“Bây giờ từ chức thì có được nhận thưởng cuối năm không?”
28.
Cứ thế, một đứa nô lệ tư bản vinh quang nghỉ việc.
Không phải tui khoe đâu nhưng bây giờ tui đúng là không thiếu tiền.
Chia tay thì chia tay, Tiểu Tiền tổng vẫn hào phóng lắm. Cũng như người khác, tui cũng cầm 200 vạn ra về.
Bạn cho rằng tui sẽ rất có chí khí ném tiền vào mặt ổng rồi nói, cầm thứ tiền thối nát của anh biến đi á?
Không, tui không bao giờ ngại nhiều tiền đâu.
Tui sắp xếp lại tài sản của mình, nhận ra số tiền trong tay đủ để tui làm cá muối một thời gian, bởi vậy tui quyết định cứ nghỉ ở nhà trước đã.
Người tài mà, không thiếu cơm ăn được đâu.
Tui còn định dùng khoảng thời gian này để phát triển bản thân, tập thể thao, học nhạc cụ, đi du lịch thư giãn chút đỉnh.
Tui nói với bản thân, tui không sao, tui rất khỏe.
Là một phú bà cup 36D, tương lai của tui sẽ ngày càng tươi đẹp.
Nhưng đêm xuống, khi tui nằm trên giường, tui vẫn không kìm được nhớ về ánh mắt lạnh lùng của tình cũ khi ổng chia tay tui.
Tui vẫn suy.
Tui không biết vì sao ổng làm vậy, thế giới này là như nào.
Có lẽ ý thức của ổng biến mất rồi, có lẽ vì kịch bản quá lệch lạc nên quy tắc của thế giới này đã sửa nó.
Nhưng dù là tình huống nào, tui cũng bất lực rồi.
Tui không có bất kỳ biện pháp nào để thay đổi vận mệnh vốn có của ổng hết.
Nhưng tui vẫn rất khó chịu.
Nếu như vận mệnh đã sắp đặt hai người họ chắc chắn sẽ ở bên nhau, vậy tui vô duyên vô cớ xuyên tới đây thì tính là gì nào?
Một cái bug tồn tại ngắn ngủi nhanh chóng được sửa à?
Ổng về lại quỹ đạo vốn có của ổng, vậy còn tui tui nên làm gì bây giờ?
Tui cảm giác tim mình như thắt lại, ôm lấy đôi mắt đã nóng lên.
Cảm giác thất tình đúng là không dễ chịu chút nào.
Vì để mau chóng bước qua tình cũ, tui quyết định tìm cho mình ít việc để làm.
Nếu đàn ông không thể cho bạn vui vẻ, vậy tiêu tiền nhất định sẽ cho bạn vui vẻ.
Tui bước vào quảng trường nơi có nhiều mặt hàng xa xỉ nhất thành phố, cầm 200 vạn phí chia tay dự định vui vẻ thỏa thích một chuyến.
“Chị ơi, dáng người chị thật sự quá đẹp luôn, bộ quần áo này mặc lên người chị đơn giản là quá đẹp luôn ấy!”
“Trắng như chị mặc gì cũng xinh luôn ý, quần này cũng chỉ có dáng người như chị mặc mới đẹp thôi!”
“Túi này phối với người đẹp như chị là chuẩn bài!”
Tui...
Người đẹp...
Trả tiền...
Túi xách, giày, trang sức, còn cả lời khen như mưa.
Tui cảm thấy tui ổn rồi.
Ngay khi tui định đi quẹt thẻ thì cửa hàng xa xỉ bên cạnh chợt xuất hiện hai bóng người quen thuộc.
Tiểu Tiền tổng hào phóng vung tay: “Chỗ này, chỗ này, chỗ này, gói lại hết cho tôi, mỗi màu lấy một chiếc!”
Văn Nhược bên cạnh, đỏ mặt nói: “Đắt lắm, em không cần đâu.”
Sau đó, trong ánh mắt kỳ dị của em gái bán hàng, Tiểu Tiền tổng cười xấu xa rù quyến: “Cô gái à, anh muốn cho em thứ tốt nhất.”
Văn Nhược nói: “Không được đâu, em không thể tiêu tiền của anh được!”
Tiểu Tiền tổng trầm giọng mắng: “Shifrt!”
Nói thật, trông thấy cảnh này đáng ra tui nên đau khổ.
Nhưng cái bệnh ngại hộ người ta của tui lại tái phát rồi, tui cảm giác như dưới chân mình sắp khởi công xây nhà (nhịn cười run người).
Tui nhìn hai người bọn họ không coi ai ra gì, diễn tiểu phẩm, Văn Nhược nói trước giờ chưa có ai dẫn cổ tới đây.
Tiểu Tiền tổng nói sau này anh sẽ bao hết cho em.
Văn Nhược lại nói em sắp không nhận ra cô gái trong gương là ai nữa rồi.
Tiểu Tiền tổng nói người phụ nữ của tôi nên như thế này.
Hai người, một pha trò một tâng bốc, như thể đang mở buổi diễn hề tại chỗ vậy, tui nhìn em gái bán hàng bên cạnh đang cố kìm nén tới mức người run bần bật, thật sự rất muốn tới làm thu ngân thay hai người họ.
Diễn hề nửa ngày, cuối cùng hai người này cũng chịu diễn xong.
Tiểu Tiền tổng kéo Văn Nhược ra ngoài, hai người nhanh chóng đi khuất.
Từ đầu tới cuối, ổng không nhìn tui lấy một lần.
Tui xách theo một đống đồ đứng tại chỗ, chợt cảm thấy thật vô nghĩa.
Chơi tui à?
Tui sắp hết suy thì hai người lại chạy tới cho tui xem cảnh này.
Cái tên đàn ông mặt người dạng chó mặc âu phụ đặt may cao cấp đáng chớt này.
Trông ổng giống như vốn nên xuất hiện ở đây chứ không phải ở quán mì cũ kỹ bên bờ biển vậy.
Tui chợt thấy hoài nghi, hoài nghi ký ức của chính mình.
Đây có thật là cái người bất chấp mặt mũi níu tui khóc lóc, muốn tui cam đoan không được cười ổng sao?
Là người, giữa đêm gào mồm nói dù có chớt cũng không yêu ngực lép đây sao?
Là người, lần đầu hẹn hò dẫn tui đi ăn mì hàu ổng thích nhất sao?
Là người, chưa từng nói yêu tui nhưng chỉ cần tui quay đầu mãi mãi luôn thấy ổn sao?
Tiểu Tiền tổng ở bên cạnh tui kia, tựa như chỉ là một giấc mộng, chỉ là một cơn gió.
Mau chóng biến mất.
29.
Tháng thứ ba sau chia tay.
Tui cảm thấy tui đã vượt qua cơn thất tình rồi.
Tui không còn thường xuyên mơ thấy dáng vẻ ổng hai mắt lấp lánh hỏi tui: “Ăn ngon không?” nữa, cũng không thường xuyên nhớ tới giọng nói khàn khàn bảo tui gọi ổng là “Dã Minh”.
Nhưng lúc tình cờ đi ngang qua bờ biển, tui vẫn sẽ đi ăn một bát mì.
Nghe ông chủ đầu trọc nói, lâu rồi không thấy ổng tới.
Đúng ha, bây giờ ổng hẳn sẽ xuất hiện trong nhà hàng xoay tầng 80, dẫn theo nữ chính của ổng, hai người cùng uống Lafite năm 82 nhỉ.
Tui gạt miếng mì cuối cùng vào miệng.
Hàu vẫn rất béo rất ngon.
Nhưng chẳng hiểu sao khi ăn vẫn không thấy được hương vị như lần đầu ăn.
Lần này tui không gọi thêm mì nữa.
Ăn mì xong, tui dựa vào lan can ngắm hải âu, tiện thể suy nghĩ về cuộc đời.
Giấc mộng này kết thúc rồi.
Tỉnh mộng tui nên đi đâu đây?
Sau này có lẽ tui sẽ gặp được một người đàn ông, anh ấy có thể sẽ không đẹp trai, cũng không nhiều tiền nhưng anh ấy là nam chính của tui.
Tui sẽ kết hôn với anh ấy, rồi sinh con, sau đó sống hết cuộc đời của mình trong cuốn sách kể về câu chuyện của người khác.
Tui nhìn sóng nước dập dìu xa xa, chợt nhớ tới một câu thoại trong phim.
Vì sao em vừa mở mắt, anh đã không còn là của em nữa rồi?
30.
Mặc dù không còn tình yêu nhưng cuộc sống này vẫn phải tiếp diễn.
Đêm nay trời đổ mưa lớn, tui nhìn màn mưa mịt mùng cùng quầng sáng đèn neon mờ nhòe, lặng lẽ ngẩn người.
Chợt, có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, người bên ngoài gõ cửa điên cuồng như thể muốn gõ nát cửa nhà tui vậy.
Mẹ nó ai đấy?
Không biết người ta đang đầy tâm sự à?
Tui tới phòng bếp lấy con dao phay, định xem rốt cuộc là ai đêm khuya tới gõ cửa phòng gái độc thân.
Vừa tới gần mắt mèo, tui đã ngây người.
Tiểu Tiền tổng trên ngoài toàn nước ướt như chuột lột đang đứng ngoài cửa.
“Mở cửa đi A Đỗ! Anh biết em ở trong nhà mà!”
Tui cảm thấy chắc không phải ổng tới để đòi tiền chia tay đâu nhỉ?
Đòi cũng vô dụng, tui tiêu hết sạch rồi.
Tui do dự một hồi, mở cửa.
Vừa mở cửa, một cái ôm ướt nhẹp đã siết chặt lấy tui.
Tui có thể cảm nhận được hơi nước mặn ẩm trên người ổng thấm qua áo ngủ mỏng manh dán lên người tui lạnh lẽo.
Ổng như con ma nước vừa ngoi lên bờ làm tui sờ sợ, siết chặt con dao phay trong tay.
Nhưng một thoáng sau đó, tui thấy trên cổ truyền tới cảm giác nóng ướt.
Tổng tài bá đạo này đúng là làm bằng nước mà.
Ngồi trên ghế sô pha, Tiểu Tiền tổng trùm khăn tắm trên người, tay ôm một chén trà nóng.
Tui cứ cảm thấy tình huống trước mắt trông như rất quen.
Tiểu Tiền tổng hắt xì một cái: “Anh bị cảm mất thôi.”
Tui nói: “Uống nhiều nước ấm đi.”
Ổng lườm tui.
Không phải chứ, anh, cái tên tổng tài bá đạo đang yêu đương cuồng nhiệt, đêm hôm khuya khoắt chạy tới nhà bạn gái cũ uống trà thì có được bình thường không?
Tui uyển chuyển biểu đạt ý của tui, mong rằng sau khi chia tay đôi bên đừng liên hệ quá nhiều, tui thích kiểu sau chia tay bạn trai cũ như đã chết á.
Tiểu Tiền tổng nghe tui nói, đôi mắt đỏ ửng tức giận nhìn tui: “Thẩm Đỗ, em có lương tâm không thể?! Anh vì em suýt chớt luôn đó!”
Ô hay, câu này từ đâu ra thế?
Ăn vạ như này là không được đâu đấy!
Tui cũng không muốn dây dưa với ổng nữa, trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc anh tới đây làm gì?”
Tiểu Tiền tổng nhìn tui chằm chằm, con ngươi màu nâu nhạt phản chiếu ánh đèn nê ông. lóe lên ánh sáng lạ kỳ:
“A Đỗ, anh tự do rồi.
31.
Tui giật mình.
Tui không muốn nói chuyện nhưng miệng tui lại như có ý thức của riêng nó: “Có ý gì?”
Tiền Tiền tổng quấn chặt khăn tắm trên người: “Sáng hôm đó ngủ dậy anh cũng cảm thấy bất bình thường.”
“Anh như bị ai nhập phải vậy, không tài nào khống chế được chính mình.”
“Em không biết đâu, lúc nhìn em ra đi, anh.. anh cảm giác tim anh nát tan rồi á!” Vành mắt ổng đỏ bừng.
Ngực tui run run.
“Nhưng anh không thể khống chế được như thể, như thể thế giới này muốn cưỡng chế tách anh ra vậy.”
“Mấy tháng nay anh sống không bằng chớt, ngày nào cũng ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ.” Ổng cười khổ: “Danh tiếng anh đi tong rồi.”
“Vậy sao anh bình thường lại rồi?”
Ổng nhoẻn miệng cười: “Hôm nay anh với, với cô kia lái du thuyền ra biển...”
“Khoan đã!” Tui ngắt lời ổng: “Hôm nay có mưa lớn, bão sắp đổ bộ đấy hai người không biết à?”
“Anh biết!” Tiểu Tiền tổng bất đắc dĩ nói: “Nhưng cô kia bảo muốn ngắm hải âu vật lộn trong gió! Nói cảm giác đặc biệt giống với bản thân không khuất phục trước vận mệnh!”
...
Tui cạn lời.
“Em đừng nói, đúng là có hải âu thật, anh còn tưởng mấy thứ được học trên sách giáo khoa là giả đây này.”
“Lúc ấy anh ngồi trên thuyền, nhìn mấy con chim nhỏ kia, trong đầu anh chợt toát ra suy nghĩ.”
“Anh cảm thấy, nếu buộc phải nghe theo sự sắp đặt của người khác, kết hôn với người phụ nữ mình hoàn toàn không yên, sống hết đời theo ý của người khác, chẳng thà anh chết đi cho rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh liền nhảy xuống biển.”
?
??
“Anh đùa đấy à?” Tui kinh ngạc nhìn ổng.
“Không mà.” Tiểu Tiền tổng ngẩng đầu chân thành nói: “Anh nhảy xuống biển thật, em qua đấy nếm thử xem, trên người anh vẫn mặn lắm.”
Đà mế (đừng)! Không thể nào nhé xùy xùy xùy xùy!
“Sau đó thuyền viên cứu anh lên, không thì anh cũng suýt chết thật.”
Lòng tui như thắt lại, không nói nên lời.
Ổng lại cười, cười vui vẻ vô cùng.
“Nhưng trong khoảnh khắc anh nhảy xuống biển, anh cảm giác được anh tự do rồi.
“Bây giờ anh đã bình thường thật rồi, em nhìn xem, không ở cạnh em anh cũng không phải làm theo kịch bản nữa.”
Tui ấp úng: “Vậy giờ anh về tìm em làm gì?”
Tiểu Tiền tổng buông chén nước xuống, đứng dậy đi về phía tui, hơi nước ẩm ướt bao trùm lấy tui.
Khác với lần đụng chạm nhẹ nhàng khi trước, lần này tay ổng run run, tui cảm giác có nước mắt ấm áp cọ lên mặt tui, dính lên môi tui.
Hơi mặn.
“A Đỗ.” Ổng khẽ thở dài bên tai tui: “Anh về rồi.”
Ngoại truyện
Hôm nay tổng giám đốc Tiền vui vẻ đưa tui đi dạo phố.
Vừa bước vào cửa hàng hai người chúng tui đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở cửa hàng bên cạnh.
Văn Nhược đang khoác tay một người đàn ông cao lớn, người đàn ông tóc vuốt ngược chải chuốt bóng bẩy sáng láng, móc một tấm thẻ đen từ trong túi ra, nói câu thoại mà hai chúng tui nghe nhiều nên thuộc.
“Trừ cái này cái này, còn lại gói hết cho tôi!”
“Làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ thỏa mãn hết mọi yêu cầu của em!”
Thân mình em gái bán hàng trông cũng quen mắt bên cạnh khẽ run run.
Tui và Tiểu Tiền tổng liếc mắt nhìn nhau.
Xem ra thế giới này cảm nhận được quyết tâm thà chớt cũng không chịu khuất phục của Tiểu Tiền tổng, biết kịch bản không thể không tiếp tục nên dứt khoát thay người luôn.
Thế này cũng tốt, mọi người đâu lại vào đấy, cả nhà cùng vui.
“Đừng nhìn nữa, có gì đẹp đâu.” Tiểu Tiền tổng kéo tui đang ham vui hóng hớt ra: “Không phải em muốn mua váy à?”
“Em xem cái này được không, anh cảm thấy rất hợp với em?”
“Cái này không được, quá ngắn!”
Tui cầm đống váy ổng đưa vào phòng thử đồ.
Nhưng tui rất không vui!
Bởi vì mỗi lần tui thay váy xong ổng đều ngậm miệng không nói câu nào.
Rõ ràng ngày trước Văn Nhược mặc gì ổng cũng khen đẹp mà.
Tui hơi không vui: “Vì sao anh không khen em đẹp?”
Tiểu Tiền tổng kéo kéo tui qua một bên.
“Em bị ngốc à, khen đẹp rồi sao còn mặc cả được?!”
Tiểu Tiền tổng đúng là quá đáng ghét.
Ổng nói đã lâu rồi ổng không ăn mì, ngày nào cũng quấn lấy tui đòi tui dẫn ổng đi ăn hàu tươi nhất béo nhất.
Tui nói tui thấy ổng trông như con hàu biểu.
Ổng giận dỗi, hỏi có phải tui hết thích ổng rồi không.
Cũng không phải hết thích, mà vì tui không muốn ra đường cho lắm.
Cũng tại trước đó ổng ra đường làm chúa hề quá nhiều, ngày nào cũng đi cùng Văn Nhược như đi diễn lưu động, tấu hài khắp nơi.
Bây giờ hai chúng tui vừa ra khỏi cửa gặp phải người quen, là người ta sẽ dùng ánh mắt lạ thường nhìn ổng.
Một người mất mặt dù sao cũng đớn hơn hai người cùng mất mặt nên gặp tình huống kiểu vậy tui thường cách xa ổng chút, làm bộ như không quen ổng.
Người trong giới bây giờ không gọi ổng là hai trăm vạn nữa, mà bây giờ đều gọi ổng là họ Tiền nào đó.
Bởi vì lúc ổng ra ngoài với Văn Nhược sẽ giới thiệu với người ta đây là người phụ nữ của họ Tiền này.
Nên bây giờ hai chúng tui không cần ra ngoài thì sẽ không ra.
Không ra cũng được như Tiểu Tiền tổng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra được một cách.
Ổng gọi cho ông chủ cửa hàng bảo hôm nay ổng bao hết, kêu ông chủ tới nhà tui nấu mì.
Tui nhìn bộ dạng vung tay quá trán của ổng, không nhịn được nói: “Sao giờ anh không mặc cả đi?”
Ổng đi tới xoa xoa mặt tui.
“Mặc cả là một thú vui đó, em hiểu hông?”
Được rồi.
Ông chủ tới, trước tiên là bày tỏ sự tán thưởng với nơi ở xa hoa của Tiểu Tiền tổng, sau đó mở bao tải to trong tay ra cho chúng tui nhìn: “Lúc tôi tới đây vừa hay gặp “Chị hai” vừa ra biển đánh bắt hải sản về. Anh xem đi, cô xem đi, nguyên bao này đều là đồ tươi đấy!”
Mùi tanh của biển nháy mặt òa vào mặt.
Chiếc túi như sắp ụp vào đầu tui luôn rồi, tui bất đắc dĩ giả bộ hứng thú cũng tiến lên nhìn thoáng qua.
Vãi ò, đúng là to thật, cũng phải to ngang bàn tay tui ấy chứ, đây mẹ nó là hàu biển thành tinh à?
Anh trai đắc ý cười cười, đội mũ trắng lên rồi đi vào nhà bếp.
Tui len lén tám nhảm với Tiểu Tiền tổng: “Anh nói xem ổng đầu trọc thế còn đeo mũ đầu bếp làm gì?”
Tiểu Tiền tổng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chắc là cảm giác nghi thức nhỉ?”
Hàu biển tươi quả nhiên không tầm thường, chất đầy tràn một bát to, tui gần như không thấy mì đâu nữa rồi.
Tui nếm thử, hương vị quả nhiên không giống với lần trước tui đi ăn.
Chắc tại nhiều thêm hương vị “chua” thấy ớn của tình yêu nhỉ.
...
Làm xong đồ ăn, anh trai lên tiếng chào tạm biệt, ổng còn để lại hàu biển cho chúng tui, bảo chúng tui mai hấp lên mà ăn.
Tiểu Tiền tổng chắc cảm thấy vừa được hời nên hớn ha hớn hở xách hàu biển đi.
Trong lòng tui thầm nói tiền anh trả đủ ăn mười bao tải hàu ấy chứ, rõ là một quả boa hời rồi.
Tối hôm đó không hiểu sao tui cảm giác như Tiểu Tiền tổng cứ cố ý ngọ nguậy tới lui bên cạnh tui.
Tui xem ti vi, ổng dựa vào người tui.
Tui đi rửa mặt, ổng cũng dán sau lưng tui.
Tui đi tắm, ổng cũng đòi đi vào theo.
Tui nói đà mế (không nha cưng), rồi đóng cửa cái “cộp”, thế là ổng đứng ngoài cào cửa như cún.
Tắm rửa hồi lâu, tiếng cào cửa bên ngoài cuối cùng cũng chịu dừng.
Tui cho là ổng đi rồi, thử hé cửa ra lấy khăn mặt trong tui.
Mà vừa mở cửa, nguyên thân người to lớn cứ thế chen vào.
Không biết Tiểu Tiền tổng cởi quần áo ra từ bao giờ rồi, bước mau tới, đệm tay phải sau đầu tui rồi đẩy tui lên tường nhà vệ sinh.
Nước vòi qua sen đổ xuống “ào ào ào” xối ướt người ổng trong chớp mắt.
Con ngươi nâu nhạt của ông sáng như châm lửa, dòng nước bị hàng mi cong dài cản lại thuận theo khóe mắt chảy xuống cánh môi hồng hồng rồi lại uốn lượn dọc xuống vùng ngực rắn chắc.
Tui nhìn bờ môi óng ánh nước của ổng, không nhịn được nuốt nước miếng.
...
Giữa trưa ngày hôm sau, tui nhân lúc Tiểu Tiền tổng còn đang ngủ, len lén ném túi hàu kia đi.
Má nó, hàu hàu cái gì, đừng ăn nữa!
- Hoàn -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT