- Sư huynh sao nói như vậy, ngươi là ân nhân của ta, có chuyện gì cứ phân phó.
- Trừ việc mượn tiền!
Trương Hoặc biết Từ Hằng thích uống trà, thời gian nói chuyện liền pha trà bưng tới cho Từ Hằng.
- Không phải mượn tiền.
- Bây giờ Quy Nguyên viện còn có rất nhiều phòng trống, ta muốn cho đệ tử Bạch Vũ viện tới ở nhờ vài ngày.
- Vài ngày mà thôi, chuyện này cũng không cần báo lên đi.
Từ Hằng nhận lấy trà ngửi ngửi.
Bình thường.
Cầm trong tay, không uống.
- Ở nhờ? Tại sao?
Trương Hoặc khó hiểu.
- Ta thấy gần đây bọn họ tu luyện rất liều mạng, muốn cho bọn họ một lần nữa lĩnh hội cảm giác tu luyện ở nơi linh khí dư thừa, lại đánh máu gà cho bọn họ.
Từ Hằng thuận miệng bịa chuyện.
Nếu Hạ Y Y chuẩn bị làm chút gì đó, hẳn là mấy ngày nay.
Đem đệ tử đều dời đến Quy Nguyên viện.
Vừa có thể tránh cho bọn họ bị ngộ thương.
Đến lúc đó nếu là hạ Y Y điều chỉnh trận pháp, hoặc là dùng pháp khí phong tỏa Bạch Vũ viện.
Vệ Vân Kính, một trong những bùa bảo mệnh của hắn, cũng sẽ không bị nhốt trong sân cùng hắn.
Có thể nói là lợi người lợi mình, nhất cử lưỡng tiện.
- Như vậy a, đương nhiên có thể rồi.
- Ngươi cũng lợi hại, một đám đệ tử không có lý tưởng như vậy đều có thể bị ngươi kích thích.
Chẳng qua là ở nhờ vài ngày, lại là vì khích lệ đệ tử.
Cho dù tổng quản sự biết cũng chỉ phê bình hai câu, Trương Hoặc rất dứt khoát đồng ý.
Nghe nói có thể đến Quy Nguyên viện ở nhờ, đệ tử Bạch Vũ viện rất vui vẻ.
Hơn nữa hai bên rất gần, muốn lấy cái gì một tới một hồi không quá mười phút.
Các đệ tử mang theo đồ dùng sinh hoạt cơ bản nhất, tất cả đều đi theo Trương Hoặc.
- Sư tôn, chúng ta ở lại với người đi, bọn họ liều mạng như vậy là vì muốn bái sư, chúng ta lại không cần.
Ngải Hàm Tuyết bị Từ Hằng thúc giục rời đi nói.
- Đúng vậy, thêm công pháp vào hoàn toàn có thể bù đắp vấn đề không đủ linh khí, chúng ta liền không đi.
Ngải Hàm Sương cũng phụ họa nói.
- Các ngươi định cãi sư mệnh? Đi mau! Bằng không hết thảy trục xuất sư môn!
Từ Hằng lười bịa cớ giải thích, một câu liền đuổi các nàng đi.
Toàn bộ Bạch Vũ viện, chỉ còn lại có hắn cùng Hồ Tiểu Hồ.
- Công tử..
Hồ Tiểu Hồ đưa mắt nhìn mọi người, lỗ tai rũ xuống có chút lo lắng trở về đại sảnh.
- Vì sao lại như vậy?
Từ Hằng mơ hồ.
Bình thưởng Tiểu hồ ly cũng không giống như là người có tâm sự.
- Công tử, có phải chúng ta gặp nguy hiểm gì không? Bởi vì người buổi sáng kia?
Hồ Tiểu Hồ nhỏ giọng hỏi.
Đệ tử Bạch Vũ viện chỉ thấy Từ Hằng chọc tức Tinh Viêm bốc khói.
Ngày hôm qua Hồ Tiểu Hồ ở trong viện gặp qua Tinh Viêm, biết tình huống cũng không phải như vậy.
- Có một chút, nhưng vấn đề không lớn.
- Thừa dịp thanh tịnh, đi nấu chút trà sữa bò đi.
Từ Hằng cười nói.
Cả Bạch Vũ viện im ắng.
Từ Hằng xếp bằng ngồi ngay ngắn dưới tàng cây lê trong viện, đem trí nhớ của nguyên chủ từng khung lại từng khung tỉ mỉ xếp lại mấy lần.
Những kỷ niệm hữu ích, phần lớn đều tập trung vào mười năm đầu.
Trẻ con không có tâm nhãn.
Ở trước mặt tiểu hài tử không có tâm nhãn, coi như là người có tám trăm tâm nhãn, cũng sẽ không tự giác buông lỏng một ít.
Lần trước chỉ là vội vàng bỏ qua, lần này tỉ mỉ phục bàn một lần ngược lại phát hiện rất nhiều chi tiết.
Hồ Tiểu Hồ nấu xong trà sữa bò đi ra, hô mấy lần cũng không nghe Từ Hằng đáp lại.
Còn tưởng rằng hắn nhập định tu luyện.
Ở trạng thái nhập định thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng muốn nhập định thì rất khó.