Tang Lê cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, khi vừa ngẩng đầu lên đã nhận ra đây không phải là vị tổ tông đời thứ hai nhà họ Quảng sao.
Từng gặp nhau trên du thuyền một lần, giờ lại gặp nhau thêm lần nữa.
Rốt cuộc thì cô xung khắc với nước hay là xung khắc với anh vậy...
Khi lên bờ, Tang Lê ho sặc sụa, cô không nói được lời nào, Quảng Dã nghĩ tới hình ảnh xuất sắc ban nãy của cô khi rơi xuống nước, âm thanh lười biếng cười nhạo nói: "Có thế thôi mà cũng ngã được, mẹ cô không dặn cô lúc đi gần hồ nước thì phải cẩn thận à?"
???
Thế mà người này lại còn nói lý, kiêu ngạo chế giễu cô, sự bực bội của Tang Lê nổi lên, cô tức giận nói: "Nếu không phải cậu đứng ở đó mà không nói lời nào khiến người khác sợ hãi thì tôi còn có thể ngã xuống sao?"
Quảng Dã mỉm cười, cậu nghịch chiếc bật lửa trong tay rồi nhìn cô: "Thì sao nào, ý của cô là tôi đứng ở chỗ nào trong nhà mình cũng phải báo cáo với cô sao?"
"..."
Nhưng rõ ràng là anh cố ý...
Thấy cô lại im lặng, Quảng Dã không còn sự kiên nhẫn nữa, anh hỏi: "Nói đi, cô từ đâu đến đây?"
Tang Lê còn chưa kịp trả lời, một giọng nữ trung niên đã cắt ngang: "Tiểu Dã, con nói chuyện với khách kiểu gì thế hả?!"
Tống Thịnh Lan nghe được tiếng động nên từ trong nhà đi ra.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, bà liền trừng mắt nhìn Quảng Dã, vội vàng đi đến trước mặt Tang Lê hỏi han: "Lê Lê, cháu không sao chứ?"
"Cháu không sao ạ..."
"Thật ngại quá, đây là con trai của dì, thằng bé không biết hôm nay cháu sẽ đến nhà."
Tống Thịnh Lan nhanh chóng đi lấy khăn tắm đắp lên người cho Tang Lê, bà tức giận đến mức không nói lên lời mắng Quảng Dã: "Cái gì mà từ đâu đến, con gái nhà người ta tên Tang Lê, con bé là con gái của bạn mẹ, sau này sẽ sống trong nhà chúng ta một thời gian, con hiểu nhầm rồi."
"Mẹ đưa người lạ về nhà trong khi không thông báo cho con một tiếng, còn nói con hiểu nhầm?"
"Ai bảo ngày nào con cũng ra ngoài chơi, buổi tối về nhà mẹ chẳng bao giờ thấy con đâu cả, vốn dĩ định tối nay con về nhà ăn cơm sẽ giới thiệu mà con có thèm về đâu."
Tống Thịnh Lan nhìn cả người Tang Lê ướt sũng, bất đắc dĩ mắng anh: "Cho dù mọi chuyện có như thế nào đi chăng nữa thì con cố ý dọa người ta làm gì? Nhỡ đâu hôm nay con bé rơi xuống nước xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
Quảng Dã khẽ cười: "Đấy là do cô ta nhát gan đó chứ, nhìn thấy con mà giống như gặp ma vậy, cả người rụt lại lập tức nhảy xuống nước, không liên quan tới con."
Tang lê: ...
Tống Thịnh Lan tức sôi máu: "Con nói chuyện đàng hoàng hơn được không hả?"
Quảng Dã: "Con mệt lắm, về phòng đây."
Tống Thịnh Lan vội vàng gọi anh lại: "Không lịch sự, mau chào người ta đi!"
Tay anh nhét vào trong túi, không để ý lắm đi đến gần cô.
Hơi thở mùi bạc hà mát lạnh xen lẫn cảm giác áp bách ngột ngạt mạnh mẽ ập đến như một cơn gió mùa hè nóng bức, kèm theo giọng điệu bất cần và thản nhiên của cậu rơi xuống đỉnh đầu cô…
"Chào cậu tôi tên là Quảng Dã, rất vui khi được gặp cậu, mong cậu giúp đỡ nhiều hơn."
Rõ ràng lời nói cực kỳ lễ phép.
Nhưng khi nghe anh nói, lời vừa nãy lại lập tức trở nên vô cùng kiêu ngạo.
Lông mi Tang Lê run rẩy, đầu ngón tay nắm chặt khăn tắm khẽ run lên.
Quảng Dã rời đi làm Tống Thịnh Lan tức giận nhưng không còn cách nào khác, bây giờ bà ấy chỉ có thể lo cho Tang Lê trước: "Lê Lê, dì đưa cháu vào nhà trước đã, cháu mau đi tắm đi."
Tang Lê cụp mắt xuống: "Vâng ạ..."
Sau khi Tang Lê trở về phòng, Tống Thịnh Lan đi lên tầng.
Cửa phòng ngủ bị gõ, trong căn phòng trắng xám đơn điệu, Quảng Dã đang cầm quần áo chuẩn bị đi vào phòng tắm.
"Bây giờ mẹ không nói được con nữa rồi phải không?"
— Đến tính sổ.
Giọng nói của Tống Thịnh Lan trở nên nghiêm túc hơn một chút, giống như thật sự rất tức giận, Quảng Dã dừng lại rồi lười biếng dựa cả người vào vách tường: "Không dám ạ, mẫu hậu đại nhân có gì muốn dặn dò?"
Tống Thịnh Lan đi đến trước mặt anh, bất lực nói: "Con nhìn con xem, với con gái mà cũng dùng loại tính tình này, con có thể lịch sự hơn không hả?"
"Mẹ muốn lịch sự như thế nào?"
Tống Thịnh Lan tức đến mức đánh vào bả vai anh một cái, bà ấy nghiêm túc nói: "Dù sao thì mẹ cũng phải nói cho con biết, trong nhà đứa nhỏ Tang Lê đang xảy ra rất nhiều chuyện, cực kỳ khó khăn nên con bé sẽ ở tạm nhà chúng ta một năm, đang học lớp 12 giống như con, coi như con cho mẹ mặt mũi, đừng bắt nạt người ta được chứ?"
Quảng Dã xoa tai trái, không nói gì cả.
Tống Thịnh Lan: "Mẹ đang nói chuyện với con đấy, có nghe thấy không?"
Quảng Dã rũ mắt nhìn bà ấy, ý nghĩa sâu xa nói: "Mẹ yên tâm, mẹ cứ làm người tốt việc tốt, chắc chắn con sẽ không đuổi cậu ta ra ngoài."
Câu này làm cho người nghe có cảm giác đang nói trái ý mình: "Con dám..."
Tống Thịnh Lan sợ anh làm việc xấu thật, bà ấy vừa đấm vừa xoa: "Đến lúc đó mẹ sẽ tịch thu hết đống motor của con."
Quảng Dã cười, anh xoay người đi đến phòng tắm: "Đến mức đó luôn à."
Anh không để ý người khác như thế nào, ở thì cứ ở, biệt thự này rộng như thế chỉ cần không quấy rầy đến cuộc sống của anh thì không liên quan gì đến anh hết.
Tống Thịnh Lan ra khỏi phòng, một lúc sau Tang Lê đã tắm rửa xong, Tống Thịnh Lan đã đưa cho cô cốc trà gừng.
"Tuy rằng mùa hè khó bị cảm lạnh nhưng dì sợ cháu ngã xuống nước sau đó lại bị hơi từ điều hòa phả vào người, nhiệt độ thay đổi đột ngột, vẫn nên uống cái này để đề phòng."
"Cháu cảm ơn dì Tống ạ."
Tống Thịnh Lan băn khoăn, bà ấy không ngờ tới cô vừa đến đây đã gặp phải chuyện này: "Dì xin lỗi cháu nhiều nhé Lê Lê, ngày mai dì sẽ bảo Tiểu Dã đi xin lỗi cháu."
Cô vội vàng lắc đầu: "Không sao đâu dì, cháu cũng không bị làm sao cả."
Bảo anh xin lỗi cô thì vẫn nên bỏ đi.
Cô biết bản thân đang ăn nhờ ở đậu, vì Tống Thịnh Lan đã giúp cô cho nên cô không muốn so đo nhiều để tránh càng thêm xấu hổ.
Hơn nữa có lẽ hai người họ không hợp nhau.
Cô vẫn nên giữ khoảng cách với cậu chủ kia thì sẽ tốt hơn.
Hai người ngồi ở mép giường, Tang Lê cầm trà gừng lên uống một ít, Tống Thịnh Lan nghĩ đến chuyện trước kia, bà thở dài rồi cười: "Vì cơ thể dì lạnh quanh năm mà lại bận rộn công việc cho nên rất ít khi chăm sóc cơ thể, Tang Tĩnh thường xuyên nấu cho dì các loại trà dưỡng sinh, lúc nào cũng giục dì uống."
Tang Tĩnh là tên mẹ của Tang Lê, rất nhanh sau đó Tống Thịnh Lan đã nhận ra đây là chuyện không nên nói: "Ôi trời cái miệng của dì..." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tang Lê cười nhạt: "Không sao đâu ạ, dì có thể nói với cháu nhiều chuyện về mẹ một chút. Hình như mẹ cháu rất thích uống trà, còn thường xuyên gửi cho cháu trà hoa lài nữa."
"À trong nhà có trà hoa lài loại tốt, để ngày mai dì bảo người đưa cho cháu."
Tang Lê cong môi nói lời cảm ơn.
Tống Thịnh Lan nhìn thấy đôi giày múa đặt ở trên bàn mới nhớ ra: "Lê Lê, dì nhớ là cháu biết khiêu vũ nhỉ?"
"Vâng ạ."
"Dì nghe mẹ cháu nói cháu khiêu vũ rất giỏi, nếu cháu thích thì dì có thể đưa cháu đi học nghệ thuật? Sau này làm vũ công cũng tốt."
Tang Lê vội vàng nói không cần, tuy rằng nó vẫn luôn là ước mơ của cô nhưng để đi theo con đường nghệ thuật này cần phải tiêu tốn rất nhiều tiền, cô không thể để Tống Thịnh Lan bỏ ra số tiền này được, cô nói bây giờ cô chỉ xem vũ đạo như một sở thích, cố gắng chuẩn bị thi đại học, Tống Thịnh Lan nghe vậy cũng tôn trọng ý kiến của cô.
Nói chuyện một lúc, Tống Thịnh Lan bảo cô đi ngủ sớm, sau đó ra khỏi phòng.
Uống xong trà gừng, Tang Lê mới nằm lên giường.
Cô sững người vuốt ve mặt dây chuyền hoa lê, nghĩ đến chuyện xảy ra trong cả ngày hôm nay.
Không nghĩ tới mình vừa đến Vân Lăng thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tang Lê nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên hình ảnh cô rơi xuống nước cùng với hình bóng con người kiêu ngạo kia.
Cô thấy xấu hổ quá đi mất...
Tang Lê trở người, buồn rầu nhắm mắt lại.
-
Có lẽ chưa làm quen được với môi trường mới cho nên tối nay Tang Lê cứ lăn qua lộn lại, ngủ trong mơ màng.
Buổi sáng ngày hôm sau cô nghĩ rằng đang ở nhà người khác mà cứ nằm trên giường mãi thì cũng không tốt lắm, cố gắng dậy vẫn tốt hơn.
Cô rửa mặt xong rồi đi xuống tầng, bữa sáng đã chuẩn bị xong, quản gia bảo Tống Thịnh Lan đã đi đến công ty từ sáng sớm, Tang Lê cũng nhận được tin nhắn của Tống Thịnh Lan, bà ấy nói rằng vì công việc bận rộn cho nên không thể chăm sóc cô được, cô ở nhà một mình cứ tự nhiên, nếu muốn ra ngoài đi dạo có thể bảo tài xế đưa đón.
Tang Lê đồng ý, cô nghĩ như thế sẽ không gây thêm rắc rối là tốt rồi.
Cô ăn xong bữa sáng rồi về phòng, đợi thức ăn tiêu hóa một lúc mới bắt đầu tập luyện khiêu vũ.
Từ nhỏ đến lớn mợ đối xử với cô rất khắt khe, nhưng do mẹ yêu cầu nên mợ mới hào phòng chi tiền vì cô một lần duy nhất đó là đưa cô đi học khiêu vũ, tuy rằng đó là tiền của mẹ, bây giờ cô không có ý định thi nghệ thuật nhưng cũng không nỡ từ bỏ khiêu vũ.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Trong một buổi sáng, cô tập luyện đến mức mồ hôi đầm đìa.
Vào giữa trưa khi ăn cơm, cô nghe thấy quản gia nói Quảng Dã không xuống tầng ăn cơm.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, Tang Lê còn nghĩ bây giờ mà ăn cơm với người nọ thì xấu hổ biết bao, bây giờ nghe thấy vậy mới thở phào.
Sau khi nghỉ trưa xong tới buổi chiều cô chuẩn bị đi đọc sách, đột nhiên nghe được tiếng động cơ motor nổ ở dưới tầng vang lên.
Cô đi đến cửa sổ sát đất, thấy Quảng Dã và tài xế là bác Trương mỗi người ngồi một xe đi ra khỏi gara biệt thự.
Người đằng trước mặt một chiếc áo phông ngắn màu xanh đen, đội mũ bảo hiểm màu đen trên đầu, bên dưới là một chiếc xe màu xanh lam nhìn rất ngầu và lóa mắt, phóng vèo một lúc là biến mất khỏi tầm nhìn.
Cuối cùng Tang Lê dời ánh mắt đi, xoay người đi đọc sách.
......
Thời gian một ngày từ từ trôi qua.
Ngày hôm sau, Tang Lê vẫn ở một mình như thế.
Buổi tối ngày hôm sau khi tắm rửa xong, cô ở trong phòng sắp xếp lại đồ đạc chuẩn bị cho khai giảng, ngày mai chính là ngày cô đi khai giảng.
Sắp xếp lại xong thì điện thoại vang lên, là Từ Hiểu gọi đến.
"Hiểu Hiểu!"
Bên kia vui vẻ gọi biệt danh của cô: "Điềm Điềm, cậu đến Vân Lăng thấy thế nào? Có ổn không?"
Từ Hiểu bằng tuổi Tang Lê, khác với Tang Lê hướng nội, tính cách của cô ấy hoạt bát sôi nổi hơn, hai người lớn lên cùng nhau, quan hệ cả hai vô cùng tốt.
Tang Lê nói tốt lắm, Từ Hiểu tò mò hỏi: "Thế nhà dì Tống đó có lớn không vậy? Tớ nghe nói nhà bọn họ lớn lắm luôn, có phải rất đẹp đúng không?"
Tang Lê miêu tả đơn giản, Từ Hiểu nghe xong lập tức cảm thấy hâm mộ: "Tớ muốn đi với cậu lắm luôn đó Điềm Điềm, sau này tớ cũng phải đến thành phố lớn ở mới được."
"Vậy cậu cứ học tập chăm chỉ là mai sau có thể đến thành phố rồi, không được ham chơi nữa, đọc sách nghiêm túc thì chắc chắn sẽ làm được thôi." Tang Lê dịu dàng khuyên cô ấy.
Từ Hiểu bĩu môi: "Haizz, đọc sách thì có tác dụng gì chứ, tớ không muốn trở thành một con mọt sách đâu, dù sao thì lúc đó tớ sẽ đến thành phố tìm việc, tự mình kiếm tiền."
Tang Lê bất đắc dĩ cười: "Vậy thì sống tốt nhé, nghỉ đông tớ sẽ về."
"Ừm, cậu cũng sống tốt nhé..."
Nói chuyện xong, Tang Lê tắt máy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngây người.
Ngày trước mẹ vẫn luôn nói với cô học tập thật tốt mới có tương lai rộng lớn, với cô bây giờ mà nói thì học tập là đường ra duy nhất.
Cô nghĩ khi đến Vân Lăng chỉ cần có thể đọc sách, những khó khăn khác cô đều chịu được.
-
Thời gian trôi qua.
Một đêm trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên, Tang Lê rời khỏi giường đi rửa mặt.
Cô chọn một chiếc áo ngắn tay màu vàng và váy trắng để mặc, cầm cặp sách đi xuống tầng.
Sáng nay Tống Thịnh Lan cố ý đến công ty muộn một lúc để ăn sáng với bọn họ: "Cháu thấy sao, đến trường học mới có lo lắng không?"
Tang Lê nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có một chút ạ..."
Tống Thịnh Lan cười: "Mấy ngày nữa sẽ quen thôi, nếu cháu đến trường có gặp phải vấn đề gì thì cứ nói với dì."
Tang Lê trả lời bà ấy, sau đó cô nghĩ đến một chuyện: "À đúng rồi dì Tống ơi, chú Quảng đâu rồi ạ?"
Hai ngày nay cô không nhìn thấy chú ấy đâu cả, vốn dĩ cô còn đang định tìm chú ấy chào hỏi.
"Ông ấy à, mới đi ra nước ngoài công tác rồi, có lẽ phải chờ một khoảng thời gian dài mới về." Tống Thịnh Lan nghĩ đến cái gì đó, bất đắc dĩ thở dài: "Ông ấy không ở nhà còn ổn, nếu mà ở nhà thì cái nhà này không bình yên được."
Hả?
Tang Lê không hiểu gì cả nhưng không dám hỏi nhiều.
Tống Thịnh Lan nhìn đồng hồ, sau đó cau mày quay sang nhìn quản gia nói: "Bà lên tầng gọi Tiểu Dã xuống đây cho tôi, sao bây giờ mà vẫn chưa dậy cơ chứ, nó có định tới trường không?"
"Vâng..."
Công việc gọi người dậy là khó khăn nhất, quản gia đau đầu rời đi.
Tống Thịnh Lan than phiền với Tang Lê: "Nếu thằng nhóc này nghe lời bằng một phần mười cháu thì tốt rồi, mai sau hai đứa học chung một trường, dì muốn thằng bé học hỏi cháu."
Cháu không dám đâu ạ...
Tang Lê cúi đầu, im lặng nhét bánh mì nướng vào miệng.
Một lát sau, Tang Lê đã ăn sáng xong, trên cầu thang mới vang lên tiếng động.
Cuối cùng người cũng xuống.
Anh mặc một bộ đồ đen gồm áo phông rộng thùng thình và quần jean, dáng người của anh khá cao, sau khi đi vào phòng bếp thì như người không xương ngồi đối diện cô với vẻ mặt buồn ngủ.
Tang Lê hơi ngẩng đầu lên nhìn anh một chút, da cằm của anh rất mỏng ôm sát xương quai hàm cứng cáp, sắc sảo lạnh lùng, không giống như người ngang ngược ở bể bơi ngày hôm đó, bây giờ anh không ngủ đủ giấc nên cả cơ thể bao quanh bởi không khí lạnh lẽo.
Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ mắng anh: "Con nhìn lại mình đi, chắc chắn tối hôm qua lại chơi game suốt đêm, ăn nhanh rồi đi khai giảng cho mẹ bớt lo một chút."
Quảng Dã xoa mặt không nói tiếng nào, Tống Thịnh Lan nói: "Đúng rồi, hôm nay con đừng đi một mình, đợi lát nữa tài xế đưa con với Tang Lê đến trường..."
"Lê từ đâu ra?" Chàng trai khàn giọng hỏi.
Tống Thịnh Lan: ?
Tang Lê:...
Tống Thịnh Lan: "Con gái nhà người ta tên Tang Lê, coi cái trí nhớ của con kìa."
Quảng Dã lười biếng mở mắt ra nhìn Tang Lê đang ngồi đối diện, hai giây sau mới nhớ ra.
Ồ, là người đã ngã xuống cái bể bơi kia.
Tống Thịnh Lan nhìn Quảng Dã nói: "Dù sao hai đứa cũng coi như quen biết nên mẹ giao cho con một nhiệm vụ, sau khi đến trường hãy đi với Tang Lê đến phòng giáo vụ để làm thủ tục chuyển trường, con bé không biết đường, sáng nay mẹ lại có việc ở công ty, con giúp mẹ một chút được không?"
Tống Thịnh Lan nhìn Tang Lê rồi cười: "Lê Lê, cháu cứ đi với Quảng Dã là được rồi."
Tang Lê nhìn người con trai thờ ơ kia, đành phải nói nhỏ một tiếng: "Dạ..."
Tống Thịnh Lan vỗ Quảng Dã còn đang nhắm hai mắt lại: "Ăn sáng nhanh lên, sắp tám giờ rồi, mọi người ăn xong hết còn chờ mỗi con thôi đấy."
Quảng Dã đưa tay xoa gáy, lười biếng đứng dậy: "Con không ăn, đi thôi."
"Vậy con cầm theo sandwich và sữa bò đi..."
Quảng Dã cầm cặp đứng lên đi ra ngoài, Tống Thịnh Lan nhanh chóng bảo quản gia đi theo, sau đó gọi Tang Lê đi cùng bọn họ.
Tang Lê trả lời bà ấy, cô đeo cặp sách lên nhanh chóng đi theo.
Cô thay giày rồi đi ra ngoài, xe riêng đã chờ sẵn ở cửa.
Đi đến bên cạnh chiếc xe, cô thấy Quảng Dã đang ngồi ở ghế sau, hai chân anh tùy ý dang rộng chiếm phần lớn không gian.
Cô hơi do dự bước lên ghế phụ bên trên ngồi, đúng lúc này nghe thấy bác Trương nhìn xuống ghế sau nói: "Tiểu Dã, hôm nay có người lên trên núi bón phân, bác đã nhờ người trông giúp cháu rồi nên cứ yên tâm."
Âm thanh ở ghế sau có hơi mơ hồ: "Biết rồi."
Sau đó bác Trương khởi động xe, từ từ rời đi.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời không có đám mây nào, chỉ có một màu xanh thẳm.
Tang Lê ngồi ở đằng trước lén lút nhìn gương chiếu hậu, chỉ thấy người ngồi ở hàng ghế sau đang tựa lưng vào ghế ngồi như một đại gia, hai mắt nhắm lại đang ngủ bù.
Bên trong xe cực kỳ yên tĩnh, hiếm khi tài xế Trương không nói câu nào, có lẽ là sợ đánh thức người đang ngủ kia.
Cảm giác áp lực không thể giải thích được đang lan ra.
Tang Lê thu tầm mắt lại, cắm tai nghe vào điện thoại bắt đầu học từ đơn.
Cô nhỏ giọng đọc, giọng nói không kiên nhẫn ở ghế sau vang lên…
"Tiếng muỗi kêu ở đâu ra vậy?"
Tang · chính là muỗi · Lê: "..."
Người này đáng ghét quá đi mất...
Má cô đỏ ửng, xấu hổ im lặng tắt màn hình điện thoại, ánh mắt nhìn sang phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hai mươi phút sau, xe đến trường trung học phổ thông Giang Vọng.
Bác Trương gọi Quảng Dã một tiếng, sau khi anh tỉnh dậy thì bước xuống xe, Tang Lê cũng đi xuống.
Bây giờ Quảng Dã đã tỉnh táo hơn một chút, anh quay đầu liếc nhìn cô, lông mày khẽ nhíu lại sau đó dùng răng xé rách một túi sữa bò, không nói một lời nào đi vào trường học.
Tang Lê đành phải bước chân nhanh hơn để đuổi kịp anh.
Trường học rất lớn, nhìn đi đâu cũng thấy màu xanh, mặt hồ có ánh vàng nhạt, bên bờ có cây liễu xanh um tùm.
Tang Lê tò mò nhìn khắp nơi xung quanh, nhanh chóng bước theo cho kịp tốc độ cực nhanh của người con trai ấy.
Anh không nói chuyện với cô.
Không khí xấu hổ giữa hai người không thua trong xe chút nào.
Khi cô đi theo, phát hiện có rất nhiều ánh mắt của học sinh xung quanh dường như cố ý hay vô tình lướt đi lướt lại trên người đi phía trước, lúc đi qua bọn họ còn hơi tránh nữa.
Cái tình huống gì vậy...
Cô đang phân tâm thì đột nhiên thấy Quảng Dã dừng lại cạnh một tòa nhà.
Cô nghi ngờ dừng lại theo, chỉ thấy Quảng Dã uống xong ngụm sữa bò cuối cùng sau đó bóp nát túi sữa, anh tiện tay ném vào trong thùng rác ở ven đường, tay đút túi xoay người lại.
"Đến rồi."
Cô sửng sốt nhìn về phía trước: "Ở trên tầng hả?"
Anh lười trả lời, thấy anh sắp đi cô vội vàng hỏi: "Thế phòng giáo vụ ở tầng mấy vậy?"
Quảng Dã dừng bước chân lại, anh cười nhạo đảo mắt nhìn cô: "Cậu đi nhà trẻ à? Cần ông đây bế cậu lên đăng ký luôn không?"
Tang Lê: "..."