Hai người vào Quy Nguyên viện.

Đệ tử quản sự không có ở đây, chỉ có một tiên nô đang quét dọn lá rụng trong sân.

- Tiên thượng các ngươi đi đâu rồi?

Tiên nô ngẩng đầu, nhìn thấy trang phục đệ tử thân truyền trên người Tinh Dao.

Lập tức để chổi xuống nói:

- Hồi tiên tử, tiên thượng đi rửa chân rồi.

- Rửa chân? Ban ngày ban mặt rửa chân cái gì?

Tinh Dao khó hiểu.

- Khụ khụ, ngươi đi làm việc của ngươi đi.

Từ Hằng xua tay ý bảo tiên tỳ rời đi.

Tiên tỳ Từ Hằng đã gặp qua, biết quản sự sư thúc Quy Nguyên viện của hắn.

Gật gật đầu, cầm ra ngoài sân quét dọn.

- Sư tỷ có điều không biết, cái này rửa chân, chỉ là mấy cái trong viện đệ tử nhàn rỗi vô sự một loại tiêu khiển mà thôi.

Sẽ ở ngoại môn làm quản sự đệ tử, hoặc là không có tiền đồ, hoặc là không theo đuổi, tự nhiên không giống mấy cái chủ phong đệ tử liều mạng như vậy.

Từ Hằng giải thích.

Nguyên chủ còn đi qua vài lần, sau đó cảm thấy không có ý nghĩa liền không đi nữa.

- Hiện tại chính là thời gian thủ viện.

Tinh Dao nói.

- Sư tỷ, Quy Nguyên viện hiện tại cũng chỉ có không đến ba mươi đệ tử ở lại.

- Những đệ tử này đều là đã bái sư vào nội môn, bọn họ bây giờ, đều ở vào quyết chí phấn đấu muốn hảo hảo biểu hiện trạng thái, sẽ không chủ động đi gây sự cái gì.

Hiện tại Quy Nguyên viện rất an ổn.

Từ Hằng nói chuyện, sải bước tiến vào đại sảnh quen thuộc.

Đứng ở Tỏa Linh trận pháp trận trước mắt, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn phía trên trận pháp thạch.

Viên đá này.

So với Lục Thiên Tuế vừa mới thay, có khác biệt rất nhỏ.

- Công tử, đây là Lưu Ảnh Thạch của Tông Sự Phong.

Ngữ khí Tinh Dao thập phần bình tĩnh.

- Nghe giọng nói của Tinh Dao sư tỷ, ngươi tựa hồ cũng không kinh ngạc.

Từ Hằng quay đầu nhìn nàng.

- Hôm nay ta tới tìm ngươi, chính là bởi vì chuyện này.

- Công tử..

Biểu tình của Tinh Dao thay đổi rồi lại thay đổi, nhìn bốn phía một chút.

Ngón tay tinh tế kết ấn, một đạo ngăn cách thân ảnh trận pháp đem hai người bao vây.

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Từ Hằng truy vấn.

- Công tử, Tinh Viêm sư huynh, tựa hồ.. tựa hồ đang làm một ít chuyện kỳ quái.

- Ta đoán, hắn đang làm việc cho sư tôn.

Tinh Dao nói.

Từ sau khi hàn độc trong cơ thể được giải, nàng đối với Hạ Y Y liền tràn ngập phòng bị.

- Chuyện gì, ngươi nói tỉ mỉ.

Từ Hằng hỏi.

- Chuyện là thế này.

- Ngày hôm qua trên đường đi Đan Dược Phong, ta không phải nói đã lâu không gặp Tinh Viêm sư huynh sao? Từ sau khi Đan Dược Phong đi, ta liền trực tiếp đến chỗ hắn.

- Lúc ta đi sư huynh đang sủng hạnh tiên tỳ, cho nên ta không quấy rầy hắn, trực tiếp vào động phủ ngầm của hắn.

- Sau đó, ta ở động phủ dưới lòng đất của sư huynh, thấy được cuộc sống của công tử ở Quy Nguyên viện.

- Sư huynh hắn gần đây, tựa hồ đều đang xem cái này.

Tinh Dao cân nhắc dùng từ.

Cũng ở trong lòng âm thầm may mắn, may mắn chính mình lần trước là trực tiếp đi tiểu lâu tìm hắn, mà không phải Quy Nguyên viện.

- Tinh Dao sư tỷ, ngươi nói, ngươi mấy ngày không thấy Tinh Viêm?

Từ Hằng trong lòng có phỏng đoán.

- Đại khái là bảy tám ngày, tối đa cũng không quá mười ngày.

Tinh Dao nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Loại chi tiết nhỏ nhặt này, nàng cũng không có quá nhiều lưu ý.

Từ Hằng thuận theo lời nàng mà đẩy ngược lại.

Nếu như mình không có đoán sai, Tinh Viêm hẳn là sau khi mình gặp Toàn Cơ trưởng lão, mới từ Quy Nguyên viện lấy đi trận pháp thạch.

Lần đó mình xuất hiện ở viện ngoại vụ vốn không nên xuất hiện, cùng Cảnh Phỉ Nhi ở trong sân bẻ đầu, quả nhiên là khiến cho Hạ Y Y chú ý.

Cảnh Phỉ Nhi.

Tai họa này tuyệt đối không thể lưu lại.

Về phần Tinh Viêm..

Hắn là Hạ Y Y thân truyền đệ tử, thân phận không phải bình thường nội môn đệ tử có thể so sánh.

Chỉ sợ còn phải nghĩ biện pháp.

- Công tử, nếu sư huynh sau này làm ra chuyện gì khác người, ngài có thể xem tình cảm của chúng ta mà tha cho hắn một lần hay không?

Đây mới là nguyên nhân nàng đem chuyện này nói cho Từ Hằng.

- Ta? Tinh Dao sư tỷ đang nghĩ gì vậy.

- Tinh Viêm sư huynh cảnh giới xa hơn ta, ta sao có thể làm gì hắn.

Từ Hằng cười khoát tay, chuẩn bị giả ngu lừa gạt qua.

Tinh Dao sửng sốt.

Nàng cũng biết Từ Hằng nói đúng.

Ngay cả chính nàng cũng không nói được vì sao, phản ứng đầu tiên của mình, dĩ nhiên là tới thay sư huynh cầu tình.

Giác quan thứ sáu mãnh liệt nói cho nàng biết, Từ Hằng cũng không có thoạt nhìn yếu ớt như vậy.

- Xin công tử đáp ứng thỉnh cầu của ta, sư huynh bên kia ta sẽ lưu ý nhiều hơn.

Tinh Dao lựa chọn tin tưởng giác quan thứ sáu của mình.

- Đa tạ Tinh Dao sư tỷ đem tin tức này nói cho ta biết.

- Tinh Viêm sư huynh chỉ cần không uy hiếp đến an toàn của ta, ta tự nhiên cũng sẽ không làm khó hắn.

Từ Hằng lập lờ nước đôi.

- Đa tạ công tử, ân?

Mấy người ngự kiếm mà đi, rơi ở phía sau Quy Nguyên viện, khiến cho Lý Tinh Dao cùng Từ Hằng chú ý.

- Trúc Cơ Cảnh Tam Tầng.

Từ Hằng nói.

- Công tử hảo nhãn lực.

Tinh Dao tán thưởng nói.

Nàng có thể nhìn ra mấy đệ tử này là Trúc Cơ Cảnh, nhưng là nhìn không ra cảnh giới cụ thể.

Về phần Từ Hằng vì sao có thể nhìn ra, nàng thậm chí không có suy nghĩ nhiều.

- Cảnh giới này, chạy đến Quy Nguyên viện làm gì?

Từ Hằng nói.

- Ta xem một chút.

Tinh Dao đem thần thức tản ra, từ đại sảnh kéo dài đến hậu viện.

Mấy đệ tử vừa mới rơi xuống đất cầm kiếm khí, vây quanh một đệ tử ở chính giữa.

- Sao lại là bọn họ?

Từ Hằng nói thầm.

- Công tử biết?

- Người dẫn đầu tên là Tiền Tân Lộc, người bên cạnh hắn tên là Nhuế Trạch, bọn họ trước kia đều ở Quy Nguyên viện.

- Lúc đó bọn họ biểu hiện thế nào?

- Trong ấn tượng cũng không phải là người thích gây chuyện, chúng ta xem thử là chuyện gì xảy ra.

Từ Hằng nói chuyện, nhảy lên mấy cái, lặng lẽ rơi xuống một thân cây ở hậu viện.

Dưới tình huống che dấu tu vi, mượn thần thức của Tinh Dao có thể nhìn thấy hình ảnh cũng không tốt, chỉ có thể miễn cưỡng tính là tiêu chuẩn rõ ràng.

- Chúng ta đều nhập môn năm năm, còn chưa từng cùng sư tôn đi qua kiếm đạo giao lưu hội.

- Tiểu tử ngươi vừa nhập môn đã muốn đi, ngươi cũng xứng?

Nhuế Trạch thân hình cao lớn, từ trên cao nhìn xuống trào phúng một câu.

Tựa hồ cảm thấy còn chưa đã nghiền, một tay đem đối phương đẩy ngã trên mặt đất.

- Sư tôn lần này đi kiếm đạo đại hội muốn mang đi, chính là hắn?

Tiền Hưng Lộc hỏi.

Tuy rằng hắn thấp hơn Nhuế Trạch một cái đầu, nhưng khí thế một chút cũng không thua.

- Sư huynh, chính là hắn, Ứng Hữu Thành công.

Nhuế Trạch khom lưng hạ thấp chênh lệch chiều cao giữa hai người, nói với Tiền Hưng Lộc bên cạnh.

- Sư tôn còn nói tiểu tử này, chính là hi vọng hộ tông điện kiếm tu quật khởi.

Một người khác bên cạnh Tiền Hưng Lộc, không quên đúng lúc phiến phong.

Tiền Tân Lộc gật gật đầu, nâng trường kiếm trong tay lên, chỉ vào đệ tử bị vây quanh nói:

- Ứng sư đệ, đến đây đi!

- Sư huynh đây là ý gì?

Ứng Hữu Thành ngẩng đầu hỏi.

- Ta và ngươi sư xuất đồng môn, làm sư huynh đương nhiên sẽ không dùng thân phận khi dễ ngươi.

- Nếu đều là kiếm tu, vậy chúng ta lấy kiếm đạo luân phân cao thấp.

- Người thua.. Để cho hắn tự vẫn tạ tội!

Tiền Hưng Lộc còn đang do dự, Nhuế Trạch ở một bên giành nói trước.

- Tốt, thua coi như mất thể diện sư tôn, nên tự vẫn tạ tội.

- Ứng sư đệ, đến đây đi!

Tiền Hưng Lộc tiếp nhận đề nghị của Nhuế Trạch.

Dù sao người chết khẳng định không phải là mình.

- Ta, ta không có kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play