Trà Cúc Dưa Leo

Hưng Nghiêu bước đi trong tuyết một lúc lâu.

Đã là ban đêm, lại là tuyết ngày, một ngày tuyết rơi, cửa ra vào và cửa sổ của mọi ngôi nhà trong thị trấn đều đóng chặt, tay hắn run rẩy như trấu, thậm chí hắn còn có chút không vững khi cầm chiếc la bàn cũ kỹ, cuối cùng trước khi chết cóng, hắn gõ cửa một ngôi nhà.

Người mở cửa là một bà lão có hơi mù, bà run rẩy nhéo cánh tay Hưng Nghiêu nói: "Tiểu cô nương người lớn lên rất rắn chắc."

Hưng Nghiêu thật sự không còn sức mà sửa lưng bà lão, liền ngồi xuống cạnh bếp lò, lão bà bà bưng cho hắn một chậu nước nóng để lau tay chân cho hắn.

Tay chân ấm áp hơn nhiều, Hưng Nghiêu hâm nóng bầu rượu, rượu nóng đi vào ruột, hắn lúc này mới cảm giác chính mình sống lại.

"Lão bà bà," hắn vừa nói vừa cởi áo khoác ra phơi khô, nói: "Bà có biết Ngô đại nương bán sữa dê ở thị trấn này không?"

Lão bà bà bị điếc, Hưng Nghiêu kêu đến giọng nói bốc khói, lão bà bà lúc này mới hất tay hắn để sát vào, thì thầm nói, "Ngô, người bán sữa dê... Ta biết, ta biết, bà già không điếc. "

Sau đó tự lẩm bẩm: "Hai ngày trước đã xảy ra chuyện gì đó, mấy ngày nay mọi chuyện thật tồi tệ. Đừng đi lang thang vào ban đêm, lại là ngày quỷ, trên nền tuyết thường có quái vật ăn người."

"Quái vật ăn thịt người?" Hưng Nghiêu nghĩ thầm, "Xem ra, về lão góa phụ ở Khúc Trấn không chỉ có một điều thú vị."

Liền lại hỏi, "Ngày 15 tháng 7 âm lịch còn sớm mà, bà bà sao lại nói những ngày này là ngày ma?"

Ngọn đèn dầu cũ kỹ trên bàn nhấp nháy, những nếp nhăn trên khuôn mặt bà lão dưới ánh đèn trông càng đáng sợ hơn, đáng tiếc Hưng Nghiêu lại lợi dụng chút ánh sáng nhỏ này để cố ý lại gần, nhìn vào đôi mắt xám của bà.

Không nhìn ra cái gì đặc biệt, chỉ là mắt đã quá già mà thôi.

"Tiểu cô nương gia gia, cái quỷ gì không quỷ!" Lão bà bà lại vỗ nhẹ vào tay Hưng Nghiêu, "Chớ có nói bậy!"

Hưng Nghiêu bị tát một cái thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ghế, lão bà bà lại nhanh chóng ấn tay hắn xuống và cố tình hạ giọng nói: "Khi tuyết rơi dày đặc ở Khúc Trấn, quái vật ăn thịt người sẽ chui ra từ dưới tuyết, lão bà tử nói cho ngươi a, nếu nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác bông màu đỏ trên đường trong tuyết, hãy nhớ đừng nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta."

"Vì cái gì a?" Hưng Nghiêu phối hợp với bà trợn to mắt hỏi.

Nhưng giọng nói của hắn có chút lười, giọng điệu rõ ràng là đang trêu chọc, như thể không hài lòng với lời nói trêu chọc của hắn, đèn đột nhiên tắt.

Trong bóng tối, tĩnh mạch trên cổ Hưng Nghiêu mơ hồ nổi lên, bởi vì khi đèn tắt, hắn chợt nhận ra trong phòng có thêm thứ gì đó.

Có mùi của một xác chết không thuộc về người sống.

Một bàn tay xương xẩu siết chặt cánh tay hắ, Hưng Nghiêu đột ngột quay đầu lại, trong bóng tối có một luồng ánh sáng cực lớn sáng lên.

"Phù——"

Bà lão dùng ánh nến đổ thêm than vào bếp, sợ té ngã nên đã ôm lấy cánh tay Hưng Nghiêu làm chỗ dựa.

Khoảnh khắc ngọn nến được thắp lên, vật đó lại đột nhiên biến mất.

Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, gió tuyết cuốn theo cành khô, lá rụng, tiếng tuyết rơi dày đặc "xào xạc" như chọc thủng màng nhĩ người ta.

"Tiểu tử ta vừa rồi nói cái gì hả?" Bà lão hơ tay trên bếp, chợt tỉnh táo lại hỏi.

Hưng Nghiêu không còn cách nào khác ngoài nói lại những gì bà vừa nói.

Lại nghe lão bà bà nói, "Nhưng không, con trai thứ ba của nhà họ Trần mấy ngày trước vào thành bán cừu, lúc về thì tuyết rơi, thế hệ trước của chúng ta đều đã gặp qua, nói không nên ra ngoài vào trời đêm ngày tuyết, hắn càng không nghe, cũng không làm theo, sáng ra mẹ vợ hắn liền phát hiện một cái thây khô trước cửa."

"Chính là bị nữ lang áo bông hồng kia hút. Tinh. Tức chết rồi."

"Trịnh lão tam này có phải là chồng của Ngô đại nương không?" Hưng Nghiêu càng thêm hứng thú, ngồi bên bếp sưởi ấm và trò chuyện cùng bà lão.

Lão bà bà dong dài lằng nhằng, nói hơn nửa đêm.

Hưng Nghiêu lúc này mới biết rõ ràng, hóa ra ở thị trấn này trong vài ngày qua đã xảy ra hai điều kỳ lạ đã, một cái là hắn mới vừa rồi ở khách điếm Khúc trấn, được tiểu nhị nói cho hắn biết cái chết ly kỳ của lão già goá vợ cùng con nuôi của hắn; một cái khác là xảy ra sớm hơn chút, đó là chồng Ngô đại nương bán sữa dê trong trấn đi bán dê về thì biến thành xác ướp trước cửa nhà.

Lão bà bà cho hắn tá túc này, có vẻ như một bà mối nổi tiếng trong thị trấn, khi còn trẻ bà đã mai mối cho rất nhiều cặp đôi, nhưng dựa vào lão bà bà hiện giờ nam nữ chẳng phân biệt này, Hưng Nghiêu cực kỳ hoài nghi.

Bạn già của lão bà bà mất sớm, sống một mình, ban đêm ngủ rất ít, tình cờ mở được cửa cho Hưng Nghiêu đến gõ cửa lúc nửa đêm.

Mà vị lão bà bà này vẫn luôn kiên trì cho rằng, cái chết của ba người trong trấn là do nhìn thấy cô gái hút tinh mặc áo bông màu đỏ.

Nói đến cũng quái, ban đêm lại có bão tuyết lớn, nhưng đến gần nửa đêm, bên ngoài lại không có một chút âm thanh nào.

Khi Hưng Nghiêu thức dậy vào buổi sáng, bà lão đang loay hoay ở bàn may vá mũ Đạo rách tung toé của hắn.

Trên mũ có vài vết đỏ sậm, vốn dĩ chỉ là tồi tàn, nhưng sau khi bôi những vết này lên, trông càng quái dị hơn.

May mắn thay Hưng Nghiêu đã quen với việc kỳ quái nên không phát hiện ra điều gì không ổn, sau khi thay quần áo xong liền đi dạo phố.

Sau cơn bão tuyết, mọi chuyện vẫn như cũ, khi tia nắng đầu tiên rơi xuống, quán trọ hôm qua Hưng Nghiêu ăn qua bảy chén mì nước hành thái kia dần dần biến mất ở lối vào Khúc Trấn vào thời khắc mặt trời mọc.

"Áo quần lố lăng" của Hưng Nghiêu ngay lập tức thu hút sự chú ý của những đứa trẻ đường phố. Một nhóm trẻ em vây quanh hắn.

"Ca ca, anh đang mặc gì vậy?"

Một đứa trẻ khác nói: "Em nghe mẹ em nói, rằng những người diệt quỷ và hàng phục ma quỷ đều ăn mặc như thế này. Anh ơi, anh có phải như vậy không?"

Hưng Nghiêu chưa kịp trả lời, một đứa trẻ khác đã xen vào: "Chó con ngươi nói bậy, mẹ ta nói người ăn mặc như thế này rõ ràng là kẻ lừa đảo."

—— "Là trừ yêu hàng ma!"

—— "Là kẻ lừa đảo!"

Cuối cùng, bọn họ không còn cãi nhau được nữa, tất cả đều quay lại trừng mắt nhìn Hưng Nghiêu hỏi, "Anh cuối cùng là kẻ giết quỷ hay kẻ lừa đảo?"

Hưng Nghiêu cười hai tiếng, vẫy tay áo cúi đầu nói: "Các tiểu ca đã từng nghe nói tới nơi tên là Âm Sơn này chưa?"

Mấy đứa trẻ lắc đầu như lắc đầu, "Mẹ ta nói ở phía tây trấn Khúc trấn có một ngọn núi, gọi là núi nhỏ Ngưu Phi."

"A, đúng đúng đúng, ta mẹ cũng nói, trên đỉnh núi có hai cái sừng trâu đó, núi kia thực chất là một con trâu đã thành tinh, nước suối dưới chân núi kia rất trong, ngươi nói coi trên đời này thực sự có nước tiểu của trâu sạch như vậy sao?"

Một đứa lớn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Hóa ra núi nước tiểu trâu thật sự gọi là Âm Sơn a?"

Hưng Nghiêu: "......"

Thật sự là...Đệt con mẹ nó núi nước tiểu trâu là Âm Sơn!

Đúng lúc này, một đứa trẻ đột nhiên hét lên: "Mẹ Chu Tiểu Tiểu tới rồi!", một đám trẻ con lập tức tản ra tứ phía.

Chỉ chốc lát Hưng Nghiêu nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đột nhiên từ góc phố đi ra, hét lớn: "Chu Tiểu Tiểu ——", một bên hùng hổ cầm chổi hung hãn nói: "Thằng nhóc thúi mau ra đây, ngươi ra đây mẹ bảo đảm không đánh ngươi!"

Đêm qua tuyết rơi dày đặc, sáng nay khi trời vừa ló dạng thì đến trưa, tuyết trên đường phố gần như đã tan.

Ngô đại nương sống ở một nơi hẻo lánh trong một góc phố phía đông, vì tang lễ chưa xong nên trước nhà dán một tấm thiệp chia buồn.

Hưng Nghiêu sủy phất trần đi ngang qua, trông giống như một kẻ ăn xin phô trương, hoặc một lang băm lừa gạt người khác.

Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, có thể thấy thanh niên này, dù là kẻ ăn xin hay lang băm, đều có khuôn mặt rất đẹp trai, lông mày đẹp và sắc nét, môi rất mỏng, mặc dù hắn đang mặc một chiếc áo màu xám, lại vẫn không thể cưỡng lại được thân hình xuất sắc đó, khuôn mặt với đôi lông mày sâu.

Đại nương nhặt rau ở cửa liền ngẩng đầu liền nhìn hắn vài cái, hỏi, "Tiểu đạo nhân, ngươi đang tìm ai?"

"Ngô đại nương bán sữa dê." Hưng Nghiêu trở lại.

"Mẹ tổ của tôi," Đại nương kia lúc đầu nghe thấy đã kêu lên "Ôi chao" "Thật xui xẻo, tiểu sư phó ngươi không nghe nói, Ngô nương tử hôm qua mới vừa đi, này không, bảy năm đầu bà ta chưởng gia, đảo vừa vặn chôn một khối, còn có thi thể kia, thi thể giống hệt thi thể của hai người ở Khúc gia trang, chắc chắn họ đã nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn thấy."

Nhưng Hưng Nghiêu vẫn cất bước đi vào ngôi nhà nơi đang diễn ra tang sự kia.

Ở một thị trấn nhỏ như thế này, mối quan hệ giữa các cá nhân thường phức tạp và chặt chẽ, vì vậy Hưng Nghiêu mới vào nhà chính, liền nhìn thấy một nhóm lớn gồm các cô, chị dâu, cháu trai và cháu gái đang chen chúc nhau.

"Người kia là ai?"

Một người ngẩng đầu lên vừa hỏi, mọi người đều quay lại nhìn.

Hưng Nghiêu còn có tâm tình vuốt vuốt phất trần của hắn, củng vừa chắp tay hắng giọng một cách nghiêm túc, "Tại hạ Âm Sơn Hưng Nghiêu, xuống núi tu luyện theo lệnh của sư phụ, trên đường đi qua Khúc trấn phát hiện nơi này tà ám quấy nhiễu, tiểu đạo liềntheo la bàn mà đến đây."

"Là tới giúp các vị trừ tà."

Vài người hai mặt nhìn nhau, "Cái la bàn này có thể chỉ ra tà linh sao?"

"Nghe nói mấy năm trước trong nhà trấn trưởng có chuyện bẩn thỉu, đạo sĩ mặc áo khoác lớn mà ông ta mời cũng lấy thứ này. Này... gọi là gì nhỉ? Hình như gọi là trừ tà... tà ma... món keo kiệt..."

Hưng Nghiêu đang cầm Phong Ma Đĩa trong tay, "..."

Nhưng nhóm người này vẫn còn do dự, nên Hưng Nghiêu cầm chiếc la bàn cũ trong lòng bàn tay cho mọi người xem, nhìn thấy một con trỏ nhỏ trên đó lắc lư, như thể... não bị hỏng.

"Này không phải là giả đúng không?" Có người nói.

Hưng Nghiêu khá bình tĩnh tự nhiên, hắn giơ tay chạm vào con trỏ nhỏ màu đỏ sậm có lớp sơn bong tróc, trong lòng thầm nói: "Lộ!", Con trỏ chậm rãi kẹt lại vài lần, cuối cùng dừng lại ở một phương hướng nhất định.

(Lộ nghĩa là hiện hình chứ không phải con đường đâu nha mí bà)

Ở đây hướng nam - hướng của linh đường.

Chờ không kịp thời chờ, Hưng Nghiêu đứng dậy đi về phía linh đường, không quên lễ phép cúi chào mọi người và nói: "Xin thứ lỗi."

Vừa nói, hắn vừa thấp giọng lẩm bẩm: "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, tiểu đạo nguyện dùng sư phụ của tiểu đạo cả đời đầu trọc không có vợ, ngàn vạn cầu Thiên Tôn phù hộ tiểu đạo thuận lợi có thể cắt cẩu đầu thành công."

Không biết lời cầu nguyện của hắn quá thành thật, hay là sư phụ tốt của hắn cách xa ngàn dặm nghe được, ngay phía nam nơi này, tấm bùa do Hưng Nghiêu ném ra bay quanh linh đường, sau đó lại nhẹ nhàng rơi xuống.

, sau đó lại nhẹ nhàng rơi một trận thổn thức.

"Coi như hắn là đạo sĩ giả mạo, vừa mới trên đường lừa con ta một đồng tiền, hắn thật ác độc!"

Không phải ngươi nói đồng xu của nhóc nhà ngươi bị thất lạc trên đường sao?"

Người nọ nghẹn một chút, nói, "Ai lại nhớ hỏi chuyện như vậy... Dù sao đạo sĩ này nhìn như đồ giả vậy!"

Hướng gió thay đổi, có người nhìn Hưng Nghiêu từ trên xuống dưới, cảm thấy đạo sĩ này quần áo quá tồi tàn, nhìn không giống một đạo sĩ chân chính, có người nói trông hắn quá không đứng đắn, thậm chí còn không có râu, thoạt nhìn không giống như là một đạo sĩ có thể thu phục ma quỷ.

Có người lợi dụng điều này mà hét lên: "Bọn giang hồ bịp bợm!"

Hưng Nghiêu đứng yên không nhúc nhích, không hề quan tâm đoàn người nói năng bậy bạ này.

Hắn bất động, cũng không phản bác, chỉ đứng trong linh đường không đi, có thể nói hắn đã thi triển kỹ năng vô liêm sỉ của mình đến mức cực hạn. Quan tài của Ngô đại nương vẫn được đặt trong linh đường này,, tấm bia tưởng niệm Trịnh Tam bài vị vẫn chưa được thay thế, hai bên có rất nhiều hoa cúng màu trắng.

Những ngón tay của Hưng Nghiêu vuốt ve chiếc quan tài tối màu.

Trà Cúc Dưa Leo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play