Nhưng hiện tại hắn không tiện từ chối, người đàn ông nào cưng chiều phu nhân của mình mà lại từ chối chứ? Hắn chỉ đành giả vờ ra vẻ cưng chiều và bất lực, đỡ Lâm Mật Nhi lên ngựa, lúc hắn lên ngựa cặp mặt liếc nhìn ra phía sau, thấy người trong lòng đang khum người chui vào trong xe ngựa, trong lòng hắn thở dài, nếu người ngồi chung ngựa với hắn là Văn Cảnh Dương thì mới khiến hắn vui vẻ không thôi.

Quân Lạc Huy cưỡi chung một con ngựa với Lâm Mật Nhi đi ở đầu đoàn xe ngựa, nét uy phong lướt qua mang theo mùi hương của nữ nhân, khiến bất cứ tên đàn ông nào ngửi thấy cũng xao xuyến trong lòng, nhưng trong số đàn ông này không bao gồm Quân Lạc Huy, trong lòng hắn chỉ toàn là sự chán ghét nhưng không thể nói ra. Quân Lạc Huy thỉnh thoảng cũng nghĩ rằng thật sự ghét một người nào đó rồi, tất cả những thứ liên quan đến người đó mình cũng thấy ác cảm.

Khi bọn họ đi ngang qua một trấn nhỏ, vừa dùng bữa xong chuẩn bị lên đường tiếp thì nghe Lâm Mật Nhi nói: "Tướng công, hay là chúng ta ở đây một đêm, mai hãy đi nhé? Mật Nhi nghe nói trên trấn tối nay sẽ có hội hoa đăng, Mật Nhi muốn xem quá đi."

Lời của Lâm Mật Nhi làm Quân Lạc Huy hơi cau mày, trấn nhỏ này không nằm trong kế hoạch dừng chân của hắn, nhưng chuyến đi này vốn dĩ lấy cớ là đi chơi đó đây, đề nghị của Lâm Mật Nhi không có gì phải bàn cãi, suy nghĩ một lúc Quân Lạc Huy cũng đành đồng ý với ý kiến của Lâm Mật Nhi.

"Phu nhân thích thì ở lại thôi, nói tới thì hình như ta chưa từng cùng phu nhân ngắm hoa đăng ở dân gian nữa, sẵn đêm nay phải bù đắp đàng hoàng cho phu nhân." Trên môi nở nụ cười dịu dàng, một tay giúp Lâm Mật Nhi vén tóc ra phía sau tai, miệng thì nói ra những lời này.

Bộ dáng hài hòa này thật khiến người khác ghen tị ngưỡng mộ, những vẻ mặt của những thiếu nữ, phu nhân đi ngang qua bọn họ không phải đều toát lên vẻ ngưỡng mộ sao?

Nếu đã quyết định ở lại đây đêm nay thì cũng không vội lên đường nữa, sai người đem ngựa và xư ngựa cất vào khách điếm gần đó, cả đoàn mười người cùng nhau đi về phía chợ, Quân Lạc Huy nắm tay Lâm Mật Nhi đi ở trấn nhỏ, trấn này rất nhỏ, nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ, vì đêm nay mở hội hoa đăng, lúc này có thể thấy nhiều người đang bố trí, thấy vẻ tươi cười trên mặt của những người này, dường như đã lan truyền qua cho Quân Lạc Huy.

Mọi người đi đến trung tâm của trấn, chỗ đó là đông người nhất, lúc này ở giữa còn được đặt một vật nhìn như lôi đài, không lẽ đêm nay còn có thi đấu gì sao? Quân Lạc Huy thấy vậy cũng có chút hiếu kỳ.

Sau đó, Quân Lạc Huy bèn gọi một ông già đang bận rộn ở bên cạnh hỏi thăm: "Ông lão à, tối nay ở chỗ này có thi đấu gì sao? Thấy cái này giống như lôi đài vậy?"

"Nhìn công tử là người vùng khác hả? Lôi đài này là dành cho cô nương đẹp nhất trấn chúng tôi chiêu thân..." nói rồi nhìn qua Lâm Mật Nhi ở bên cạnh Quân Lạc Huy, sau đó ông lão cười nói: "Công tử có thê tử đẹp như vậy, chiêu thân đêm nay không có chuyện của ngài rồi~"

Quân Lạc Huy nghe lời này cũng chỉ cười cười, cho dù có hay không thê tử bên cạnh, chuyện chiêu thân này cũng không liên quan tới hắn, từ biệt ông lão, mấy người Quân Lạc Huy đi đến con đường ở góc chợ có bán mấy món đồ chơi nhỏ, lúc này Lâm Mật Nhi nói với hắn: "Tướng công, ta với Quế Nhi qua bên kia xem, được không?"

Quân Lạc Huy có chút bất ngờ với lời đề nghị này của Lâm Mật Nhi, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Quân Lạc Huy mỉm cười đồng ý: "Được."

Quân Lạc Huy nhìn bóng dáng Lâm Mật Nhi dắt theo nha hoàn đi ở phía trước, mắt hơi nheo lại cũng không biết là đang nghĩ gì, sau một lúc Quân Lạc Huy nói với Lăng Thiếu Hồng ở bên cạnh hắn: "Ngươi đi theo từ xa, bảo vệ phu nhân cho tốt."

"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Lăng Thiếu Hồng sau khi ôm quyền nói với Quân Lạc Huy xong liền đi theo, là thống lĩnh thị vệ của Quân Lạc Huy, dạo gần đây mọi chuyện đều do mấy thị vệ tên Kính Dương với Lân làm, hắn có cảm giác cái chức vụ thống lĩnh của mình hữu danh vô thực, vì vậy lần này khi nghe Quân Lạc Huy phân nhiệm vụ cho mình hắn rất hưng phấn.

Quân Lạc Huy liếc Lăng Thiếu Hồng đang mau chóng đuổi theo, khẽ gật đầu, giống như hài lòng với thái độ làm việc của người kia, thật ra hắn muốn để Ám Lân đi theo, nhưng cuối cùng lại bỏ quyết địn này, không cần biết Lâm Mật Nhi có chủ ý gì, người bên cạnh mình an toàn mới là quan trọng nhất.

"Chúng ta qua bên kia dạo đi." Quân Lạc Huy dẫn theo bốn người còn lại đi về hướng khác, quay đầu nhìn Văn Cảnh Dương ở cách đó không xa, Quân Lạc Huy khẽ thở dài, thật ra hắn muốn cùng Văn Cảnh Dương dạo phố, mấy người đi theo phía sau thật quá dư thừa.

Văn Cảnh Dương thấy Quân Lạc Huy quay đầu lại, đang thắc mắc Quân Lạc Huy muốn nói cái gì thì thấy hắn thở dài, vẻ mặt tiếc nuối lộ hết ra cả trên mặt, không biết tại sao, Văn Cảnh Dương đột nhiên hiểu được ý tiếc nuối của Quân Lạc Huy, khóe mắt giật giật, Văn Cảnh Dương thật sự không hiểu được trong đầu hoàng đế này rốt cuộc là nghĩ cái gì.

Thấy Văn Cảnh Dương quay đầu đi, Quân Lạc Huy chỉ đành thu lại ánh nhìn, chán nản đi về phía trước, hắn đột nhiên thấy có hơi buồn chán, ở đây dạo không bằng quay về khách điếm, ở đó ít ra còn được ở riêng với Văn Cảnh Dương.

Khi Quân Lạc Huy đang định quay đầu lại thì đột nhiên nhìn thấy một người có chút quen mắt, gương mặt đó mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng khi Quân Lạc Huy nhìn thấy lập tức nhớ ra, đó là một người ngoại tộc, người đó lúc này đang bán một bộ da lông thú, bản thân người nay cũng đang khoác trên mình một lớp lông ngồi xổm dưới đất, người ngoại tộc này không giống những người khác rao bán đồ mà chỉ đem đồ muốn bán bày ra dưới đất.

Trong lòng Quân Lạc Huy nảy ra ý nghĩ xoay người đi đến chỗ người ngoại tộc đó, đến trước mặt người này cầm lấy miếng da lông hồ ly màu xanh lam nhạt hỏi: "Bộ lông này bao nhiêu tiền?" Vừa hỏi Quân Lạc Huy vừa dùng tay vạch chỗ bị thương trên lớp lông hồ ly, mặc dù suy nghĩ của hắn không ở trên lớp lông này, nhưng thấy lớp lông trên tay lúc này lại có chút thích thú, không những vậy nhìn được một lúc thì hắn phát hiện lớp lông này...

"100 cân gạo." Đại hán ngồi xổm dưới đất trả lời, đầu cũng không ngẩng lên, như thể không quan tâm đến cuộc mua bán này.

Không đợi Quân Lạc Huy trả lời, đại thẩm bán đồ trang sức nhỏ ở bên cạnh đại hán này nói với Quân Lạc Huy: "Vị công tử này, nếu muốn mua lông thú có thể đến cửa tiệm ở phía đông, tên đại hán này không biết có phải là ngốc không nữa, hắn ta ở đây bày bán đã mấy ngày rồi, mỗi lần có người hỏi hắn lớp lông đó bán bao nhiêu hắn đều nói 100 cân gạo, 100 cân gạo mua được biết bao nhiêu lớp da chứ, hắn ta như vậy làm sao mà bán chứ? Cậu nói xem hắn không phải ngốc thì là gì chứ?"

Nghe người bên cạnh nói vậy, ý cười trên mặt Quân Lạc Huy càng sâu xa thêm vài phần, hắn quay đầu nói với đại nương bán trang sức kia: "Đa tạ đại nương đã nói cho ta biết, nhưng ta thật sự rất thích tấm da này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play