20.
Hạ Du Bạch đứng ở trước mặt tôi.
Anh đánh giá Nhan Nguyệt từ trên xuống dưới, tặc lưỡi:" Tôi tưởng là ai, hoá ra là lão vu bà của Nhan gia. Chậc chậc, nói chó thì sỉ nhục nó quá, dù sao chó cũng đáng yêu hơn cô."
" Anh đang nói cái gì...."
Nhan Nguyệt bị tức giận đến chết khiếp.
Nhưng cô ta không dám có bất kỳ hành động khác.
Bởi vì sắc mặt của Hạ Du Bạch thật sự không tốt lắm.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hạ Du Bạch lệ khí đầy người.
Trong nháy mắt, tôi như thấy kẻ thống trị thị giới thương nghiệp của nhiều năm sau.
Bùi Úc vẫn luôn không có động tác nào.
Cho đến khi hắn nhìn thấy Hạ Du Bạch cầm tay tôi, mười ngón tay của chúng tôi đan vào nhau.
Hắn nhịn không được đi về phía trước rồi đột nhiên dừng lại.
Cuối cùng ép buộc chính mình nhìn đi chỗ khác.
Tôi có chút ngạc nhiên.
Khi tôi quay đầu lại để hỏi Hạ Du Bạch, nhưng người đàn ông này lại tươi cười xán lạn đối với tôi.
" Cô hù dọa bạn gái của tôi."
Khi nhìn Nhan Nguyệt, nụ cười trên mặt Hạ Du Bạch đã hoàn toàn biến mất.
Tốc độ lật mặt cũng thật nhanh.
" Tôi trước giờ quen làm việc thô lỗ, bây giờ nhiều thêm chút máu cũng không ngại đâu."
Hạ Du Bạch nói rất nhẹ nhàng nhưng sự đe doạ lại rất rõ ràng.
Anh cười thật tươi với Nhan Nguyệt, hay đúng hơn là cười với Bùi Úc và nói một cách đầy khiêu khích:" Dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này."
Nhan Nguyệt tức giận đến mức toàn thân phát run:" Hạ Du Bạch, anh dám..."
" Tại sao tôi lại không dám?" Hạ Du Bạch vặn cổ tay, " Nếu như cô dám động đến bạn gái tôi..."
Vừa nói xong, nắm đấm của Hạ Du Bạch liền rơi xuống người Bùi Úc.
"Aaaaaaa....."
Nhan Nguyệt hét lên một tiếng, tránh xa hai người đang đánh nhau theo bản năng.
Sau khi bị đánh, Bùi Úc cũng nhanh chóng đánh trả lại.
Hai người, anh một đấm tôi một đá, từng đấm rơi xuống thịt, chẳng bao lâu cả hai đều đã bị thương.
Đánh nhau gây ra động tĩnh lớn mau chóng thu hút được nhiều người.
Thấy anh bị thương tôi liền nói, " Hạ Du Bạch, bị thương liền rất khó coi."
Hạ Du Bạch cứng người lại.
Nắm đấm của Bùi Úc sắp đánh vào mặt anh ấy cũng dừng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi.
Trong mắt chỉ có sự im lặng chế.t chóc.
21.
Nhan Nguyệt đã bỏ chạy.
Bùi Úc ở lại lặng lẽ thu dọn phòng vẽ bừa bộn.
Hạ Du Bạch không đuổi hắn đi được, cũng chỉ có thể nhỏ giọng mà mắng hắn.
Nhưng khi tôi nhìn sang thì lập tức im lặng, thậm chí còn bày ra vẻ mặt " Anh vô tội mà, em nhìn anh làm gì?"
Làm cho tôi vừa buồn cười vừa tức giận.
Bùi Úc không ở lại đây lâu.
Trước khi đi, hắn nói với tôi:
" Anh sẽ tìm thấy nó."
Tôi không để ý tới hắn.
Sau khi Bùi Úc rời đi, Hạ Du Bạch ôm tôi một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu lại hỏi tôi:" Hắn ta đang tìm cái gì vậy?"
" Có lẽ hắn mất não nên giờ đi kiếm." Tôi trả lời mà không nhìn lên.
Không nghĩ tới Hạ Du Bạch lại rất đồng ý với câu nói này:" Em nói đúng, lão vu bà của Nhan gia kia đều đã sỉ nhục hắn như vậy, tên ngốc này còn có thể thích cô ta như vậy thật sự là không có đầu óc."
" Có lẽ là chưa hết bệnh."
