Bức Tranh Màu Biển

Gặp gỡ


10 tháng


Cái chết có ý nghĩa như thế nào…

____________________________________________

Hôm nay cũng như mỗi ngày thật bình thường ,mọi thứ đúng là chả có gì thay đổi.Một cuộc sống tầm thường lặp đi lặp lại quay quẩn bên các chuỗi thời gian không ngừng trôi đi.Những con người xô mình theo dòng chảy công việc,những âm thanh của trẻ con nô đùa,tiếng vọng của kẻ bán rong ngoài đường.Tất cả đều kết hợp lại với nhau…

-‘Tch Thật là nhàm chán’-và đấy chính là suy nghĩ của tôi một đứa học sinh cấp ba về thế giới này.Một thế giới xám xịt không có màu sắc.Đương nhiên tôi nghĩ chỉ có mình tôi như vậy. 

Tôi chắc rằng bạn đang hỏi tôi tại sao?vì sao tôi lại nói thế?Tại sao ư, đơn giản thôi vì tôi có cảm giác như vậy,cảm xúc lặng yên như trái tim ngừng đập…xem ra câu trả lời ấy nó khó hiểu lắm nhỉ,ngay tôi cũng chả biết mình đang nói về cái gì nữa cơ mà.Nhưng nó cũng chả quan trọng,câu hỏi của bạn cũng chả quan trọng,tôi chỉ là sống cho đến khi kết thúc,hoàn thành trách nhiệm của mỗi con người cần phải làm là Sinh ra rồi Chết đi. Một vòng tuần hoàn không bao giờ ngừng lại. 

Đó chỉ là suy nghĩ của tôi trước khi gặp người đó - một cô gái kỳ lạ đã thay đổi cả cuộc đời tôi.Ngay cả tôi cũng chả biết điều này có phải tốt hơn không. 

 ___________Giờ giải lao _____________________

Tại lớp 2-C.

-“Được rồi cả lớp nghỉ”

-“…”

-“Nè nè cậu biết gì không hôm qua…”

-“Hôm nay cậu sử dụng màu son mới hả,xinh thế”-"son mới của hãng…"

-“Không biết hôm nay ăn gì ấy nhờ”-"chắc món cũ thôi"

-“Này mau giành sân nhanh không bị bọn lớp khác dành bây giờ!”

-“..vv….v…”

-'Thật là…ồn ào chết đi được’- vâng ngoài trừu cảm giác khó chịu ra bản thân không còn cảm giác gì ngay lúc này hết.Bây giờ chắc cũng nên mua một ổ bánh mỳ ăn đại cho qua cử, dù sao thì lại nhập viện vì đau bao tử nữa thì khổ quá.Bởi vì ai lại điên muốn nhập viên chứ, ngay cả tôi cũng tha thiết gì về bệnh viện cả,thậm chí còn ghét cay ghét đắng kia kìa.Cái căn phòng hình vuông xung quanh là bốn bức màu trắng ngập tràn mùi thuốc sát trùng, ngột ngạt làm sao, nghĩ đến điều đó sự khó chịu trong người dâng lên. 

Nói là làm, bước ra khỏi chỗ ngồi, cố lết cái thân tàn tạ này đi ra khỏi lớp và hiển nhiên chả ai để ý đến .Dù sao thì tôi cũng chỉ là một tên khốn lập dị lúc nào cũng trông như xác chết,học hành bình thường,gia cảnh bình thường,ngoại hình tầm thường đến bản thân còn chán ghét bộ dạng của chính mình cơ mà,  nên chả ai muốn bắt chuyện là điều hiển nhiên không cần phải bàn cãi , kẻ như tôi nào xứng cho việc đó. Cũng chính vì vậy việc mà tôi bị cô lập đã bắt đầu từ khi nào cũng chả nhớ ,chắc khá lâu rồi nhờ.Nhưng điều đó cũng tốt,tôi không cần cái gọi là bạn bè hay sự thương hại từ người khác. 

Mua một ổ bánh mỳ nhỏ rồi nhanh chân lẻn lên sân thượng cùng với một cuốn sổ vẽ.Sân thượng là nơi từ lâu bị cấm vì vậy mà chả có đứa nào bén mảng đến chỗ khỉ ho cò gáy này nhờ chính điều đó mà nơi này đã trở thành địa điểm yêu thích của tôi.Nếu như nó bị cấm thì không có ai ở đây cả, huống hồ chi làm phiền đến tôi.

____________________________________________

Không gian yên ắng,nắng mai chiếu rọi cả khung trời rộng lớn.Tôi lựa cho mình một chỗ ngồi có bóng mát rồi đơn giản ngồi xuống thưởng thức bữa trưa và vẽ vời tất cả gì trong trí tưởng tượng của tôi.Như bạn nhìn thấy,tôi cũng có một vài sở thích nho nhỏi giống như mỗi người,tôi thích vẽ mọi thứ ghi nhận tất cả vào trong nét bút,nó giống như tả thực về tôi một cách mơ hồ nhưng cũng chứng minh được sự tồn tại của mình trên thế giới.Không chỉ vẽ vời tôi cũng thích chụp ảnh cảnh vật,khắc họa và bắt giữ cảnh đẹp xung quanh như làm hài lòng và thư giãn cho bản thân.Một cuộc sống bình yên nhẹ nhàng như khúc đàn piano chả phải tốt hơn so với việc chen chút,tranh nhau chỗ đứng cao trong xã hội hiện tại,dù sao thì kể cả khi bạn có thất bại hay thành công ai đều phải chết thôi sao,tội gì phải cố gắng rồi đến lúc rời đi lại day dứt, sợ hãi cái chết định sẵn của mình chống lại số phận vẫn phải mất đi…Nghe nực cười 

Cạch! 

-‘Tch mình lại suy nghĩ lung tung nữa rồi’-nhìn vào ngòi bút bị gãy kia của mình tôi chợt nhận ra bản thân đang không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.Vô tình bản thân đã nhấn mạnh ngòi bút xoẹt lên một nét chì dài xuống nhìn như tia sấm đánh giữa mây mu quấn lấy bầu trời đầy tức giận hay tia sáng ló dạng đón chờ một bình yên sau bão tố. 

-“Woa!!!Bức tranh này là do cậu vẽ sao,trông đẹp quá đi! ”

-“!!!”-Lo mải mê suy nghĩ tôi đã không kịp nhận ra có người đứng phía sau mình.Lời nói của người khiến tôi như tỉnh lại sau giấc mộng dài vậy. 

-“Á xin lỗi xin lỗi tớ không có ý định làm cậu giật mình đâu a, xin lỗi cậu”-người đó không ngừng xin lỗi,tay chân luống cuống trong vụng về trông ngu ngốc chết đi được. 

-“Không có gì”-Cố gắng giữ lại bình tĩnh,bây giờ tôi mới để ý kĩ,người này là 1 cô gái cơ thể nhỏ nhắn có mái tóc đen ngang vai, đuôi tóc chẻ ngọn ra ngoài.Điều đáng chú ý là đôi mắt trông lập dị của cô, nó khác hẳn với số đông mang màu nâu sẫm thì đồng tử ấy có màu cam đỏ xinh đẹp và đang không ngừng dí sát tới nhìn chằm chằm vào tôi như đang phản ánh lên hết mọi sự thật về tôi vậy,cái nhìn đó thành công khiến tôi cảm thấy khó chịu .Nhưng phải thú nhận rằng cô nàng đó khác hẳn với tôi, một kẻ luôn mang đến cho mọi người cảm giác chán ghét, bộ dạng loi thoi,mái tóc đen dài sau gáy kết hợp với cặp kính dày cộp cùng quầng thâm đen sau dưới mắt tôi, thảm hại làm sao. Cơ mà điều đặc biệt mà tôi đống băng gạc lấp ló ở phía dưới tay áo len của cô,nhìn có vẻ còn mới chắc hẳn chẳng ai để ý đến điều đó vì nó được khéo léo che đậy. 

-‘Có lẽ là bị bạo lực hoặc bắt nạt chẳng hạn,dù sao cũng không liên quan đến mình’

-“Thế tớ có thể ngồi đây chứ,được không ”-cô ấy cười tười với tôi,gương mặt nghiêng sang một bên.Hừ,Tôi cá chắc là các chàng trai khác có lẽ sẽ phát cuồng vì dáng vẻ đáng yêu này và sẽ có ngoại lệ. Điều đó là đang ám chỉ tôi đây. 

-“Tùy cậu”-'Dù sao nơi này cũng đâu phải của riêng tôi.'

Vừa dứt lời cô ấy ngồi thẳng xuống không nhân nhượng.Đúng là cô nàng tùy tiện. 

-“Mà bức tranh này của cậu đẹp thật,nó có ý nghĩa gì thế”

-“…Không có ý nghĩa gì cả,chỉ là nó xuất hiện trong đầu tôi thôi”

-“Vậy à.À đúng rồi tớ học lớp 2-B và tên tớ là Yuuki có nghĩa là hoàng hôn,mẹ tớ đặt tên cho tớ vì màu mắt tớ giống hoàng hôn rất đẹp.Còn cậu.cậu tên là gì vậy?”

-“Điều đó không quan trọng”

-“Thôi nào đừng thờ ơ như thế chứ”

-“…”

-“Toru”

-“Uwaaaaa là Toru sao,vậy tên của cậu có nghĩa là biển đó.Dù sao rất vui được làm quen với cậu,mong được cậu chiếu cố hì hì”-Yuuki bỗng la lên nắm chặt lấy tay tôi không ngừng nói.

-“Sau cũng được”

Sau đó thời gian đã trôi qua bao lâu tôi cũng chả rõ cho đến khi tiếng chuông reo lên.

-“À tới giờ vô lớp rồi,nhanh thật mới có nói chuyện chút xíu mà haizz.Bye bye cậu ,hẹn gặp lại”-nói rồi Yuuki bắt đầu chạy đi nhanh chóng giống như lúc tôi gặp cô ấy vậy

-'Thật là một con người kì lạ,cơ mà gặp lại ư?'-Tôi lại không mong là như vậy.Tốt nhất chỉ là vô tình như vậy thôi'-xem ra tôi cũng phải về lớp rồi,cứ tưởng sẽ được thư giãn một mình không ngờ lại gặp chuyện như vậy,chậc phiền phức quá đi.

Định hình mọi thứ tôi đứng dậy thu dọn đồ chuẩn bị đi.Nhưng khi cầm lấy cuốn sổ mắt tôi chạm vào bức tranh của mình, một bức tranh trừu tượng đầy mơ hồ.Hình ảnh biển đang lặng im trước khung trời.Tôi lại thầm nhớ lại câu hỏi của cô gái kia.

-'Ý nghĩ của bức tranh sau'-hmm…haizz có lẽ hôm nay mình suy nghĩ nhiều quá rồi mau nhanh chóng thôi không bị phát nữa thì lại khổ. Rồi tôi cũng nhanh chân rời đi, không lưu luyến gì nơi này. 

Chỉ là không ai đoán được chữ ngờ rằng cuộc gặp gỡ bất ngờ đó đã đánh dấu cột mốc cho một chuỗi những sự kiện bất ngờ ập vào cuộc sống học đường của tôi.Một điều chưa từng xảy ra đã làm thay đổi tất cả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play