Trà Cúc Dưa Leo

Lại một đêm mất ngủ.

Lần này Hưng Nghiêu cuối cùng cũng từ trong miệng Quy Hàn hoàn toàn hiểu rõ tình trạng của vị lão bà bà này, hóa ra bà cụ thực sự có một đứa con trai, nhưng chồng bà mất sớm và đứa con trai đã đến thị trấn lân cận làm con rể, tuy lúc nào cũng sẽ gửi chút tiền tài, nhưng lại không thường về nhà thăm.

Quy Hàn cũng cho biết, y mới tới Khúc Trăn mấy ngày, không dám lộ mặt, lén lút trốn rất lâu, lần đầu tiên trộm gà lấy máu, trộm gà của người khác chính là gà ở sau vườn nhà lão bà bà.

Nhưng y xong việc lại băn khoăn, liền lại cầm một thùng sữa dê của Ngô đại nương trong trấn trang đặt ở cửa nhà lão bà bà.

Chỉ là sau này Quy Hàn vừa đưa thịt vừa đưa xiêm y, bà lão mới chú ý đến manh mối và dần dần làm quen với y.

Hưng Nghiêu vỗ vỗ lưng lại, im lặng kết luận: "Ngươi trộm đồ từ thị trấn lại còn trở về đưa cho trấn trên, khá tốt."

"Ăn trộm rất có tiêu chuẩn đạo đức."

Quy Hàn yên lặng gật gật đầu, tỏ ra đồng tình với quan điểm của hắn.

Hưng Nghiêu: "......" Thế giới này sao lại có nhiều người......cương thi vô liêm sỉ như vậy.

Nhưng khi hắn quay mặt lại thì thấy tiểu cương thi bên cạnh đã nhắm mắt lại, trên mặt có lông mi dày rung rinh, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, không chút động đậy, giống như một người chết thật sự.

Sáng hôm sau khi thức dậy, bà lão đã luộc rất nhiều trứng gà bày ra đĩa.

Hưng Nghiêu ăn hai quả trứng, uống một bát cháo, bà lão nhất quyết yêu cầu Quy Hàn cũng ăn, thế là Quy Hàn đành phải đặt một quả trứng vào trong ngực y.

Ngôi nhà này vẫn cách thị trấn Khúc Gia Trang thật sự nửa dặm, vì không thể tự do đi bộ ra khỏi thị trấn nên họ phải đi đường vòng đến Khúc Gia Trang, cách thị trấn Khúc bốn năm dặm.

Hưng Nghiêu đêm qua suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến mình từ cao thủ trừ tà linh biến thành một cẩu đạo sĩ bị mọi người la mắng đánh đập, có hai nguyên nhân, một là mặt rỗ kia cố ý xúi giục, hai chính là ngày hôm qua bọn họ vô tội xông vào phòng người bị hại.

Nhưng dựa vào tình huống ngày hôm qua, cho dù Quy Hàn không dẫn hắn vào khuê phòng khuê của tiểu cô nương kia, chỉ dựa vào buổi sáng người toàn trấn cơ hồ đều kết luận Hưng Nghiêu là đồng phạm của tà linh, ông lão lại gặp rắc rối trong sân của hắn, dư luận nóng lên, người dân thị trấn không khỏi cho rằng Hưng Nghiêu hại tiểu cô nương kia.

Nghĩ đến điều đó, Hưng Nghiêu nổi da gà khắp mặt đất.

Luôn có cảm giác mơ hồ rằng thứ tà ác lần này mạnh hơn con người.

Hơn nữa hắn mấy ngày nay đã quên mất một điều, chiếc đĩa phong yêu hắn mang theo không hề phát ra tiếng động nào, ngoại trừ ngày ấy Quy Hàn ở trong tang lễ Trịnh gia có động tĩnh, mấy ngày nay trong trấn đã có nhiều người lần lượt chết đi như vậy, la bàn cũ trên tay hắn này thậm chí còn không phát ra âm thanh.

Cho nên Hưng Nghiêu quyết định rằng họ có thể lợi dụng tình hình và tạm thời rời khỏi Khúc trấn để bí mật quan sát tình hình.

Đường đến Khúc Gia Trang là một con đường nhỏ.

Vì sợ bị truy đuổi lần nữa, Hưng Nghiêu đã bỏ đạo phục, mũ Đạo giáo và dụng cụ la bàn vào một cái gói, mặc cho Quy Hàn và mình bộ quần áo cũ của con trai bà lão rồi lên đường.

Đi được bốn năm dặm, đúng như hắn nghe được từ tiểu nhị ở khách điếm Khúc trấn, trước cổng làng có một cây đa lớn cao khoảng ba thước, dưới gốc cây đa có một tấm bia đá mặt trên có khắc ba cái chữ to "Khúc gia trang".

Trong thôn không có nhiều hộ gia đình, hỏi thăm xung quanh thì biết được con dâu của người con nuôi của người góa vợ già và đứa con trai ba tuổi của họ đã được đưa đến sống cùng nhà con dâu.

Ông lão góa vợ họ Triệu, ông là một thợ mộc già ở thôn trang, con nuôi của ông kế nghiệp của ông góa phụ và cũng là một thợ mộc.

Nhưng nhà của người con nuôi là ở bên trong thôn trang Khúc gia trang, nhưng người góa vợ già sống một mình ở cuối phía tây của thôn.

Hưng Nghiêu nghe thấy đại nương lột đậu tằm ở cửa tán gẫu nói, đây là do vợ của con nuôi nói rằng phong thủy của ngôi nhà ban đầu của họ không tốt, liền một khóc hai nháo ba thắt cổ yêu cầu con nuôi chuyển đến ở thôn trang, nhưng lão già goá vợ lại sống chết cũng không chịu chuyển nhà, vì thế đành phải chia thành hai nhà.

"Đáng tiếc, lão Triệu là người tốt." Đại nương nói xong lắc đầu, không khỏi thở dài.

May mắn thay, gia đình nhà mẹ đẻ của tức phụ cũng là người thôn trang, Hưng Nghiêu cùng Quy Hàn đi theo sự chỉ dẫn của đại nương định tìm hiểu trước.

Lúc này hắn mới nói họ đến đây để tìm người thân.

Đại nương kia liền liền nhìn Hưng Nghiêu cùng Quy Hàn vài lần, cuối cùng xoay chiếc khăn tay và gật đầu nói: "Bộ dáng của thằng nhóc này ngoan thật sự, thân thể cũng được, nếu là tức phụ điên của Triệu gia thì thật xấu hổ, ai...... Liên của chúng ta còn chưa kết hôn, nhưng Thủy Linh U, lại là con dâu của Khúc Xuân ở đầu trang......"

Lời còn chưa dứt, Hưng Nghiêu đã rất khéo léo kéo Quy Hàn lùi lại một bước, động tác có thể nói là vô cùng thuần thục.

Vừa kính cẩn vẫy tay vừa nói "Cảm ơn đại nương.", vừa tăng cường ôm lấy người lùi lại.

"Ai lại không được Chu gia cô......" Đại nương kia vẫn ở phía sau la hét không chịu buông tha.

Quy Hàn hỏi, "Đại nương nói với chúng tôi điều đó làm gì?"

Hưng Nghiêu: "Khả năng...... Muốn mang ngươi ăn cơm ngon rượu say."

Quy Hàn nghe xong, đột nhiên chân thành nhìn hắn: "Tốt lắm."

Hưng Nghiêu: "......" Tốt cái nhà ngươi!

Quy Hàn nói thêm: "Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự sẽ đi."

Khúc gia trang gần như là một ngôi làng nhỏ thuộc Khúc trấn, trong làng chỉ có ba mươi hộ gia đình, trước mỗi ngôi nhà đều trồng rất nhiều cây, Hưng Nghiêu cũng nhận thấy rằng trước mỗi ngôi nhà của họ đều có những viên đá Thái Sơn.

Người ta nói rằng vật này có thể ngăn chặn tà vật đến gần.

Con dâu của con nuôi họ Giả, cửa nhà họ Giả nhìn sang trọng hơn những gia đình khác ở thôn trang, có hai cánh cửa sơn đen khá uy nghiêm.

Hưng Nghiêu gõ cửa hồi lâu mới có một đứa trẻ đội khăn xếp đi tới mở cửa, thản nhiên nói: "Hôm nay chủ nhân của chúng ta không tiếp khách, xin mời nhị vị trở về đi."

Dứt lời lôi kéo then cửa đóng cửa từ chối tiếp khách.

Hưng Nghiêu tay mắt lanh lẹ chặn nửa cái chân, hơi dùng sức, dùng một chút sức lực để mở một vết nứt trên cánh cửa sắp đóng lại, hắn từ kẹt cửa nhìn đứa trẻ, "Sư phụ tiểu tăng vân du tại đây, thật sự đói khát khó nhịn, muốn xin thí chủ bố thí một ít cơm chay."

Đứa trẻ nhìn lên nhìn xuống mái tóc đen dài trên đầu hồi lâu, dùng hai tay dùng sức đẩy cửa, nhưng cánh cửa trước mặt vẫn không nhúc nhích.

Hưng Nghiêu cũng cong mắt nhìn nó mỉm cười, nhẹ nhàng giơ tay lên nói: "A Di Đà Phật, cầu mong người thí chủ được phúc lành."

TràCúcDưaLeo

Lý do thoái thác này có thể nói là hạ bút thành văn, thập phần "đàng hoàng".

Cậu bé mặt đỏ bừng, tức giận hồi lâu không nói nên lời, vung tay áo, tức giận quay đầu lại: "Chờ!"

Một lúc sau, nó từ sân trong đi ra, ném vài cái bánh bao hấp bọc vải vào cửa, rồi sau đó như ngại dơ vỗ vỗ tay, "keng" một tiếng, cửa lại đóng chặt lại.

Quy Hàn đứng một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn người nói dối.

Hưng Nghiêu nhặt cái màn thầu vỗ vỗ, "Cuộc sống khó khăn."

Quy Hàn: "......"

Nhưng cũng may bọn họ cũng có chút đồ ăn nên hai người sẽ không bị đói.

Hơn nữa Hưng Nghiêu còn nhận được một tin tức quan trọng, tức phụ của con nuôi Khúc gia trang bị dọa điên vẫn luôn bị người nhà mẹ đẻ nàng nhốt ở hậu viện Giả gia.

Hắn nhìn thấy cơ hội, quyết định đi thăm.

Nắng tháng giêng ấm áp, dễ chịu, nhiều người vẫn dán những câu đối đỏ tươi trước cửa, khói bếp bốc lên, mùi pháo hoa nồng nặc.

Hưng Nghiêu lang thang khắp nơi rất lâu, dựa vào làn da dày và cái lưỡi sắc bén của mình, cọ một bữa cơm nhà đại nương hỏi lộ.

Khi hoàng hôn đến, hắn lôi kéo Quy Hàn ngồi xổm trong khu rừng nhỏ cạnh Giả gia, vừa nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ, đang định nhảy lên mái nhà thì từ trong góc đột nhiên xuất hiện một nữ nhân điên cuồng đang nhảy múa.

"Các ngươi tại đây làm gì nha?" Nữ nhân này hỏi.

Vừa nói, vừa tò mò kéo tay áo Quy Hàn lên, mở to mắt nói: "Các ngươi là ai? Tại sao tai chưa từng gặp qua các ngươi?"

Hưng Nghiêu nói, "Chúng tôi đến đây để vui chơi."

Quy Hàn: "......"

Nhưng sau khi nghe xong, người phụ nữ bật cười, "Tân Tân ~ Cùng chơi trốn tìm đi......... Tân Tân ~", nói ôm chặt một con búp bê buộc bằng rơm vào lòng, "Tân Tân không sợ ~"

Chắc nàng ấy tưởng con búp bê rơm này là con mình.

Quy Hàn hỏi nàng, "Cô nương có biết Triệu Tiểu Mộc không"

Không ngờ người phụ nữ nghe được ba chữ này thì bả vai giật giật, ngồi xổm xuống, tóc bù xù che kín cả khuôn mặt, móng tay cắm vào bùn đào đất, một tay khác gắt gao nhéo búp bê rơm.

Dưới đất vang lên một tiếng "rắc rắc" làm màng nhĩ phồng lên.

Hưng Nghiêu vốn tưởng rằng đó là âm thanh do ngón tay nàng đào xuống đất tạo ra, nhưng khi ngồi xổm xuống cùng người phụ nữ điên, hắn mới phát hiện ra không phải vậy, bàn tay đầy bùn của nàng không bị gãy, âm thanh phát ra từ miệng người phụ nữ...

Nàng sợ đến mức nghiến răng nghiến lợi.

"Không phải hắn không phải hắn!" Người phụ nữ đột nhiên gãi đầu điên cuồng, "Hắn không phải Triệu Tiểu Mộc! Hắn là quỷ... Hắn không phải chồng ta, hắn là maaaaaaaaa!"

Tiếng hú của nàng lập tức thu hút mọi người trong Giả gia, một người đàn ông trung niên với thái dương trắng dẫn đầu một nhóm người hầu lao tới.

Bên cạnh người đàn ông trung niên này là một người phụ nữ đang khóc, mấy người hầu kéo người phụ nữ điên về phòng, người phụ nữ cố gắng nắm tay con gái mình nhưng bị người đàn ông trung niên, khăn tay ngăn lại nước mắt.

Người đàn ông trung niên dường như đang có tâm trạng vô cùng tồi tệ, khi nhìn thấy Hưng Nghiêu cùng Quy Hàn cũng chỉ là lạnh mặt nói lời cảm ơn rồi rời đi.

Khi chuẩn bị bước vào cửa, người phụ nữ điên đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó và bắt đầu hét lên điên cuồng.

Nàng khóe mắt muốn nứt ra, chỉ vào một cậu bé nhút nhát đang nấp sau cây cột và hét lên: "Ngươi là ai! Ngươi trả nhi tử cho ta ——"

Người phụ nữ trung niên thấy vậy lập tức chạy tới bế cậu bé lên, sợ mình lại làm tổn thương đứa trẻ nên run rẩy lấy tay che mắt cậu bé.

Cậu bé có vẻ bị dọa choáng váng, vẫn không nhúc nhích.

"A Huỳnh, A Huỳnh ~" Nước mắt người phụ nữ rơi xuống, nhìn thấy người phụ nữ điên đột nhiên thoát khỏi xiềng xích và lao về phía đứa trẻ, vội vàng dùng thân mình để chặn cậu bé lại, "A Huỳnh, đây là Tân Tân," bà thống khổ nức nở lên, "Đây là nhi tử ngươi a ~"

"Hắn không phải ta nhi tử ——"

A Huỳnh gào rống, bị cha nàng cùng một số người hầu khuất phục, họ kéo nàng về phía sân sau.

Hưng Nghiêu nhìn chằm chằm cậu bé hồi lâu, đột nhiên tự nhủ: "Không ổn."

Quy Hàn cũng phụ họa nói, "Đứa trẻ này có vấn đề gì đó."

Quả thực có gì đó không ổn, đứa trẻ này quá bình tĩnh, phản ứng đó không giống như phản ứng mà một đứa trẻ sợ hãi nên có, mà giống như... một con rối trên dây.

Phản ứng của đứa trẻ bình tĩnh đến mức đáng sợ.

"Có thể hỏi chủ nhân giamột chuyện được không?" Hưng Nghiêu bước tới hỏi: "Con trai ngài dạo này có ngoan hơn nhiều không?"

Tiểu đồng mới vừa cho hắn mở cửa kia quay lại thấy tên vô lại vẫn chưa rời đi liền tức giận trừng mắt nhìn Hưng Nghiêu một cái, nhưng ngại với Giả lão gia ở đây nên cũng không dám đuổi hắn đi.

Giả lão gia nói, "Con tôi luôn ngoan ngoãn. Cha mẹ có thể yên tâm rằng con cái ngoan ngoãn".

Hưng Nghiêu lại lắc lắc đầu, "Chủ nhân gia sai rồi, con nít vốn là nghịch ngợm, lại đột nhiên nghe lời, có lẽ không phải chuyện tốt."

Tiểu nam hài dường như sợ người lạ liếc hắn một cái.

Giả lão gia nói, "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

"Cũng không có gì," Hưng Nghiêu cong cong mi, "Chính là chủ nhân gia gần đây không yên ổn, cần phải cấp bách trừ tà thi pháp."

TràCúcDưaLeo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play