Những ngày sau đó là chuỗi ngày yên bình như vốn dĩ nó đã như thế.

Trần Phong Linh nghe nói Đỗ Đăng Khoa bị đâm một nhát vào mạn sườn, mặt mũi bầm dập, có vết rách gần mắt với một vết thương lớn trên đầu. Lại nghe thêm một giai thoại khác là hắn bị gãy tay, gãy chân, bị huỷ dung toàn bộ. Cũng chả rõ thực hư như nào, nhưng ai cũng nói hắn quá lỳ đòn nên mới còn giữ được cái mạng, chứ không thì cũng thăng thiên về với ông bà rồi.

Còn cô thì đi học như đi ăn trộm, luôn phải nhìn trước ngó sau vì sợ đụng phải đám Lục Huy, Gia Kiệt. Nếu xét về lý thì Phong Linh cô là ân nhân cứu mạng của cái tên họ Đỗ kia, nhưng cô lại không hề muốn dính dáng gì đến một đám người chả lo học hành, suốt ngày chỉ phá phách, đánh đấm, phá làng phá xóm đó.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, dường như duyên nghiệp của cả hai chỉ mới bắt đầu.

Vào một buổi sáng sau khi kết thúc tiết toán mệt mỏi, Phong Linh theo thói quen lại gục mặt xuống bàn. Chưa được hai giây đã nghe được tiếng bước chân rầm rập ngoài cửa lớp.

Cả lớp im phăng phắc, ngơ ngác nhìn nhau.

Cảm nhận được sự im lặng lạ thường, Phong Linh ngẩng đầu lên nhìn.

Ngoài cửa có hai người mặc cảnh phục, cùng với thầy tổng phụ trách. Lần đầu tiên thấy cảnh sát xuất hiện ở đây, ai nấy đều tò mò nhưng cũng không dám lên tiếng. Lớp trưởng Trương Thiên Minh bước lên định hỏi thì thầy tổng phụ trách đã đi nhanh vào lớp, cao giọng:

"Em nào là Trần Phong Linh?"

Vừa nghe xong là cả lớp bắt đầu xôn xao lên. Thiên Minh quay ra nhìn gương mặt ngơ ngác của chính chủ cũng chả hiểu gì, cậu ta vội hỏi:

"Thưa thầy, có chuyện gì vậy ạ?"

"Chuyện này chúng ta sẽ nói sau, thầy cần gặp em Trần Phong Linh."

Những người có mặt ở đó đều nhìn vào cô, học sinh các lớp khác thấy có "biến" cũng kéo nhau tới xem. Diệp Chi ngồi bàn trên cũng quay xuống nhìn cô đầy ái ngại:

"Linh à, có chuyện gì vậy?"

"Mình cũng không biết."

Phong Linh đứng lên đi theo thầy và hai vị cảnh sát trước hàng trăm cặp mắt tò mò nhìn vào mình.

Cô hơi không vui vì cảm giác mình đang bị áp giải giống như phạm nhân. Nhưng nhìn qua vị thầy đáng kính đang nhún nhường trước cảnh sát, Phong Linh cũng không quá để ý nữa, dù sau cô cũng tự tin mình luôn sống tốt, dù lâu lâu có trèo tường hay chui lỗ chó, thì bản thân vẫn luôn tuân thủ luật pháp và chuẩn mực đạo đức của xã hội.

Phong Linh được đưa vào văn phòng. Trong phòng có thầy giám thị, thầy phụ trách, thầy hiệu phó, một cảnh sát, đặc biệt có cả Lục Huy và Gia Kiệt đang cho tay vào túi quần đứng một bên. Vừa thấy cô xuất hiện, dường như cảm thấy bản thân chưa đủ đáng ghét, tên Gia Kiệt liền chu miệng huýt sáo một tiếng khiến các thầy nhíu mày nhìn qua.

Không để mắt đến một màn bên đó, vị cảnh sát đã ngồi trong phòng từ trước lên tiếng hỏi:

"Em là Trần Phong Linh lớp 12A6?"

"Vâng ạ."

"Em có quen Đỗ Đăng Khoa không?"

Đại não Phong Linh đánh ầm một tiếng. Quả nhiên là có liên quan đến cái tên cà chớn ấy, chả hiểu kiểu gì mà giờ mình bị liên luỵ thế này.

Cô nhìn qua Lục Huy, cậu ta chỉ mỉm cười nhún vai.

"Dạ có biết, nhưng không quen." Cô thẳng thắn trả lời.

Hai vị cảnh sát nhìn nhau.

"Em và cậu ta là bạn học chung trường nên biết nhau là bình thường, nhưng để gọi là quen thì không đến mức đó đâu ạ." Cô bổ sung.

"Tối thứ bảy tuần trước em có gặp cậu ta không?" Vị cảnh sát hỏi thêm.

Thứ bảy tuần trước?

Phong Linh nhớ lại cái đêm mình đã cứu cậu ta khi bị băng đảng đối lập đánh lén..

"Thứ bảy tuần trước khi đi chơi về, em có gặp cậu ta.."

Phong Linh kể lại cho cảnh sát về việc mình gặp hắn ta ra sao, thương thích hắn ta như thế nào, cả việc cùng hắn vào bệnh viện, sau đó được Lục Huy đưa về.

"Cậu ta chở em về. Và từ đó đến nay không gặp lại nữa." Cô đưa tay chỉ về phía Lục Huy.

"Chứ không phải cậu trốn bọn tôi à?" Lục Huy phì cười.

"Trật tự!" Thầy giám thị quát.

Mặc kệ thầy, mặc kệ tên họ Lục, cô tiếp tục:

"Em chả quen biết gì cậu ta cả. Nếu là ai thì em cũng sẽ giúp như vậy thôi." Trần Phong Linh ra sức từ chối việc quen biết với hắn ta, cô không muốn dính dáng đến bất cứ chuyện gì. Nhưng cô không biết rằng, mình càng không dính dáng đến hắn thì chính là đang giúp hắn một lần nữa, vì càng không quen thì lời nói của nhân chứng mới có giá trị.

"Nhưng rốt cuộc có chuyện gì ạ? Em có quyền được biết chứ?" Phong Linh vẫn không khỏi tò mò.

"Có một án mạng xảy ra, Đỗ Đăng Khoa là tình nghi số một. Nhưng cậu ta bảo rằng có chứng cứ ngoại phạm và em chính là nhân chứng." Vị cảnh sát từ tốn trả lời.

"Án mạng?"

"Chính là tên cầm đầu đã ra tay với cậu ta hôm thứ bảy tuần trước. Hắn ta chết rồi. Bị giết."

Phong Linh tái mặt.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế? Cô nhìn qua hai người Lục Huy, Gia Kiệt, thấy hai đứa nó bày ra bộ mặt dửng dưng, cô không biết phải nói gì thì cảnh sát đưa biên bản cho cô ký tên. Cuối cùng bọn họ lục đục ra về vì không còn gì để hỏi nữa.

Lúc đi ngang Lục Huy và Gia Kiệt, cô còn nghe ông ấy nói:

"Tốt nhất là không liên quan đến các cậu."

Đúng vậy. Tốt nhất là không liên quan.

Những chuyện đụng đến mạng người như thế quả thực vượt qua tầm suy nghĩ của một cô gái mới lớn như Phong Linh. Nghĩ tới đây cô còn co giò lên chạy cho nhanh, không hề biết đằng sau có hai kẻ phì cười vì bộ dáng nhát chết của mình.

* * *

Qua hôm sau.

Đến giờ cơm trưa, mọi người đều lục đục xuống căng tin. Phong Linh cùng ba cô bạn của mình vừa xuất hiện ở cửa, đột nhiên cả căng tin im phăng phắc, rồi cả đống người dù đang bận ăn cũng đồng loạt đứng dậy, hướng về phía cô đồng thanh:

"Chị Phong Linh!"

Ngỡ ngàng, ngơ ngác muốn bật ngửa.

Không riêng gì chính chủ muốn chui đầu xuống đất, ba cô nàng còn lại cũng quay sang nhìn "chị Phong Linh" đang đỏ mặt tía tai với ánh mắt "ngưỡng mộ".

Phong Linh gãi gãi đầu rồi quay đầu bỏ chạy.

Mấy ngày sau vẫn cứ như thế.

Thậm chí khi đi lại trong trường, Phong Linh cũng không khó để nhận ra mọi người đang chú ý vào mình. Có lần vô tình va trúng một người, tuy bị cô đụng trúng, nhưng sau khi nhận ra người đụng mình, cậu ta vội cúi đầu chín mươi độ xin lỗi vô cùng khoa trương, không những cúi đầu một cái mà là mấy cái liền.

Mọi người bị điên cả rồi!

Một lần khác, Phong Linh muốn đến nhà vệ sinh, thì chợt thấy có vài học sinh chạy ùa vào trước, sau đó đuổi hết những người đang ở trong đó ra ngoài, sau cùng là cúi đầu:

"Mời chị Phong Linh!"

Biến thái! Quá biến thái!

"Các cậu bị điên rồi!" Cô hét lớn, tức giận chạy đi.

Thế nhưng vừa chạy được mấy bước đã phải dừng lại, lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn quay đầu cúi mặt đi vào nhà vệ sinh giải quyết vì đã quá mót.

* * *

"Chắc chắn là tên Đỗ Đăng Khoa bày trò."

Phong Linh không nghĩ ra được lý do nào khác cả. Trùng hợp hôm trước cô vô tình làm nhân chứng cho hắn, qua hôm sau thái độ của mọi người liền thay đổi.

"Thì đúng là chỉ có cậu ta mới dám làm ra trò điên rồ như vậy." Diệp Chi gật đầu phụ họa.

Rồi quay sang hào hứng:

"Nhưng cậu ta trông cũng đẹp trai đấy."

"Đẹp thì mài ra ăn được à?" Phong Linh nhướng mày, hất mặt.

"Mài được nha! Người xinh đẹp luôn có lợi thế to lớn mà."

Phong Linh lườm nhỏ bạn khét lẹt.

Nó nói đúng quá cãi không được. Người đẹp luôn có lợi thế, mà nhỏ trước mặt là nhân chứng sống sờ sờ ra đấy.

"Nhưng cậu ta không đẹp bằng anh Andrew." Diệp Chi lại tiếp tục luyên thuyên.

"Andrew! Andrew! Cậu vẫn còn tơ tưởng đến à?" Phong Linh bó tay.

Nhỏ này hết thuốc chữa. Sau vụ lần trước còn không chừa, vẫn chui lỗ chó đi chơi, vẫn đi đến quán bar đó với mục đích đi tìm anh hùng Andrew của nó..

"Sao lại không? Rồi mình sẽ tìm được anh ấy."

Phong Linh quay sang tính mắng nhỏ bạn vì cái tội cố chấp thì thấy mắt nó đang chữ A mồm nó đang chữ O. Nghiêng đầu nhìn theo, cô thấy có mấy chiếc mô tô đang nổ máy ở trước cổng trường. Tên cầm đầu tháo nón bảo hiểm xuống, hiện ra gương mặt đã lâu không thấy..

Trông không quá thê thảm như những gì thiên hạ đồn, nào là bị huỷ dung, bị gãy tay gãy chân, bị đâm lủng bụng. Không hề.

Nhìn bản mặt nham nhở ấy, còn cợt nhã cột dải băng trên đầu thành hình cái nơ, hắn lại còn đưa tay vẫy vẫy với mình..

Phong Linh chỉ muốn phang cái nón bảo hiểm vào đầu hắn cho chết luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play