" Đúng." Hai mắt Hạ Du Bạch sáng lên, sau đó vắt óc suy nghĩ thật lâu:" Lão... Lúc trước anh có xem ở trên quyển sách nào đó, cái này kêu là S... là cái gì bệnh Sparta?"
" Đó là hội chứng Stockholm."
Tôi thấy Hạ Du Bạch rất thú vị.
" Ừ, chính là cái này."
Anh ấy lại cười toe toét.
" Hạ Du Bạch." Tôi đột nhiên gọi tên anh, " Em đã nghĩ ra tên cho bức tranh này rồi."
Trước khi tham gia cuộc thi, tôi và anh ấy đã thảo luận rất nhiệt tình về việc đặt tên cho bức tranh dự thi.
Tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều không đạt được thống nhất chung.
" Cái gì?"
Hạ Du Bạch đang xem tranh vẽ của tôi, nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn.
Cho nên tôi đi đến bảng vẽ, cúi người viết xuống giấy hai chữ...
" YU."
Hạ Du Bạch cũng sững sờ khi nhìn thấy hai chữ này.
Nhưng anh đã mau chóng phản ứng lại, làm như không có việc gì nói:" Anh cảm thấy rất là tốt, em thích mới là quan trọng nhất."
Thời điểm Hạ Du Bạch nói lời này, anh quay đầu không thèm nhìn tôi.
Vì vậy, tôi nói với anh ấy:" Là chữ YU trong Hạ Du Bạch."
Anh sững người.
Tôi vươn tay ôm lấy mặt anh, nhỏ giọng nhắc lại:
" Là chữ YU của Hạ Du Bạch."
Anh ấy vẫn không nói chuyện.
Nhưng tôi đã thấy vành tai của anh đỏ ửng.
Có lẽ, không chỉ là vành tai.
Tôi cười, nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt có chút đỏ của anh:
" Muốn em dỗ anh không, bảo bảo thích khóc nhè?"
Khuôn mặt anh nhanh chóng đỏ bừng.
Hắn thấp giọng mắng "Mẹ kiếp" một tiếng, rốt cuộc cũng không nhịn được xấu hổ vươn tay về phía tôi, ra vẻ bình tĩnh nói:
" Xem ở việc em nguyện ý dỗ anh... Anh cũng không ngại cho em ôm một cái đâu."
Vì vậy, tôi cười và ôm lại anh.
Giả vờ như không thấy tính toán nhỏ nhặt này của anh.
22.
Quen biết Hạ Du Bạch là một điều rất vui vẻ.
Tình cảm của anh ấy đơn thuần và nồng cháy, sự thiên vị của anh ấy với tôi rất rõ ràng.
Khi tôi đụng đến nó với ý đồ xấu xa luôn không nhịn được mà đỏ tai.
Nhưng anh vẫn cố nén sự xấu hổ và giả vờ bình tĩnh, rồi lại mong tôi chạm vào nhiều hơn.
Hạ Du Bạch đang chứng minh bằng những hành động thiết thực rằng anh ấy không phải là không theo đuổi được.
Ở trước mặt anh ấy, tôi có thể hoàn toàn là chính mình.
Có nhiều lúc tôi cảm thấy không phải tôi đang công lược Hạ Du Bạch, mà là Hạ Du Bạch công lược tôi.
Nhưng loại ý nghĩ này một khi xuất hiện, ngay cả khi không thể kiềm chế, có một loại cảm giác rất là khó chịu dần hình thành trong lòng tôi.
Tôi biết đó là gì.
Cho nên tôi chỉ có thể không ngừng xem nhẹ nó và đối xử với Hạ Du Bạch tốt nhất có thể.
Càng tốt hơn nữa.
Tốt thêm một chút nữa.
Giống như làm như vậy, có thể làm giảm cảm giác tội lỗi của tôi.
Trong thời gian này, Bùi Úc không đến tìm tôi.
Nghe các bạn học nói, hắn vẫn làm người mẫu cho Nhan Nguyệt.
" Thật ra như vậy cũng tốt." Hệ thống nhẹ nhàng thở ra, nó an ủi tôi, " Bùi Úc không dây dưa với cô, cô cũng có thể mau chóng hoàn thành nhiệm vụ để về nhà, như vậy đối với mọi người đều rất tốt."
Tôi cười cười, cũng không phản bác lại nó.
23.
Thực mau liền đến ngày thi đấu.
Không có Bùi Úc lâm thời đổi ý, không có Nhan Nguyệt động tay động chân.
Tôi dựa vào "YU" để lấy được hạng nhất không phải nghi ngờ.
Dưới sân khấu, Hạ Du Bạch còn kích động hơn so với tôi.
Khi tôi bước xuống, tôi đã nghe anh ấy nói với mọi người xung quanh:" Này anh ơi, anh có biết bức tranh đứng thứ nhất là ai không?"
" Là tôi."
" Đó là chữ YU trong tên của tôi."
Bộ dáng đắc ý dạt dào cùng với đầu tóc xoăn nhỏ, dường như tôi đang thấy cái đuôi nhỏ của anh đang phe phẩy.
Tôi cũng không lên tiếng, để anh ấy khoe khoang với từng người một.
Khi nhận ra tôi đang ở đây, người này bị doạ cho giật mình, mở miệng ra là những lời thô tục.
" Mẹ kiếp...."
Nhưng thật mau anh ấy nhịn lại không tiếp tục nói nữa.
Cho dù thấy tôi bị anh làm cho kinh ngạc, lập tức nghiến răng nghiến lợi mà nhỏ giọng nói:
" Em tới đây từ lúc nào?"
" Lúc cậu đang nói với người thứ hai." Nam sinh bị anh quấy rầy nãy giờ nhịn không được mở miệng.
Hạ Du Bạch lặng lẽ trừng mắt với người kia.
Khi tôi bắt được anh, người này nhìn tôi chằm chằm rồi giả vờ oan uổng nói:" Sao em xuống đây lại không nói với anh vậy?"
Quang minh chính đại không nói lý nhưng lại hợp tình hợp lý.
Tôi bị anh chọc cười:" Vậy lần sau em tới sẽ nói với anh trước nha."
" Hmmm...Anh cảm thấy như vậy cũng được nha." Anh ấy giả vờ suy nghĩ thật lâu rồi mới gật đầu.
Tôi định trêu chọc anh một chút nhung tôi nhận ra có một ánh mắt không có ý tốt đang nhìn tôi.
Là Nhan Nguyệt.
Thấy tôi nhìn qua đó, cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó dọn dẹp một chút rồi lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ.
Nhưng lúc này phát sinh sự cố ngoài ý muốn.
24.
Từ trước đến nay tôi luôn biết Bùi Úc là một người tàn nhẫn.
Hắn không chỉ tàn nhẫn với người khác, mà còn tàn nhẫn với chính bản thân của mình.
Cho nên khi Nhan Nguyệt lên sân khấu phát biểu nhưng màn hình phía sau lại đang phát một đoạn video cô ta đang bắt nạt bạn học khác, tôi thậm chí có cảm giác " À, đó là điều nẳm trong dự kiến của tôi."
Đây là một chút thủ đoạn mà Bùi Úc hay dùng.
Khi nâng một người lên cao, sau đó lại ném thật mạnh xuống đất, đau đến mức không thể đứng dậy được.
Cho đến khi tôi nghe thấy trong video đó Nhan Nguyệt gọi một tiếng " Bùi Úc" và nhìn rõ người trong video _ _
" Đừng nhìn." Hạ Du Bạch theo bản năng che mắt của tôi lại.
Tôi nghe thấy giọng nói của anh tràn đầy căng thẳng, tôi im lặng một lúc rồi gỡ tay anh ấy ra.
Tôi nắm tay Hạ Du Bạch, nên anh ấy cũng không có hành động gì khác.
Trên sân khấu rất hỗn loạn.
Lần đầu tiên trước mặt mọi người, Nhan Nguyệt gào thét làm người khác tắt video.
Chỉ có Bùi Úc là nhìn lạc lõng.
Hắn đứng trên sân khấu, im lặng nhìn tôi qua đám đông và lặng lẽ nói vài lời với tôi.
Tôi hiểu.
Câu đầu tiên:" Em nhìn xem, anh vẫn còn giá trị lợi dụng."
Câu thứ hai là _ _
" Đừng nhìn anh."
Bùi Úc điên rồi.
Lúc đó, trong đầu tôi chỉ còn ý nghĩ này.
Hắn ta đúng là điên rồi.
Hắn cởi quần áo trước mặt mọi người.
Trên cơ thể xanh xao và gầy gò, hết vết sẹo này đến vết sẹo khác vô cùng chói mắt.
Có sẹo do dao, sẹo do bỏng thuốc lá...
——Video có thể bị làm giả, nhưng vết sẹo thì không.
Bùi Úc đứng ở đó là bằng chứng tốt nhất cho việc bắt nạt bạn học của Nhan Nguyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT