Sau khi Nguyên Nhất cùng mấy hán từ Bách Gia thôn đem Hà Mãnh rời đi, mọi người xung quanh đều hướng ánh nhìn của mình về phía người Hà gia thôn đang đứng. Từ thị đã tỉnh, nàng ta vừa tỉnh ngay lúc Nguyên huyện lệnh sai người đưa Hà Mãnh lên nha môn liền phản ứng kịch liệt.
   " Um... A Mãnh. Đại Ngưu, A Mãnh bị đưa đi rồi kìa, chàng mau nghĩ cách cứu hắn, cứu hắn...Um".
   " Nương tử, nàng đừng động đậy, sẽ làm động đến vết thương của nàng mất. Nàng cứ yên tâm đi, bây giờ chúng ta về Hà gia thôn tìm lang trung đến xem vết thương cho nàng trước rồi chúng ta nghĩ cách cứu A Mãnh sao. Nào nương tử, nàng có đi nổi không? Ta ôm nàng". Hà Đại Ngưu thấy Từ thị cựa quậy đòi đứng lên liền ngăn cản nàng ta lại rồi. Sở dĩ hắn nói như thế không phải vì hắn muốn trấn an nương tử mình mà hắn đột nhiên nhớ đến đại cữu Từ gia làm bộ khoái ở huyện đường, nhất định có thể giúp bọn họ nên mới hứa hẹn với Từ thị như thế. Cho dù tốn bao nhiêu bạc thì hắn cũng sẽ cứu A Mãnh về cho nương tử mình.
   " Ân, ta đi không nổi". Từ thị nghe Hà Đại Ngưu nói xong thì an tĩnh không nhúc nhích nữa, bấy giờ nàng mới cảm giác được nỗi đau đến từ phía sau lưng nên khi nghe đề nghị của Hà Đại Ngưu liền nhìn hắn với dáng vẻ yếu ớt thiều thào đồng ý. Nào có một chút dáng vẻ hung dữ mắng chửi đòi sống đòi chết khi nãy chứ.
   Hà Đại Ngưu gật đầu đáp:" Hảo, ta ôm nàng về".
   Hà tộc trưởng thấy thế liền cau mày tiến lên ngăn lại:" Tức phụ Đại Ngưu, ngươi có thể tự đi được thì tự đi đi, đại tẩu sẽ dìu ngươi. Ngươi mới chịu được có 30 hèo đã ngất đi rồi, 30 hèo còn lại là do Đại Ngưu chịu thay ngươi đấy. Ngươi còn không biết xấu hổ để hắn ôm mình à?". Cha Đại Ngưu là con của tam đệ ông. Tam đệ ông mất sớm, chỉ để lại tam đệ muội cùng cha Đại Ngưu cô nhi quả mẫu sống cùng nhau. Lúc nhỏ ông xem cha Đại Ngưu như hài tử trong nhà mà đối đãi, đến khi hắn thành gia thì tam đệ muội cũng đi theo tam đệ. Nhưng cha Đại Ngưu lại có số con cái đơn chiết, chỉ có một mụn con là Đại Ngưu nên phu thê họ rất yêu thương Đại Ngưu. Dưới sự cưng chiều của cha cùng nương nhưng cũng may Đại Ngưu lớn lên rất ngoan, rất thành thật, rất nghe lời nên ông càng thích Đại Ngưu hơn hài tử trong tộc khác. Nhưng thật không ngờ Đại Ngưu thành thật như thế lại cưới phải một thê tử như Từ thị này lại còn sinh ra một hài tử ngỗ nghịch như Hà Mãnh, chắc chắn là do huyết thống của Từ tộc rồi, chứ Hà tộc của ông đã bao giờ xuất hiện người như thế đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play