Rời khỏi trấn, đoàn xe ngựa tiếp tục đi về hướng Dương Xuân, cho đến hiện tại, quan đạo vẫn tương đối bằng phẳng, không có khó đi như Quân Lạc Huy nói, hoặc có thể khó đi cũng chỉ là cái cớ của Quân Lạc Huy mà thôi.
Ở trên xe ngựa thứ nhất, Quân Lạc Huy sau khi liếc nhìn qua Lâm Mật Nhi đang trò chuyện với Lâm Như Nghi mới dời tấm mắt nhìn ra ngoài cửa, bầu trời bên ngoài vô cùng trong xanh, đến cả một đám mây cũng không có, theo lý mà nói thì thời tiết đẹp như thế này hẳn là phải khiến tâm trạng người ta vui vẻ thoải mái mới đúng, nhưng ngược lại, tâm trạng Quân Lạc Huy lúc này chỉ có thể dùng u ám để hình dung. Tất nhiên những chuyện này không thể nhìn thấy từ vẻ bề ngoài của hắn được.
"Ca, huynh giúp muội xem đây lại là cái gì?"
Âm thanh từ xe ngựa đằng sau truyền tới khiến ánh mắt đang nhìn phong cảnh ngoài cửa của Quân Lạc Huy sắp không kiềm chế được sự bực bội. Nhất thời, hắn có chút nghi ngờ không biết mình cho cô gái này đi theo là đúng hay sai nữa.
Đúng lúc này, giọng nói của Lâm Mật Nhi vang lên từ phía bên cạnh Quân Lạc Huy: "Rốt cuộc cô nương này là ai? Có phải trong đám thị vệ có ca ca của cô ta?"
Quân Lạc Huy lúc này mới thu lại tầm mắt, khi nhìn về phía Lâm Mật Nhi, sự bực bội đã được thay thế bằng sự dịu dàng, giải thích rằng: "Tối qua, Kính Dương, thị vệ của ta đã giúp cô ta một việc không nhỏ, tiểu cô nương liền luôn miệng gọi ca ca, ca ca, nàng xem ta đã từ chối cho cô ta đi theo rồi, cuối cùng không phải là vẫn đi theo đó sao? Không thể nào cứ cản không cho theo được, làm vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ."
Lâm Mật Nhi sau khi nghe giải thích mới yên tâm đôi chút, trong lòng cô ta thật ra vẫn lo lắng không biết có phải Quân Lạc Huy đã thích người ta rồi không, Lâm Mật Nhi cười và nói: "Xem ra vị cô nương này rất thích người thị vệ này của phu quân nha, không biết anh ta đã có thành gia lập thất hay chưa? Nếu hai người đều có ý đó, hay là phu quân ban hôn cho họ?"
Nghe mấy lời này, Quân Lạc Huy chỉ muốn mở miệng chửi, hắn đang muốn kéo người này về cho mình, con mụ này còn muốn nhét người cho Văn Cảnh Dương? Cố ý chống đối với hắn sao? Dằn hồi lâu cục tức mới dằn xuống được, hắn nở một nụ cười vô cùng giả tạo mà nói rằng: "Chuyện của người ta, chúng ta đừng nên xen vào. Nếu hai người họ thật sự có ý này, ban hôn cũng không phải không được..."
Phải cố gắng hết sức Quân Lạc Huy mới không khiến lời nói của mình giống như nghiến răng, vội chuyển đề tài, Quân Lạc Huy quay sang nói với Lâm Như Nghi: "Lâm phu nhân tối qua nghỉ ngơi có tốt không?"
Lâm Như Nghi nãy giờ vẫn luôn tươi cười nhìn hai người bọn họ, khi nghe thấy Quân Lạc Huy hỏi vội trả lời: "Tất cả đều tốt, ở trấn nhỏ cũng có cái thú vui của trấn nhỏ, đã lâu rồi thần thiếp không có cảm giác như thé này." Khi nói trong ánh mắt còn toát lên tia hoài niệm.
"Mẹ, nếu mẹ thích có thể nói cha thường xuyên đưa mẹ ra ngoài đi dạo, cha nhất định là rất sẵn lòng." Thấy đề tài đã chuyển qua mẹ mình, sự chú ý của Lâm Mật Nhi cũng bị kéo đi.
Lâm Như Nghi khi nghe Lâm Mật Nhi nói cũng chỉ cười cười, không nói gì cả, Lâm Hựu Tông sẽ cùng bà ta ra ngoài đi dạo? Chuyện này ai mà biết chứ...
Quân Lạc Huy nãy giờ vẫn luôn để ý đến nét mặt của Lâm Như Nghi, khi thấy cảnh này trong lòng bất giác suy nghĩ 'mối quan hệ của Lâm phu nhân và Lâm Hựu Tông, hình như không được hòa hợp như lời đồn, dường như cả Lâm Mật Nhi cũng không biết?' Nghĩ lại thì nếu Lâm Mật Nhi biết thì sao lại để Lâm Như Nghi ở mãi trong Tướng phủ chứ?
......
Ở bên cạnh xe ngựa thứ hai, Tuyên Vũ đang cưỡi ngựa không ngừng lấy mấy loại cỏ mà không biết cô hái ở đâu đưa cho Văn Cảnh Dương đang ngồi trong xe: "Ca, huynh nói xem cái này lại là cái gì? Muội hay gặp nó trong rừng lắm, nhưng muội không biết tên nó gọi là gì."
Ngồi bên cửa sổ nhận lấy bông hoa nhỏ màu tìm mà Tuyên Vũ đưa qua, Văn Cảnh Dương không cần nghĩ liền nói ngay: "Đây gọi là Tử Hoa Địa Đinh, là cây lâu năm, còn có tên gọi khác là cẩn thái rừng, hoa cẩn thái và mấy tên khác..."
"Vị đắng, the, có tính hàn. Có tác dụng bổ tim, bổ phổi. Có tác dụng thanh nhiệt giải độc, mát máu tiêu sưng, thanh nhiệt lợi tiểu, chủ yếu chữa đinh nhọt, mụn nhọt, tràng nhạc, vàng da, kiết lỵ, tiêu chảy, mắt đỏ, tê họng, vết cắn rắn độc." Tiếp lời của Văn Cảnh Dương là Thân Hoài đi cùng xe với cậu, lúc này trong tay hắn ta đang cầm một cuốn sách.
Nghe những lời Thân Hoài bổ sung thêm, Văn Cảnh Dương cũng hơi sững người, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên cậu biết đến công dụng của Tử Hoa Địa Đinh, không ngờ loại hoa nhỏ thường gặp này lại có công dụng như vậy, mặc dù trước đó cậu có xem qua vài cuốn sách về y học mà Thân Hoài đưa cho cậu, nhưng mấy thứ trong đó toàn là mấy cái cậu chưa từng thấy qua, đây cũng là lần đầu cậu nghe thấy thứ thường thấy này cũng là một loại thuốc.
Cũng ngạc nhiên không kém còn có Tuyên Vũ đang cưỡi ngựa bên ngoài, chỉ nghe tiếng cô ta kêu lên: "Ồ, không ngờ thứ này lại là thảo dược? Cái này cũng tầm thường quá nhỉ?"
"Hơ... Có thứ gọi là thực liệu, cũng tức là đồ ăn cũng được coi là một loại dược liệu, nhưng cái này còn phải xem trình độ của thầy thuốc." Giọng nói thờ ơ lại vang lên lần nữa, trong lời nói còn có chút kiêu ngạo.
Ngay sau đó bên ngoài liền vang lên tiếng ngựa hí, sau đó một thân ảnh vụt vào trong, Tuyên Vũ đến trước mặt Thân Hoài có chút hưng phấn nói: "Đại phu, ngài có thể dạy ta một số dược liệu thường thấy để ta phân biệt không, như vậy ở ngoài có bị thương nhẹ cũng có thể tìm được thảo dược."
Thân Hoài từ trong sách ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt một lúc, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, mới nói: "Công phu không tệ." Nói xong cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Tuyên Vũ, từ kệ sách phía sau lưng tìm một cuốn sách được đóng bìa rồi nói: "Được, người học võ ít nhiều cũng nên biết một chút, rảnh rỗi ta sẽ nói cho cô nghe."
Thấy Thân Hoài hình như sắp giảng bài, trong lòng Văn Cảnh Dương cũng có chút rung động, có người nói dễ hơn so với tự mình đọc, nghĩ vậy Văn Cảnh Dương cũng nhích gần lại chỗ của hai người đã bắt đầu giảng dạy cho nhau, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nhìn cuốn sách trên bàn, hiểu ra thì khẽ gật đầu, trong mắt còn lóe lên tia thấu hiểu.
Dù thế nào đi nữa, Văn Cảnh Dương càng ngày càng hứng thú với y thuật.
......
Đám người Quân Lạc Huy rời đi không được bao lâu thì xe ngựa bắt đầu xảy ra vấn đề, Quân Lạc Huy vốn dĩ ngay từ lúc nãy đã vô cùng bực bội, bây giờ gặp chuyện này, rốt cuộc cũng đem sự bất mãn thể hiện ra ngoài, mặt hắn tối sầm xuống bước ra khỏi xe, gằn giọng hỏi Lăng Thiếu Hồng đang ở bên cạnh xe ngựa: "Chuyện gì đây!"
Lăng Thiếu Hồng trong lòng lặng lẽ lau mồ hôi nói: "Khởi bẩm thiếu gia, có lẽ bánh xe hư rồi, thuộc đã đã cho người sửa, thiếu gia ngài có thể ở trên xe nghỉ ngơi một lát."
Chân mày nhíu lại, Quân Lạc Huy không vui gật đầu, sau khi cho Lăng Thiếu Hồng lui xuống, Quân Lạc Huy mới dời tầm mắt về phía xe ngựa phía sau, từ lúc nãy đã không nghe thấy giọng nói của Tuyên Vũ, đang lúc hắn thắc mắc rằng cô gái này rốt cuộc cũng im lặng thì thấy trên lưng con ngựa bên cạnh xe không có ai, mặt Quân Lạc Huy lập tức đen xì, quả nhiên, hắn liền thấy Tuyên Vũ từ trong xe ngựa của Văn Cảnh Dương bước ra, cô ta duỗi người vươn vai càng khoe ra những đường cong mềm mại của thiếu nữ.
Lúc này sắc mặt của Quân Lạc Huy hoàn toàn đen xì, được lắm, nói chuyện một hồi thì nói lên xe ngựa luôn rồi, cũng không biết hai người cô nam quả nữ ở trong xe ngựa làm gì nữa! Hắn hình như quên rằng, trong xe ngựa này còn có sự tồn tại của một đại phu tên là Thân Hoài.
Quân Lạc Huy vẻ mặt tối đen, chân mày nhíu chặt lại, nhưng hắn vẫn hít một hơi rồi mới tiến về phía Tuyên Vũ, trên mặt nở nụ cười nói: "Tuyên Vũ cô nương không phải là nói cưỡi ngựa sao? Sao lại từ trên xe ngựa của ta xuống vậy?" Mặc dù lửa giận nguôi đi không ít, nhưng trong lời nói khó tránh khỏi có kèm theo gai.
Cũng không biết Tuyên Vũ có nghe ra hay không, chỉ thấy cô ta mặt mày hớn hở nói: "Ca ca biết nhiều thứ quá, lúc nãy trên xe huynh ấy dạy ta rất nhiều thứ đó." Giải thích đơn giản, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Quân Lạc Huy.
Phút chốc nụ cười trên mặt Quân Lạc Huy có vẻ như sắp không giữ được nữa rồi, đôi mắt vì cười mà nheo lại lóe lên một tia sắc lạnh, mà lúc này Thân Hoài cùng Văn Cảnh Dương thong thả nhảy khỏi xe thì lại nói: "Đừng nghe cô ấy nói bậy, lúc nãy ở trong xe đều là do đại phu ta giải thích, Kính thị vệ cùng với cô nương này lắng nghe như đệ tử, ta nói không sai chứ Tuyên cô nương? Cô rũ bỏ công lao của ta làm ta không vui lắm đâu nha."
Nhờ câu nói của Thân Hoài, Quân Lạc Huy mới thu lại ánh mắt sắt lạnh kia, ánh mắt nhìn về phía Thân Hoài có thêm ý cười, người này đúng là hiểu hắn, sau đó nhìn sang Văn Cảnh Dương bên cạnh Thân Hoài, chỉ thấy cậu lúc này mặt không có cảm xúc, đôi mắt cụp xuống, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Tuyên Vũ trợn ngược mắt lên rồi mới nói: "Thân đại phu đúng là đã dạy, không sai, nhưng không phải lúc nãy ca ca cũng có giải thích cho ta sao? Ta nói vậy cũng không sai phải không? Tất nhiên rồi, công lao của Thân đại phu là lớn nhất."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT