Tang Lê ra khỏi hội quán, Tống Thịnh Lan trở lại phòng trà, Phạm Mạn Chi đang pha trà thì nhìn thấy bà ấy: “Đi rồi à?”
“Vâng.” Tống Thịnh Lan thở dài: “Con bé rất buồn.”
“Bình thường thôi, qua một thời gian thì sẽ ổn thôi, chúng ở bên nhau mới bấy lâu, tình cảm có thể sâu sắc cỡ nào?”
Tống Thịnh Lan nhìn thái độ nhẹ nhàng của Phạm Mạn Chi, bà nhíu mày, cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Mẹ, mẹ không biết Tiểu Dã thích Lê Lê cỡ nào đâu, nếu không thằng bé cũng sẽ không thay đổi lớn như vậy, mẹ như vậy là chia rẽ uyên ương...”
Phạm Mạn Chi bị những này làm cho buồn cười: "Chia rẽ uyên ương? Người sáng suốt nhìn vào là biết không hề xứng đôi, sao có thể xem là uyên ương?"
Phạm Mạn Chi vuốt nhẹ chiếc vòng ngọc trên cổ tay: “Thịnh Lan, thành thật mà nói, hồi đó Minh Huy muốn lấy con, lúc đầu mẹ cũng không đồng ý, gia thế của con không được xem là quá tốt, nhưng lại rất có năng lực trong công việc, có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của Minh Huy, vì vậy sau đó mẹ mới nhượng bộ, nhưng con nhìn cô bé kia xem, thậm chí con bé còn không bằng một phần mười con lúc trước, con bé có thể mang đến cho Quảng Dã cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT