" Tức phụ Bách Hải đã tỉnh rồi à?".
" Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi mà ra đây làm chi?".
" Bách Hải, sao con lại để tức phụ mình ra đây chứ? Nàng vừa mới tỉnh sức khỏe còn yếu, để nàng ra đây lỡ phải gió thì nặng thêm mất. Mau, mau dìu nàng vào trong nghỉ ngơi đi". Đại lão thái nhìn Bách Hải dìu Đông Miên trong phòng bước ra liền cau mày nói. Thấy đầu Đông Miên còn băng bó nặng hơn Đại Mộc Mộc, Đại lão thái không thể ngồi yên mà đi đến nắm lấy tay nàng lo lắng hỏi:
“ Tức phụ Bách Hải con thấy đỡ chưa? Có đau ở chỗ nào không? Đầu có còn đau không? Con thấy không khỏe chỗ nào thì cứ nói ra đừng sợ mọi người lo lắng mà giấu nha. Khương đại phu cũng đang ở đây này hay là ngoại mẫu gọi ông ấy đến bắt mạch cho con. Khương đại phu, ông...”
" Ngoại mẫu, con không sao, người đừng đi". Đông Miên nhìn dáng vẻ sốt sắng lo lắng của Đại lão thấy khi thấy mình liền cảm động đến rưng lệ, ngoại mẫu của nàng đã không còn từ lâu, đã thật lâu rồi nàng mới có thể lại cảm nhận được sự quan tâm ấm áp hiền từ lại quá dỗi thân thương từ ngoại mẫu như thế này. Nắm chặt lấy tay Đại lão thái không cho bà rời đi, Đông Miên mỉm cười nói.
" Ngoại mẫu, con đã không sao rồi. Ở trong phòng thấy bí bách quá nên con muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, người dừng trách Bách Hải".
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT