22.
Lúc chương trình ghi hình xong thì đêm đã khuya.
Đó là một ngày hiếm hoi tôi và Chu Nghiên cùng nhau tan làm.
Xe chạy êm ru vào khu biệt thự. Trước khi xuống xe, tôi đột nhiên đổi ý, nói với Chu Nghiên: "Chu Nghiên, em mệt quá, đến cõng em đi."
Chu Nghiên nghe vậy, hai mắt sáng lên, lập tức chạy tới mở cửa cho tôi.
Tôi dang tay đặt lên vai anh, trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Chu Nghiên, anh còn nhớ trước kia anh cũng từng cõng em không?"
Chu Nghiên run rẩy, hiển nhiên không nhớ rõ.
“Khi nào?”
Tôi ghé sát vào tai anh: “Mười sáu tuổi.”
Chu Nghiên dường như đã nhận ra điều gì đó.
Tôi tiếp tục: “Hôm đó, trên đường đến trường em bị bong gân chân, anh cõng em về nhà, nhưng lúc đó anh có vẻ rất bận, vừa đến cửa đã vội vàng rời đi.”
Chu Nghiên im lặng hồi lâu, ký ức phủ đầy bụi bặm chợt ùa về. Giống như anh đang cõng cô bé bị bong gân chân ngày nào.
Khi đó, anh vừa học xong năm thứ nhất và bị ông Chu kêu đi sửa chiếc radio cổ.
Anh ở lại chỗ ông Chu cả buổi chiều và rời đi khi thấy giờ buổi tiệc mà anh đã sắp xếp với mấy anh em trong ký túc xá sắp đến.
Kết quả là vừa tới cổng, anh đã nhìn thấy một cô bé khập khiễng bước vào.
Lúc ấy anh đã chủ động hỏi số nhà cô bé rồi cõng cô về.
Nhưng thời điểm đó, người bạn của anh liên tục gọi điện giục anh đến điểm hẹn.
Anh vội vàng đưa cô bé đến cửa rồi rời đi mà không nhìn rõ cô bé đó trông như thế nào.
Chu Nghiên qua lời của tôi đã nắm bắt được một điểm quan trọng.
Mười sáu tuổi, lần đầu biết yêu, và tôi mười sáu tuổi khi gặp Chu Nghiên.
Khi Chu Nghiên lên tiếng lần nữa, giọng anh có chút khàn khàn: "Vậy mối tình đầu mà em nói đến... là anh?"
Tôi gật đầu.
"Lúc đó, em thực sự rất xúc động."
“Nhưng sau đó, em chưa từng gặp lại anh. Cho đến khi anh theo anh trai em tới nhà làm khách. Vừa nhìn thấy anh, em đã rất vui, nhưng dường như anh không nhớ em, hơn nữa, nhìn anh rất lạnh lùng, cho nên em liền buông bỏ.”
“Nhưng em vẫn chưa buông bỏ hoàn toàn, nếu không em sẽ không đồng ý khi anh hỏi cưới em."
“Em muốn nói chính là anh đừng cảm thấy bất an. Sở dĩ em không muốn công khai mối quan hệ này là vì hiện tại bộ phim em đóng cùng Hứa Hữu sắp phát sóng. Đây không chỉ là nỗ lực của mình em mà là của cả đoàn phim. Em cần hợp tác với họ và cùng nam chính tạo cảm giác CP. Đây thực sự là vì công việc mà thôi.”
“Mặc dù hình như em chưa bao giờ nói với anh, nhưng Chu Nghiên, em thích anh và chỉ mình anh thôi.”
Chu Nghiên ngừng ở trước cửa thật lâu, không nhúc nhích.
Tôi nằm trên lưng anh, không nhìn rõ biểu cảm của anh, liền ghé sát vào tai anh hỏi: “Chu Nghiên, anh có nghe thấy không?”
Vành tai Chu Nghiên gần như đỏ bừng trong nháy mắt.
Sau khi mở cửa, anh đặt tôi lên ghế sofa và cọ đầu vào ngực tôi.
“Vợ ơi, anh cũng vậy, anh yêu em nhiều lắm.”
Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh.
Tôi biết điều đó.
Rất nhiều đêm, khi tôi đã ngủ say, tôi đều mơ màng nghe anh nói rằng, “Anh yêu em".
...
Ánh đèn vàng ấm áp phủ đầy căn phòng.
Một lúc lâu sau, Chu Nghiên mới ngẩng đầu lên.
"Vợ ơi, nếu anh cãi nhau với anh trai em, em có bỏ anh không?"
23.
ngôn tình tổng tàiNgười bạn ngày nào liên tục gọi Chu Nghiên đến chỗ hẹn chính là anh trai tôi.
Theo Chu Nghiên kể lại, nếu anh trai tôi không gọi hối thúc thì có lẽ chúng tôi đã ở bên nhau từ lâu rồi.
Anh cũng nói, chẳng trách khi lần đầu tiên đến thăm nhà tôi, anh cảm thấy có gì đó quen thuộc nhưng lại không thể biết chính xác đó là gì.
Tôi đột nhiên tò mò không biết Chu Nghiên bắt đầu thích tôi từ khi nào.
Ảnh đế Chu Nghiên vốn quen đóng những cảnh tình cảm lúc này lại ngượng ngùng nói: “Anh yêu hơi muộn. Ngày em vừa vào đại học, anh trai em đã gọi video cho em và khi anh vô tình nhìn thấy em, anh đã thích em."
“Anh đã hỏi anh trai em rằng em thích mẫu người như thế nào. Anh ta đã nói rằng em thích người lạnh lùng, ít nói. Chính vì thế, khi đến nhà em, anh đã cố ý tỏ ra lạnh lùng.”
Chu Nghiên càng nói càng tức.
Tôi thậm chí còn không dám nói với anh ấy rằng để khiến tôi từ bỏ ý định kết hôn với Chu Nghiên, anh trai tôi đã kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện cũ đáng xấu hổ của Chu Nghiên.
Về phần tại sao anh trai tôi không đồng ý cho tôi và Chu Nghiên ở bên nhau.
Sau đó tôi có hỏi ông anh của mình.
Ảnh liền nói thế này: “Đùa gì vậy, em là em gái của Tô Dục Sâm, Chu Nghiên không xứng với em."
Tôi: "..."
24.
Sau khi bộ phim mới lên sóng, phản hồi từ khán giả khá tốt, thu hút một lượng lớn những người hâm mộ CP giữa tôi và Hứa Hữu.
Thậm chí bên phía Hứa Hữu còn liên hệ Andy và nói muốn hợp tác với tôi, nhưng Andy từ chối.
“Em thực sự muốn rút lui à?”
Andy ngồi trên ghế sofa và nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi rụt cổ lại và nói: “Em chưa bao giờ muốn trở thành nghệ sĩ, là vì chị nên em mới vào thôi.”
Cơn giận của Andy lập tức bị dập tắt.
"Được rồi, gần đây chế đã yêu một bông hoa nhỏ tinh khiết. Chế nghĩ cô ấy có tiềm năng trở thành một nghệ sĩ. Chế quyết định sẽ đào tạo cô ấy thật tốt. Vậy thì đừng hối hận nhé."
Tôi lắc đầu: “Không hối hận.”
Andy đột nhiên nhảy xổ vào tôi: "Kiều Kiều, em thật độc ác. Chúng ta đã đồng ý cùng nhau bước vào giới giải trí, nhưng em đã bỏ rơi chế giữa chừng ngay khi chúng ta bắt đầu nổi tiếng. Ô... hu... hu..."
Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.
“Nhưng chị biết đấy, ước mơ của em không phải là trở thành diễn viên.”
Andy ngừng khóc.
"Em muốn trở thành họa sĩ."
"Nhưng Chu Nghiên sẽ ra sao nếu em ra nước ngoài học tập?"
“Chu Nghiên nói muốn đi cùng em. Em cũng bất ngờ khi anh ấy nói vậy.”
Tôi hỏi anh ấy: “Vậy anh sẽ không đóng phim nữa à?”
Chu Nghiên vòng tay qua eo tôi, nói từng chữ: “Ước mơ của anh đã thành hiện thực, sau này anh muốn cùng vợ anh thực hiện ước mơ của cô ấy.”
25.
Một năm sau, tôi chính thức rời giới giải trí.
Ngày hôm đó, tôi đã đăng trên weibo.
[Khi bạn già đi, hãy theo đuổi ước mơ của mình!]
Một phút sau, Chu Nghiên đăng lại bài viết của tôi và thêm vào một dòng chữ.
[Tôi không muốn trở thành diễn viên xuất sắc nữa, tôi sẽ đuổi theo Nguyệt Lão!]
Mười phút sau, Chu Nghiên lại đăng lên weibo.
[Người họ Tô, tên Dục Sâm kia, tình yêu đích thực là không thể ngăn cản, anh hiểu không? Tô Dục Sâm.]