lúc tam đệ chào đời tuy sinh non nhưng tiếng khóc rất vang dội, ngay cả bà mụ đỡ đẻ cho thân nương con cũng nói tam đệ là một hài tử rất khỏe mạnh. Nhưng nương con vì sinh non lại cộng thêm không được ăn uống bồi bổ nên không đủ sữa cho tam đệ dùng, sau đó nương con dần yếu đi đến mức không thể rời khỏi giường. Tam đệ không có sữa để uống chỉ có thể uống nước lã cùng nước cơm do nhị thẩm lén đưa cho con..."
"...Có một lần trong nhà chỉ có nãi nãi cùng tam thẩm, con bị bắt đi hái rau dại nên đành để tam đệ cho nương đang nằm trên giường trông, nhưng khi con trở về đến phòng thì thấy nương con đã nằm dưới đất ngất đi còn tam đệ nằm trong tả khóc đến khan cả giọng, nước mắt nước mũi lắm lem cả mặt. Khi đó con vội ôm tam đệ lên rồi chạy đi tìm nãi nãi để gọi đại phu, khi đại phu đến xem mạch cho nương con thì người chỉ còn hơi thở thoi thóp, ít lâu sau thì mất đi. Sau khi nương con được chôn cất đàng hoàng thì con bỗng phát hiện một chuyện là tam đệ kể từ hôm nương ngất đến giờ đã không khóc một lần nào, hoặc nếu có chỉ có nước mắt chảy chứ con không hề nghe tiếng khóc của đệ ấy nữa. Con cùng đại ca cầu xin lắm thì gia gia mới bảo nãi nãi cho tiền để gọi đại phu đến xem cho tam đệ, khi đại phu đến bắt mạch liền bảo do tam đệ bị câm bẩm sinh từ trong bụng không phát ra âm thanh được nên khóc không ra tiếng là bình thường. Con đã cố gắng nói hết lời nhưng nãi nãi cùng đại phu vẫn không tin tam đệ đã từng khóc có tiếng, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn nãi nãi tiễn đại phu rời đi. Sau đó nãi nãi còn hâm doạ con không được nói chuyện này với cha, nếu không sẽ đem tam đệ đi bỏ nên con mới không dám nói gì với cha khi cha trở về. Khương gia gia, có phải vì lí do đó nên tam đệ mới không nói được không? Có phải vì..." con không?.
Bách Liên sau khi kể hết mọi chuyện ra thì nhìn Phương đại phu lo sợ hỏi, đến câu hỏi cuối cùng có phải vì nàng sợ sệt nên Bách Thiên mới không thể nói không cũng không nói được thành lời.
" Ân, nghe qua thì có lẽ đây là nguyên nhân rồi" Khương đại phu vuốt nhẹ chòm râu của mình gật gù đáp:" Hài tử nếu bị câm từ trong bụng sau khi chào đời sẽ không phát ra âm thanh được, nhưng Bách Thiên khóc lớn như thế thì không lí nào bị câm bẩm sinh được. Ngược lại ta nghĩ do hắn đói quá không biết thể hiện thế nào nên chỉ biết khóc, khóc trong một thời gian dài khiến cổ họng của một hài tử mới sinh vốn đã yếu ớt nay lại hỏng luôn nên mới không phát ra âm thanh nào nữa..."
"Rầm". Khương đại phu đang nói bỗng nhiên đập tay xuống bàn làm mọi người giật mình, ông nhìn Bách Liên đang lo sợ lớn tiếng nói:" Nhưng mà tên đại phu kia đúng là lang băm mà, cổ họng của người bình thường với người bị câm bẩm sinh sao có thể giống nhau được mà hắn lại đưa ra kết luận như thế làm bỏ lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất mất rồi. Bách Liên, hắn ở đâu? Mau dẫn Khương gia gia đến dạy cho hắn một bài học, không có hiểu biết về y lí thì đi nhặt củi mà sống đi đừng học đòi đi làm lang trung chứ, như thế sẽ giết người đấy".
" Khương gia gia, con con..." Bách Liên nghe thế thì giật mình lắp bắp nhìn Khương đại phu. Nàng khi ấy chỉ mới hơn sáu tuổi, làm sao biết lang trung mà tam thẩm tìm đến là người ở đâu chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT