Tiếng kinh mộc đường vỗ lên bàn một cái 'rầm' làm Hà Mãnh đang khóc lóc kêu gào mình bị oan đột nhiên im phắc lại. Hắn ta lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn Nguyên huyện lệnh một cái rồi bị biểu cảm của Nguyên huyện lệnh làm cho giật thốt người phải nhanh chóng cuối đầu xuống không dám nhìn nữa. Khi tiếng kinh mộc đường từ một khúc gỗ đơn giản đập xuống mặt bàn của nhà lí chính, tuy chất liệu không phải là thượng hạng nhưng âm thanh phát ra cũng đủ làm cho những con người  lần đầu tiên thấy Nguyên huyện lệnh và cũng là lần đầu thấy vẻ mặt của huyện lệnh đại nhân trên công đường cũng như Hà Mãnh, sợ đến hai chân đều run đứng không vững. 
   " Hà Mãnh. Lúc đầu ngươi nhận hầu bao đó là của mình. Nhưng tại sao bây giờ lại chối không muốn nhận, lại còn nói mình bị oan. Ai vu oan ngươi chứ? Ngươi đang đùa với bổn quan à?".
   " Bẩm bẩm đại nhân, thật sự thật sự tiểu nhân không hề lấy đồ của Tiểu gia, tiểu nhân không biết như thế nào mà hầu bao kia có thể ở trên người mình được. Tiểu nhân không biết, thật sự không biết. Đại nhân, tiểu nhân..." Hà Mãnh tuy bị đọa đến đầu óc như khúc củi nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để minh oan cho bản thân mình.
   " Im miệng. Nơi đây tuy không phải công đường như ở huyện đường nhưng cũng không phải nơi mà ngươi muốn nói phải là phải, nói không phải là không phải. Ai cho ngươi lá gan dám ăn nói như thế trước mặt huyện lệnh đại nhân? Ngươi chán sống rồi à". Viên sư gia bị những lời của Hà Mãnh làm cho tức giận. Đại nhân tuy dễ dãi nhưng đám dân đen này cũng không thể ỷ vào sự dể dãi của ngài ấy mà làm càng được. Hắn tuyệt đối không cho phép bọn người này không xem uy quyền của đại nhân ra gì, tuyệt đối không.
   " Tiểu nhân, tiểu nhân không không dám. Nhưng tiểu nhân thật sự bị oan, tiểu nhân không có lấy trộm đồ. Không phải tiểu nhân làm, mong đại nhân minh giám, thật sự không phải ta". Hà Mãnh nghe thế liền lắc đầu nguầy nguậy đáp.
   " Ngươi nói không phải của ngươi vậy thì ngươi mau giải thích xem tại sao hầu bao của ta lại ở trên người ngươi được chứ? Không lẽ nó có cánh tự bay vào người ngươi à? Nếu như thế thì ta cần phải dạy dỗ lại nó a, cái thứ phản chủ này nên đáng bị thêu rụi. Ngươi nói có đúng không?" Đại Mộc Mộc nhìn Hà Mãnh nhếch miệng cười một cái nói. Lời nàng nó dí dỏm đến mức mọi người đang tập trung cũng phải bật cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play