" Nhị tỷ, tỷ không ngạc nhiên chút nào sao? Đệ nói là 15 văn một cốc đấy, chứ không phải 5 cốc đâu" Đại Thụ bị thái độ của Đại Mộc Mộc làm hụt hẫng, hắn vẫn không tin nhị tỷ có thể giữ được bình tĩnh được liền nhấn mạnh lại một lần nữa.
" Thì 15 văn một cốc, tỷ có nghe khác đâu". Đại Mộc Mộc thấy Đại Thụ cường điệu lại một lần nữa liền cười nói, nàng không có bị lãng tai a.
" Vậy tại sao tỷ lại không ngạc nhiên gì hết thế? Không lẽ... nhị tỷ đã biết trước rồi" Đại Thụ nghe xong liền tò mò hỏi.
“Ân. Tỷ đã dự đoán được việc này trước khi làm ăn với Thái Bạch cư rồi. Nếu ngày đó chưởng quản Thái Bạch cư không tìm đến thì tỷ cũng sẽ tìm mọi cách để móc nối với bọn họ cho bằng được nha. Mọi người cứ nghĩ xem Thái Bạch cư là một nơi như thế nào? Rồi nghĩ đến người đến Thái Bạch cư là những ai? Thì với giá 15 văn tiền cho một cốc thạch của Thái Bạch cư, thì mọi người sẽ không còn ngạc nhiên nữa đâu. Người như thế nào thì vật như thế đó thôi. Nếu người mua là một người sang trọng thì cho dù là một thứ tầm thường như một cốc thạch cũng trở nên có giá trị khi qua tay họ thôi...”
Đại Mộc Mộc nhìn hai người Tiểu Vạn cùng Đại Thụ sau khi nghe nàng nói thì trở nên trầm ngâm, nàng biết họ hiểu lời nàng nói:" Nhị thúc, tam đệ, ta nói hai người nghe này. Mỗi con người chúng ta đều có giá trị riêng của mình. Để ta kể cho mọi người nghe một câu chuyện, sau khi nghe xong thì mọi người sẽ biết giá trị lớn nhất của mình nằm ở đâu..."
“...có cậu bé hỏi lão sư của mình rằng giá trị lớn nhất của con người là gì. Thì vị lão sư đó không trả lời mà bảo cậu bé lên núi lấy một tảng đá xuống, chỉ là một tảng đá vô cùng bình thường trong vô vàn tảng đá trên núi rồi đem nó ra chợ bán, nếu được người hỏi mua thì cậu bé chỉ cần giơ một ngón tay và đừng nói gì, còn nếu họ trả giá thì không bán mà đem về. Cậu bé nghe lời đem tảng đá đến chợ và được một người hỏi mua với giá 10 văn tiền để đem về nén dưa muối, cậu bé nhớ lời lão sư căn dặn nên không bán cho người đó mà đem trở về nhà. Ngày hôm sau cậu bé lại nghe theo lời lão sư đem nó đến bảo tàng các và cũng được một người hỏi mua với giá 1000 văn tiền vì nghĩ rằng nó được bán ở bảo tàng các thì nó là thứ tốt, người nọ muốn mua về điêu khắc một bức tượng, cậu bé vẫn nghe lời lão sư dặn, không bán cho người nọ mà ôm tảng đá về. Ngày hôm sau nữa, lão sư lại bảo cậu bé đem tảng đá đến nơi đấu giá cổ vật, mọi người ở đó điều tranh nhau mua với giá cao hơn giá trị của tảng đá bình thường này rất nhiều, lên đến 10 vạn văn tiền...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT