Quân Lạc Huy liếc nhìn thần sắc của Tuyên Vũ, trong lòng càng khó chịu hơn, cũng may lúc này ngoài cửa phòng riêng vang lên tiếng gõ cửa, khi biết người đến là Lâm Mật Nhi, Văn Cảnh Dương và Tuyên Vũ đang ngồi lập tức đứng lên và đứng ra sau lưng Quân Lạc Huy, còn Tuyên Vũ thì đứng kế bên, bộ dạng như đang nhìn ra bên ngoài thuyền.
"Phu quân, không ngờ trong khoang thuyền này còn có triển lãm tranh nữa, hay là lát nữa chàng đi xem với thiếp nha?" Lâm Mật Nhi sau khi vào cửa liền nói với Quân Lạc Huy đang ngồi bên cạnh bàn, cùng lúc đó cô ta mới chú ý đến vẻ mất tự nhiên trên mặt Tuyên Vũ đang đứng bên cửa sổ.
Giống như không để ý đến nét mặt của Lâm Mật Nhi, Quân Lạc Huy đứng lên bước tới đón cô ta, sau khi gật đầu với Lâm Như Nghi cùng đến, Quân Lạc Huy nắm tay Lâm Mật Nhi dắt nàng đi qua phía bàn, trên mặt nở nụ cười dịu dàng nhưng trong lòng hắn lúc này thật ra đang suy nghĩ, nếu như Lâm Mật Nhi thấy người kia sẽ có dáng vẻ gì.
"Được, nghe nói Thanh Xuyên tài tử nhiều không đếm xuể, tình cờ hôm nay được tận mắt thấy phong thái của tài tử Thanh Xuyên, chỉ là trước khi đi, phu nhân phải dùng bữa tối trước đã." Vừa nói vừa ấn Lâm Mật Nhi ngồi xuống ghế, Quân Lạc Huy vỗ tay gọi nô bộc bên ngoài vào, sai người mang bữa tối ra.
Lâm Mật Nhi sau khi vào chỗ ngồi còn rộng rãi gọi Tuyên Vũ lúc này đang nằm sấp bên cửa sổ nhìn ra ngoài: "Tuyên cô nương, không ngại cùng dùng bữa chung chứ? Chắc cô cũng chưa dùng bữa tối đâu nhỉ?", vừa nói vừa khẽ liếc nhẹ qua Quân Lạc Huy.
Quân Lạc Huy xem như không thấy gì, chỉ giả vờ uống trà.
Trong lúc bọn họ dùng bữa tối thì chiếc thuyền bắt đầu rời bến, bữa tối cũng coi như là yên ổn, không biết Lâm Mật Nhi thế nào, chứ Quân Lạc Huy ăn uống vô cùng thoải mái, bởi vì người dọn món lên chính là Văn Cảnh Dương, hiện đang đóng vai thị vệ đứng bên cạnh hắn.
Tuyên Vũ từ chối lời mời của Lâm Mật Nhi, đã sớm rời khỏi phòng, giờ đây trong phòng gồm có Lâm Mật Nhi, Lâm Như Nghi, Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương và thị nữ của Lâm Mật Nhi, Minh Thúy, tất cả năm người, Lâm Như Nghi sau khi dùng xong bữa tối thì cáo từ bọn người Quân Lạc Huy.
Dùng xong bữa tối, Lâm Mật Nhi liền nói muốn ra ngoài xem hội thơ Thanh Xuyên, trong lòng Quân Lạc Huy thì lại nghĩ, hắn ăn xong rồi, nhưng Văn Cảnh Dương nãy giờ ở bên cạnh hầu hạ vẫn chưa được ăn đó, mặc dù không muốn chia ra, nhưng Quân Lạc Huy vẫn nói với Văn Cảnh Dương: "Được rồi, hai ngươi lui xuống đi, ta sẽ gọi Lăng Thiếu Hồng đi theo."
Sau khi ngẩng đầu nhìn Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương mới nói: "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Nói xong cậu cùng Minh Thúy lui ra, Văn Cảnh Dương ra khỏi phòng không đi ăn ngay mà bước ra khỏi khoang thuyền, đi về phía sàn thuyền, Văn Cảnh Dương tới sàn thuyền sau khi nhìn chung quanh một lượt mới đi tìm người cậu cần tìm.
Quân Lạc Huy không biết hành động lúc này của Văn Cảnh Dương, nếu hắn biết có lẽ sẽ hộc máu mất, ở một phương diện nào đó mà nói thì Quân Lạc Huy đúng thật là tên đàn ông hẹp hòi.
......
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, bên ngoài khoang thuyền, ngoài những chiếc đèn lồng treo trên lối đi, còn có những vì sao trên bầu trời đang phát ra ánh sáng, còn có tiếng nước sông vỗ vào thành tàu. Văn Cảnh Dương đến bên cạnh Tuyên Vũ đang nằm sấp trên thành thuyền, "Tuyên Vũ." Khẽ cất tiếng gọi, khi Tuyên Vũ xoay đầu lại nhìn cậu, Văn Cảnh Dương mới nói tiếp: "Hôm nay, muội và thiếu gia ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Văn Cảnh Dương đành phải hỏi như vậy, bởi vì sau khi trở về từ lúc đó, giữa Tuyên Vũ và Quân Lạc Huy dường như có gì đó khang khác, khiến cậu không hiểu, cậu không muốn Tuyên Vũ gây ra chuyện gì đó khiến Quân Lạc Huy phật lòng, bởi cậu biết thân phận của Quân Lạc Huy như kia, người chịu thiệt chắc chắn là Tuyên Vũ, nói xui xẻo không chừng còn liên lụy đến người nhà, cho dù Quân Lạc Huy không phải là người sẽ trút giận lên người khác, ít nhất cậu chưa từng thấy qua.
Thấy Văn Cảnh Dương nhắc đến Quân Lạc Huy, Tuyên Vũ cảm thấy đau đầu, cô quay lại tức tối nói với Văn Cảnh Dương: "Ca! Có phải huynh lo cho hắn không? Muội với hắn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Hắn chính là một tên thiếu gia thấp kém, không nói đạo lý đó!"
"Tuyên Vũ!" Thấy Tuyên Vũ không giữ mồm giữ miệng, Văn Cảnh Dương quát, những lời này tuyệt đối không thể để người khác nghe thấy, nếu không tội danh bất kính sẽ giáng xuống đầu cô, cậu nói với Tuyên Vũ một cách nghiêm túc: "Không được nói bậy!"
Bị Văn Cảnh Dương quát một tiếng, Tuyên Vũ hơi ngớ ra, Văn Cảnh Dương trước giờ tốt tính, đâu có như vậy, điều này khiến Tuyên Vũ khá buồn, mặc dù cô có hơi nam tính, võ công cũng giỏi, nhưng khi bị ca ca từ nhỏ đến lớn luôn ôn hòa lại vì người khác mà nói mình như vậy, ít nhiều gì cũng khiến Tuyên Vũ cảm thấy chút tủi thân.
Thấy Tuyên Vũ xoay mặt ngoảnh đi, Văn Cảnh Dương khẽ thở dài, xoay lưng lại với thành thuyền, đắn đo một lúc lâu, Văn Cảnh Dương mới nói: "Tuyên Vũ, nếu thiếu gia có làm chuyện gì mà không nghĩ đến muội, muội chịu khó nhẫn nhịn, qua khỏi Thanh Xuyên chúng ta chia ra là được, thiếu gia sẽ không ép muội làm chuyện mà muội không muốn làm."
"Huynh không biết đâu, hôm nay hắn ta đã ép muội làm rồi còn gì nữa?" Nghe những lời Văn Cảnh Dương nói, Tuyên Vũ vốn kìm nén cơn giận không khỏi phàn nàn, nhớ lại mấy lời Quân Lạc Huy nói trong rừng, Tuyên Vũ liền nhức đầu, cảnh cáo cô không được đến gần Văn Cảnh Dương, cái này còn không gọi là ép buộc sao? Này gọi là cưỡng ép chứ gì nữa.
Nghe Tuyên Vũ nói vậy, mặt Văn Cảnh Dương bỗng cứng đờ, một lúc sau Văn Cảnh Dương mới cất tiếng nói: "Thiếu gia... Ngài ấy cưỡng ép muội rồi?" Có chút khó khăn khi hỏi câu này, Văn Cảnh Dương không ngờ Quân Lạc Huy lại làm ra chuyện cưỡng bức như vậy, cũng may có vẻ như không thành công.
Văn Cảnh Dương càng nghĩ càng xa, mà câu trả lời tiếp theo của Tuyên Vũ càng khiến suy nghĩ của Văn Cảnh Dương rời xa chân tướng, phải nói là hoàn toàn trái ngược, Tuyên Vũ nói: "Phải đó, hắn cưỡng ép muội, muội không chịu, còn xém tí là đánh nhau nữa kìa." Tất nhiên, câu cuối cùng là do Tuyên Vũ hiểu sai nguyên nhân ra tay của cô, ai biểu Văn Cảnh Dương vì Quân Lạc Huy mà hung dữ với cô, tranh thủ bội nhọ một chút cũng tốt.
"Còn đánh nhau sao?!" Văn Cảnh Dương hết sức kinh ngạc khi nghe chuyện này, sắc mặt càng khó coi hơn, nếu không phải tổn hại đến sự trong trắng của mình, Tuyên Vũ sao lại ra tay, Văn Cảnh Dương nghĩ đến đó bỗng chốc cảm thấy đau đầu, mà phản ứng đầu tiên của cậu là không thể nào, nhưng sau khi nhìn thoáng qua Tuyên Vũ bên cạnh, cậu lại có chút do dự, bởi vì khoảng thời gian gần đây, cậu luôn cảm thấy thái độ của Quân Lạc Huy đối với Tuyên Vũ rất kỳ quái, cậu lúc này do quá lo lắng mà mất bình tĩnh nên nghĩ không ra gì, càng không nghĩ đến chuyện này liên quan tới mình.
Nếu hỏi Văn Cảnh Dương có cảm nghĩ gì về lời tỏ tình của Quân Lạc Huy, thì đầu tiền là 'mình nghe lầm rồi', thứ hai là 'ông vua này chắc đang nói giỡn ha'. Mặc dù lúc Quân Lạc Huy thổ lộ tình cảm, trong lòng cậu cảm thấy nôn nao, con tim cậu càng vì những lời của Quân Lạc Huy mà rung động, nhưng trong lòng Văn Cảnh Dương, tận sâu trong thâm tâm cậu không tin điều đó, vì vậy trước tình huống hiện tại, cậu nghĩ rất nhiều thứ cũng không nghĩ tới chuyện này liên quan đến bản thân mình.
Ai biểu vị hoàng đế này ngay từ đâu đã thích nữ nhân chứ? Ngay cả một nam nhân như cậu, cũng chỉ vì chính trị mà gả vào cung, dưới tình huống như vậy, Văn Cảnh Dương làm sao có thể tin được lời Quân Lạc Huy nói.
......
Ngay lúc này, trong khoang thuyền, Quân Lạc Huy đang dẫn theo Lâm Mật Nhi ra khỏi phòng riêng, đại sảnh lúc này náo nhiệt hơn so với lúc bọn họ mới vào, khi bọn họ tới, buổi triển lãm tranh đã bắt đầu, người trong sảnh đứng thành hàng hai hàng ba, thỉnh thoảng họ lại thưởng thức những bài thơ và bức tranh trước mặt, có người trên mặt tràn đầy sự vui mừng, có người lại ngượng ngùng đứng sang một bên.
Quân Lạc Huy dẫn theo Lâm Mật Nhi vừa đi vừa xem, Lăng Thiếu Hồng đi sau Quân Lạc Huy, cách hắn nửa bước, Quân Lạc Huy lúc này không có tâm trạng thưởng thức những bức tranh ở đây, chỉ vì trong lòng hắn đang nghĩ, không biết lát nữa có gặp người kia ở đây không.
Nếu gặp, cũng không biết Lâm Mật Nhi bên cạnh hắn sẽ có vẻ mặt gì nữa? Nghĩ vậy, Quân Lạc Huy bất giác nhếch miệng cười. Lâm Mật Nhi bên cạnh Quân Lạc Huy như phát giác ra nụ cười của hắn, quay lại mìm cười với Quân Lạc Huy nói: "Phu quân thấy bức tranh mình thích rồi sao? Cười tươi như vậy."
"Bức tranh mà ta cảm thấy hứng thú thì chưa thấy, nhưng kẻ khiến ta hứng thú thì thấy rồi." Quân Lạc Huy trả lời với vẻ sâu xa.
"Người mà ngài thấy hứng thú? Phu quân có phải đã để ý đến cô nương nào không? Nếu là vậy thì Mật Nhi ghen dó, Mật Nhi hơi tò mò, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến phu quân lộ ra nét mặt thích thú như vậy." Nghe Quân Lạc Huy nói, Lâm Mật Nhi che miệng cười khúc khích, đồng thời biểu đạt sự hiếu kỳ của mình, cũng biểu đạt chút xíu tâm tư bé nhỏ của mình, nhưng lại không khiến đàn ông chán ghét, phải nói Lâm Mịch Nhi rất hiểu suy nghĩ của nam nhân.
Mà lúc này, ở đầu bên kia của đại sảnh, Quân Lạc Huy đã thấy người mà hắn gặp ban nãy, hắn nhướng mắt, trên môi lại nở nụ cười, Quân Lạc Huy chỉ người đàn ông đang ngồi trên ghế thưởng thức trà mà nói: "Phu nhân nhìn xem, khí chất của vị công tử này nhìn qua là biết không phải người bình thường, vốn chỉ định nhắc đến thôi, không ngờ lại thật sự gặp được."
Lâm Mật Nhi nhìn theo hướng tay Quân Lạc Huy chỉ, khi nhìn thấy người thanh niên ngồi trên ghế kia, sắc mặt hơi tái đi, nhưng cô ta che đậy rất nhanh, chỉ cô ta mới biết trong lòng mình lúc này rối rắm thế nào, cô không ngờ người này lại xuất hiện ở đây.
Quân Lạc Huy nãy giờ vẫn luôn chú ý biểu hiện của Lâm Mật Nhi, cảm thấy hơi thất vọng khi thấy sắc mặt Lâm Mật Nhi chỉ biến đổi đôi chút, ả đàn bà nãy vẫn luôn giỏi che đậy như mọi khi, điều này khiến Quân Lạc Huy cảm thấy hiếu kỳ với những gì Lâm Mật Nhi đã trải qua trước khi gặp hắn, rốt cuộc là trong môi trường thế nào mà Lâm Mật Nhi lại có thể khống chế cảm xúc của mình một cách hoàn hảo như vậy?
Làm như không phát hiện ra Lâm Mật Nhi có gì đó không ổn, Quân Lạc Huy nói tiếp: "Đi thôi, chúng ta qua chỗ khác xem đi."
Mặc dù Quân Lạc Huy rất muốn dẫn Lâm Mật Nhi đi qua đó, nhưng hành động này quá lộ liễu, hắn không muốn đối phương biết hắn đã nhận ra đối phương. Hai người sau đó xem hết một vòng triển lãm tranh, chỉ là Lâm Mật Nhi không còn hoạt bát như lúc đầu, mặc dù làm ra vẻ rất hứng thú, nhưng Quân Lạc Huy vẫn cảm nhận rõ trạng thái không ổn của Lâm Mật Nhi.
Tình huống này khiến Quân Lạc Huy vô cùng hài lòng, đến cả xem tranh trong buổi triển lãm cũng làm hắn thấy say sưa hứng thú hơn, đi dọc một đường, cuối cùng bọn người Quân Lạc Huy cũng đến chỗ của người kia.
Người kia có vẻ cũng chú ý đến bọn họ, nét mặt ôn hòa mỉm cười với bọn họ, Quân Lạc Huy dĩ nhiên cũng mỉm cười đáp trả, giờ khắc này Quân Lạc Huy cảm nhận rõ ràng Lâm Mật Nhi bên cạnh hắn hơi thở trở nên gấp gáp hơn, hắn cười thầm, sau đó ra vẻ lo lắng quay sang hỏi: "Phu nhân sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT