12.

Hôm sau, tôi đến bệnh viện sớm hơn một chút so với bình thường.

Khi đến cửa phòng bệnh, tôi nghe thấy một giọng nữ mắng Hạ Du Bạch.

Các bác sĩ và y tá đi ngang qua dường như rất quen thuộc với việc này.

Khi giọng nữ ấy mắng quá mức hăng say, lúc này mới nhớ tới công việc của mình, sau khi nhắc nhở Hạ Du Bạch " không được gây ồn trong bệnh viện", liền ung dung rời đi.

Hạ Du Bạch bị mắng đến máu chó phun đầy đầu.

Anh cúi đầu nghe mắng, mái tóc xoăn đỏ kiêu ngạo tựa hồ cũng rũ xuống.

Có chút đáng thương.

Tôi đứng trước cửa phòng, vào cũng không được mà không vào cũng không được.

Cuối cùng, chính anh rể của Hạ Du Bạch chú ý đến tôi, kéo kéo chị Hạ đang mắng hăng say.

" Em là người ngày đó cứu tiểu Bạch?"

Chị cả nhà họ Hạ lập tức kìm chế cơn tức giận, vui vẻ cười với tôi.

Tôi thấy Hạ Du Bạch ở phía sau chị ấy, nhanh chóng nhìn tôi một cái với vẻ mặt thoải mái như trút được gánh nặng.

Tôi chợt nhận ra.

Thì ra để cho tôi tới sớm là để tránh bị chị Hạ dạy dỗ.

Vì vậy, tôi nghe lời Hạ Du Bạch, gật đầu rồi mỉm cười.

Bây giờ,gia chủ Hạ gia là chị Hạ.

Người phụ nữ mạnh mẽ này, thời điểm Hạ gia xảy ra chuyện đã hỗ trợ cả gia tộc to lớn bằng chính sức lực của mình.

Mà tôi đối với chị ấy, trừ bỏ sự kính nể nhiều hơn là sự ngưỡng mộ...

Tôi đã từng ước mơ được trở thành một người như Hạ Vãn Ý.

Đối với Hạ Du Bạch, Hạ Vãn Ý vừa là một người chị vừa là một người mẹ.

Cho nên, vị tiểu thiếu gia không sợ trời không sợ đất này khi đối mặt với Hạ Vãn Ý lại ngoan ngoãn như con chim cút.

Hạ Vãn Ý cảm ơn tôi một lúc.

Hạ Du Bạch cũng xen vào vài câu, nhưng lại bị Hạ Vãn Ý trừng mắt nhìn lại.

Nhìn dáng vẻ thảm hại của anh ấy, tôi không nhịn được cười.

Chỉ cần nhìn Hạ Du Bạch và Hạ Vãn Ý thân thiết với nhau, mong muốn được về nhà của tôi lại trở nên mãnh liệt.

Tôi rũ mắt, cố nén nụ cười trên môi, trong lòng thầm nói với chính mình:

Không sao đâu Giang Chấn, rồi mình sẽ được về nhà.

13.

Hạ Vãn Ý rất bận.

Vì vậy chị ấy ở lại phòng bệnh của Hạ Du Bạch một lúc rồi vội vàng rời đi.

Trước khi đi, chị Hạ đưa cho tôi một danh thiếp cá nhân.

Tôi cúi đầu ngơ ngác nhìn dòng chữ màu đồng trên danh thiếp.

Sau đó, tôi bị Hạ Du Bạch xoa đầu.

" Nếu em thích danh thiếp như vậy, hôm khác anh sẽ in cho em thật nhiều." Anh cong môi, giọng nói có chút đanh đá," Em rất thích chị gái của mình?"

" Không có ai không ngưỡng mộ chị Hạ," tôi đem danh thiếp cất thật cẩn thận, mỉm cười với Hạ Du Bạch, " Em cũng muốn trở thành một người thành công như vậy."

Hạ Du Bạch sửng sốt.

Không biết anh ấy nghĩ tới cái gì, khuôn mặt đẹp trai kia đột nhiên đỏ bừng.

Cả người đỏ như con tôm luộc.

Anh ngượng ngùng nói:" Vậy em, em có hiểu hôm nay anh mời em đến là có ý gì không?"

Kinh nghiệm công lược nhiều năm khiến tôi đề cao cảnh giác ngay lập tức.

Tôi thử dò hỏi:" Là muốn em tới để chị Hạ không mắng anh?"

Anh lườm tôi, quay đầu đi và nói với giọng nghẹn ngào, " Anh chỉ muốn nói với em là anh không khó theo đuổi như em nghĩ đâu."

Tôi lập tức sửng sốt, trong đầu chợt nhớ tới bộ dạng bị mắng đến máu chó phun đầy đầu.

Có vẻ như... cũng không phải là khó theo đuổi thật.

" Em không cần theo đuổi anh mà nhận ủy khuất cho mình. Giống như hôm qua, em đưa hoa lại đây là ý tốt nhưng giọng điệu nói chuyện của anh không tốt, em nên chỉ ra chỗ sai của anh."

Hạ Du Bạch tiếp tục nói.

Anh không dám quay đầu nhìn tôi, nói chuyện càng lúc càng nhanh.

" Anh lại không phải người không nghe người khác khuyên bảo, nếu em nói ra, anh nhất định sẽ sửa lại."

" Ngay cả khi em muốn theo đuổi anh, em cũng có thể là chính mình."

Đây là điều trước đây tôi chưa từng được nghe.

Trong những lần công lược trước đây, để khiến Bùi Úc yêu tôi, tôi đã luôn làm thấp đi địa vị của mình.

Tôi rất ít khi nào cự tuyệt yêu cầu của Bùi Úc.

Ngay cả khi Bùi Úc vì Nhan Nguyệt phế tay của tôi.

Vì vậy những người đó luôn coi thường tôi, chế nhạo tôi là một con liếm cẩu.

Hệ thống cũng nói với tôi, " Không sao đâu, cô chịu đựng một chút. Chỉ cần công lược thành công là cô có thể về nhà, những khổ cực này không có là gì."

Cho nên chưa từng có ai nói với tờ.

Nói với tôi.....

" Giang Chấn, cho dù bị ép hoàn thành những nhiệm vụ công lược này, nhưng em có thể là chính mình là điều tốt nhất."

14.

Sau khi Hạ Du Bạch nói những lời này, anh ấy quay sang nhìn tôi.

Có lẽ do tôi đỏ hốc mắt nên có chút doạ anh, người này liền luống cuống tay chân.

Anh không biết làm sao, liền giải thích với tôi, " Anh không phải trách em, ý của anh là, ý của anh là... Thực ra, em như vậy cũng rất tốt, nhưng mà, nhưng mà anh cảm thấy em như vậy quá vất vả."

Tiếng nói càng ngày càng nhỏ.

Cuối cùng Hạ Du Bạch dứt khoát không nói nữa, im lặng gọt táo cho tôi.

Kỹ thuật gọt táo của anh rất tốt,

gọt cả quả mà không bị đứt lần nào.

" Em có muốn ăn không?"

Tôi gật đầu, nhận quả táo từ tay anh và cắn một miếng.

Rất ngọt.

Nó ngọt như nước đường của bà tôi nấu trong ký ức của tôi.

Có lẽ là trong lòng có áy nay, khi tôi rời đi, Hạ Du Bạch một mực muốn tiễn tôi.

Tôi biết anh muốn tạo niềm vui cho tôi bằng những hành động vụng về này.

Người này có thân thể tốt, khả năng giữ thăng bằng cũng rất tốt.

Vì vậy tôi phối hợp mà nhìn bộ dáng ngã trái ngã phải của anh.

" Hạ Du Bạch." Tôi đột nhiên nói, đưa tay về phía anh ấy, " Em ôm anh một cái được không?"

Hạ Du Bạch bây giờ thực sự không thể bình tĩnh.

Anh thẫn thờ nhìn tôi, cuối cùng hừ lạnh một tiếng:

" Muốn ôm liền ôm, hỏi nhiều như vậy làm gì? "

Mặc dù nói như vậy nhưng Hạ Du Bạch vẫn nhảy về phía tôi và dang hai tay ra:" Lại đây, anh ôm em một cái."

Tôi mỉm cười ôm anh.

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của anh vang lên,

" Em cũng có thể sờ nhiều một chút, rốt cuộc toàn bộ đại học A dáng người tốt như anh cũng không nhiều lắm."

" Đặc biệt là Bùi Úc, với thân hình nhỏ bé kia của hắn, anh có thể hạ gục hắn chỉ bằng một đấm."

Anh ấy thật sự coi thường Bùi Úc và luôn đề cao bản thân mình.

Cho nên tôi đã làm theo lời anh và vô tình chạm vào một vài nơi trên cơ thể.

Không ngạc nhiên là mấy, tôi thấy Hạ Du Bạch đỏ mặt, giả vờ dè dặt nhưng muốn tôi khen anh vài lời.

Tôi định khen anh ấy vài câu, nhưng tôi thoáng thấy một bóng người đang đứng trong bóng tối.

_ _ Là Bùi Úc.

15.

Hắn đứng ở một nơi tối tăm mà ánh sáng không thể chiếu tới, nhìn tôi và Hạ Du Bạch.

Sau đó, hắn ho một cách dữ dội, làm như hắn sẽ ho đến ch.ết.

Nhưng Bùi Úc đang nhìn tôi.

Loại ánh mắt gần như tuyệt vọng đó, lại như yên lặng mà chờ đợi bản án tử hình.

Trong nháy mắt, tôi thậm chí cảm thấy lần công lược thứ sáu của tôi đã thực sự thành công.

_ _ nhưng vậy thì như thế nào?

Hạ Du Bạch cũng nhìn thấy được.

Anh ấy vô thức kéo tôi ra phía sau nhưng tôi đã ngăn anh lại.

" Anh nghỉ ngơi cho tốt." Tôi an ủi Hạ Du Bạch, " Đợi chân anh lành lại, em muốn mời anh làm người mẫu cho em."

Không biết người này nghĩ tới cái gì, lập tức thẳng eo, ưỡn ngực đem tôi đẩy ra ngoài.

Tôi: "..." Được rồi, chỉ cần anh vui là được.

" Em yên tâm, anh nhất định sẽ nghỉ ngơi thật tốt." Hạ Du Bạch cố ý nói lớn tiếng.

Anh nhìn Bùi Úc một cách đắc ý, rồi thúc giục tôi nhanh chóng trở về.

Tôi biết Bùi Úc đã nghe câu này.

Vào thời điểm này của lần công lược trước, tôi đã mời Bùi Úc làm người mẫu cho tôi.

Rõ ràng đã đồng ý với tôi, nhưng cuối cùng Bùi Úc bởi vì Nhan Nguyệt bất mãn mà làm người mẫu của cô ta.

Lần thi đấu đó, Nhan Nguyệt dành được chiến thắng cuối cùng.

Cô ta nhận được số tiền thưởng đối với cô ta không đáng là gì và vị trí cô ta đã từng có.

Còn tôi thì không có gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play