Quảng Dã vừa nói xong, cả lớp như muốn nổ tung.

Dụ Niệm Niệm cũng bị chuyện bất ngờ này dọa sợ, gấp gáp túm lấy tay Tang Lê: “Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, Quảng Dã cậu ấy…”

Tang Lê ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, lông mi khẽ run, trong đầu nhất thời trống rỗng.

Tâm điểm của vụ bùng nổ này sớm đã náo loạn, đề thi và sách trên bàn đều bị ướt một mảng lớn, hai người Kha Phỉ và Trạm Thiến Tuyết bị hất nước bẩn trông vô cùng nhếch nhác.

Trạm Thiến Tuyết lau sạch nước trên mặt, trong đầu như bị người ta giáng một đòn nặng nề, giận đến mức muốn nhảy lên, hét lên với Quảng Dã: “Quảng Dã cậu điên rồi! Mẹ nó, cậu có bệnh à!!”

Anh cười thầm một tiếng: “Làm sao, cô muốn trị giúp tôi à?"

Trạm Thiến Tuyết lần đầu tiên chịu nhục nhã trước mặt mọi người như vậy, không kiềm chế được mà chửi thề: “Quảng Dã, mẹ kiếp cậu thật sự cho rằng trường học này là nhà cậu sao? Ở quán trà sữa một lần, thứ sáu tuần trước một lần, hôm nay lại một lần, tôi không trêu chọc gì cậu, cậu lại năm lần bảy lượt tìm tôi gây chuyện?!”

Trạm Thiến Tuyết đang nói, đột nhiên phản ứng lại, tức giận cười như không cười: “Tôi biết rồi, cậu không phải ra mặt thay Tang Lê sao?! Xem ra con khốn này quả nhiên tìm được chỗ dựa vững chắc rồi đây?”

Dụ Niệm Niệm phía sau nghe được lời này, tức giận đứng lên: “Trạm Thiến Tuyết cậu nói ai là con khốn?! Mồm miệng sạch sẽ một chút đi!”

Cô ta vừa nói xong, Quảng Dã trực tiếp nhấc chân lên, hung dữ đá vào bàn của cô ta, sách vở bị đổ hết ra đất, Trạm Thiến Tuyết kêu lên một tiếng, xung quanh vang lên những âm thanh báo động.

“Cô nói lại một lần nữa xem?”

Quảng Dã nhìn cô ta, giọng nói lạnh như trong hầm băng.

Trạm Thiến Tuyết tức đến đỏ mắt, toàn thân run rẩy, nhìn về phía Lư Hạ Dương đang đi đến nghiêm mặt trách mắng: “Quảng Dã, cậu đang làm cái gì đây, bớt gây rối đi!”

Quảng Dã phớt lờ cậu ấy, bỏ đi dáng vẻ côn đồ, nhìn chằm chằm vào Trạm Thiến Tuyết, gằn từng chữ nói: “Không liên quan đến ai cả, tôi cũng là người của tổ báo bảng, cô xóa bảng đã làm liên lụy đến tôi, tôi không được quản sao? Mà đừng nói chuyện này liên quan đến tôi, cho dù không liên quan, nhưng hôm nay ông đây nhìn cô không thuận mắt nên muốn gây chuyện, không được sao?”

Bị lời nói của anh áp đảo, Lư Hạ Dương cau mày: “Quảng Dã, đây là lớp học, đừng cho rằng cậu muốn làm gì thì làm!”

Quảng Dã cắn viên kẹo trong miệng, quay lại nhìn cậu ấy, cong môi: “Làm sao, chịu không nổi sao cậu không báo với cô chủ nhiệm đi?”

“Quảng Dã cậu …”

Lư Hạ Dương cũng bị chọc giận, cậu ấy tức giận muốn mở miệng nói, sau lưng lại vang lên lời nói đùa của Nhiếp Văn: "Lớp trưởng, vừa rồi Trạm Thiến Tuyết công khai bắt nạt bạn học khác, sao đến bây giờ cậu mới đứng ra? Lúc này mới bảo vệ người ta, có phải là có ẩn tình gì không?"

"Cậu có ý gì? Cậu muốn nói là tôi thiên vị Trạm Thiến Tuyết à?"

"Vậy thì không dám, nhưng ai cũng biết cậu nhìn A Dã không thuận mắt mà!" Nhiếp Văn cười nói, chẳng ngại lửa đang cháy lớn lại thêm củi vào.

Lư Hạ Dương đột nhiên nghẹn lời, dừng lại vài giây, cậu ấy nhìn về Quảng Dã, lạnh giọng nói: "Tôi không thiên vị ai cả, tôi là lớp trưởng nên phải giữ trật tự trong lớp, hơn nữa, hành động của cậu rất thô lỗ, không hợp quy tắc."

Quảng Dã bật cười: "Ai thèm hợp quy tắc với cậu chứ, hôm nay ông đây thấy vui thì chính là quy tắc."

 "..."

Lư Hạ Dương cố nén cơn giận, xoay người ra khỏi lớp: "Tôi đi gọi cô chủ nhiệm đến xử lý."

Sau khi Lư Hạ Dương đi khỏi, Dụ Niệm Niệm nhẹ nhàng cười khẩy: "Cho dù lớp trưởng đi tìm giáo viên chủ nhiệm, người bị phạt cũng sẽ không phải Quảng Dã, ai làm sai thì người đó tự biết, bị hất nước vào cũng đáng đời."

Trạm Thiến Tuyết quay người lại, lạnh lùng nhìn cô ấy: "Dụ Niệm Niệm, mày mẹ kiếp có thôi đi không, mày không biết sợ là gì à!"

"Sợ cái gì, sợ đám tiểu nhân các cậu ngày ngày bắt nạt người khác à?" Dụ Niệm Niệm cũng không thèm đếm xỉa, xé rách mặt nói bọn họ: "Trước tiên không nói đến Tang Lê, các cậu ngày ngày bắt Lữ Nguyệt quét dọn mua cơm, bắt nạt, sỉ nhục cậu ấy đủ điều, cậu nghĩ bọn tôi bị mù hết rồi sao?!"

Lữ Nguyệt ngồi trong góc, trong lòng nổi lên gợn sóng dữ dội.

Dụ Niệm Niệm cười nhẹ một cái, nhìn Trạm Thiến Tuyết: "Tiếp đến có phải lại muốn dùng cách đối phó với Tang Lê để đối phó với tôi không? Chỉ vì Tang Lê giúp Lữ Nguyệt cất dụng cụ, các cậu liền chuyển hướng sang cậu ấy, thậm chí tối thứ sáu tuần trước, cậu cùng với Kha Phỉ còn cấu kết với mấy nam sinh trường khác chặn đường Tang Lê, hết mắng rồi đánh cậu ấy, những chuyện này còn chưa đủ kinh tởm hay sao?"

Kha Phỉ nghẹn lời: "Dụ Niệm Niệm, cậu đừng có ăn nói bậy bạ!"

Trạm Thiến Tuyết cười lạnh một tiếng: "Dụ Niệm Niệm, mày lại đang nói bừa gì thế? Vậy mày có chứng cứ không? Mày lại không chứng kiến, cũng chẳng có ai nhìn thấy, ngay cả cô chủ nhiệm lớp cũng không tin, mày đang xử oan người tốt đấy!"

Dụ Niệm Niệm còn chưa đáp lại, bên cạnh có một giọng nữ vừa chán ghét vừa run sợ vang lên như măng non mùa xuân vừa trồi lên khỏi mặt đất: "Ai nói không có nhân chứng… tôi là người đã tận mắt chứng kiến."

Dụ Niệm Niệm và Tang Lê bị sốc, cùng với ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp, mọi người đều nhìn về phía người vừa nói – Lữ Nguyệt.

Trạm Thiến Tuyết và những người khác đều choáng váng.

Cơn giận phải nhẫn nhịn chịu đựng quá lâu cuối cùng cũng bộc phát, Lữ Nguyệt nhìn chằm chằm Trạm Thiến Tuyết, nghiến răng nói: "Tối hôm đó ở cổng trường chính mắt tôi nhìn thấy, Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ còn có Juna cùng với ba nam sinh trường khác chặn Tang Lê, còn động tay động chân nữa."

Cả lớp chấn động 

Trạm Thiến Tuyết vừa sốc vừa tức, không ngờ Lữ Nguyệt hèn nhát vừa khóc vừa cầu xin bọn họ tha cho lúc trước lại ở nơi đông người tự mình vạch trần bọn chúng: "Lữ Nguyệt, cái con heo mập này mày to gan nhỉ! Mày tin tao đánh mày không?"

Trạm Thiến Tuyết muốn lao tới, giọng nói lạnh băng của Quảng Dã vang lên: "Cô dám động tay thử xem!"

Mọi người nghe Quảng Dã nói, sau đó có một vài bạn học không nhịn được nữa lên tiếng bênh vực: "Trạm Thiến Tuyết, còn muốn đánh người trên lớp, đã bắt nạt người khác mà còn tự tin đến vậy?"

Có những nữ sinh khác cũng đứng lên: "Đúng đó, Trạm Thiến Tuyết, các cậu kiềm chế chút đi, làm nhiều chuyện đáng sợ như vậy còn sợ người khác không biết sao?"

"Đúng vậy, từ lớp 11 đã bắt nạt người khác ở khắp nơi, bạn cùng lớp chúng tôi mới đến chưa đầy một tháng cũng không bỏ qua, Tang Lê trêu chọc gì các cậu rồi sao? Tôi thấy trường này là nhà các cậu mới đúng đấy?"- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“Đúng đó…”

Giống như câu nói "thiên hạ khổ vì Tần đã lâu", đa số mọi người đặc biệt là nữ sinh từ lớp 11 đã phải chịu Trạm Thiến Tuyết bắt nạt, mặc dù ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì, không ai dám ra mặt chống đối, cũng chưa từng chống đối.

Hôm nay có nhiều chuyện ồn ào, thậm chí Lữ Nguyệt nhút nhát cũng đứng lên phản kháng, bọn họ cũng là nữ sinh, đều đồng cảm nỗi khổ bị bắt nạt này, hận không thể mượn cơ hội này hủy hoại bọn Trạm Thiến Tuyết triệt để.

Hơn nữa Quảng Dã cũng đã ra mặt, có Quảng Dã ủng hộ, mọi người tự nhiên yên tâm chọn đứng về phía anh.

Lá chắn sụp đổ thì bị người đẩy đi, một thời gian sau phần lớn người trong lớp đều đứng về phía Dụ Niệm Niệm, sắc mặt Kha Phỉ trở nên lúng túng, Juna cúi đầu chờ đợi, sợ mâu thuẫn sẽ hướng về mình, cho nên cũng không dám nói gì.

Trạm Thiến Tuyết dùng ánh mắt kháng cự nhìn mọi người xung quanh, bị bao vây trong tiếng chửi rủa khắp nơi, cô ta vừa muốn mở miệng nói chuyện thì ngoài cửa lớp truyền đến một giọng nữ nghiêm nghị: "Các em đang làm cái gì đây?"

Mọi người quay lại nhìn thì thấy cô chủ nhiệm Lôi Đan và Lư Hạ Dương đi theo sau, đang ồn ào đột nhiên im bặt. 

“Có biết vào lớp rồi không hả? Tôi chỉ đến muộn một chút, lớp đã biến thành cái gì rồi? Định để cả khối đến xem mới vừa lòng sao?!”

Lôi Đan tối sầm mặt bước vào, nhìn thấy một đống hỗn độn trước mặt, vừa rồi nghe Lư Hạ Dương nói lại, bà ấy tức đến mức nhăn mặt: “Chuyện nhỏ như thế mà cũng náo loạn đến mức này?”

Trạm Thiến Tuyết nức nở, không nói lời nào.

Ánh mắt Lôi Đan nhìn về phía người gây ra rắc rối, cố nén cơn giận: “Quảng Dã, đang trong giai đoạn đánh giá lớp học văn hóa, em đừng gây phiền toái cho tôi có được không? Mặc dù Trạm Thiến Tuyết lau bảng, em cũng có thể báo cáo với tôi, em cảm thấy dùng cách này để giải quyết vấn đề có thích hợp không?”

Quảng Dã nhướng mi mắt nhìn bà ấy: “Cô sẽ quản sao?”

Lôi Đan nghẹn họng, cảm giác giận đến không thở nổi: “Em có ý gì? Sao tôi có thể mặc kệ được?”

Mặc dù đã biết bối cảnh sau lưng Quảng Dã, nhưng chuyện anh đã gây ra thì chỉ cần nhìn trên mặt bàn sẽ rõ, Lôi Đan vẫn phải đứng ra giải quyết: “Ai gây chuyện thì người đó thu dọn, việc hất nước này là em không đúng, trước tiên em hãy nhận lỗi với Thiến Tuyết và Bạch Tình đi.”

Quảng Dã liếc nhìn xung quanh, ánh mắt thờ ơ: “Họ xin lỗi trước đi rồi hãy nói tiếp.”

Nam sinh đút tay vào túi quần rồi xoay người đi ra ngoài, Lôi Đan tức giận kêu anh lại, nhưng anh vẫn bước đi không ngoảnh đầu lại, bước ra khỏi lớp, ngạo mạn đến mức không xem ai ra gì.

Trạm Thiến Tuyết tức giận nắm chặt tay khiến cho móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cơn giận dâng lên tận cổ.

Lôi Đan cũng tức đến đau đầu, kìm nén cơn giận nói: “Được rồi, chuyện này trước tiên cứ như vậy đi, sau giờ học, Trạm Thiến Tuyết, các em đi theo tôi đến văn phòng trường, sáng nay còn có kiểm tra vệ sinh lớp, trong năm phút phải thu dọn sạch sẽ chỗ này cho tôi, học sinh nào trực nhật cũng giúp một tay đi! Tất cả mọi người ngồi xuống học cho tốt đi, ai còn gây mất trật tự tôi sẽ mời lên văn phòng!”

Đám đông ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi tiếp tục học, bởi vì Lôi Đan đang ở đây, Trạm Thiến Tuyết không còn cách nào khác đành nén giận, dọn dẹp chỗ ngồi của mình.

Kịch hay đã hạ màn, trong lớp cũng im lặng trở lại.

Qua một lúc sau, hết giờ ôn bài, Dụ Niệm Niệm và Tang Lê đi ra khỏi lớp, nhìn thấy Quảng Dã đang đi tới.

Anh cũng nhìn qua.

Trong mắt Tang Lê bỗng gợn sóng, bốn mắt nhìn nhau hai giây, Quảng Dã di chuyển tầm mắt, lướt ngang qua người cô.

Dụ Niệm Niệm quay đầu lại nhìn Quảng Dã, vẫn đang chìm đắm trong màn kịch hay lúc nãy, hào hứng bắt lấy tay Tang Lê: “Quảng Dã thật là đẹp trai quá đi, cậu ấy vừa chỉnh đốn bọn Trạm Thiến Tuyết như thế, thật là hả lòng hả dạ quá đi! Lê Lê, sáng nay cậu chịu oan ức như vậy, Quảng Dã là vì cậu mà ra mặt đó!”

Tang Lê tim bỗng đập mạnh hơn, lắc đầu: “Không liên quan đến tớ, Quảng Dã cũng đã nói rồi, cậu ấy cũng là thành viên tổ báo bảng.”

“Cho dù thế nào thì cậu ấy cũng được tính là ra mặt thay cậu đấy! Hung hăng tiêu diệt sự kiêu căng ngạo mạn của Trạm Thiến Tuyết.”

Hình ảnh vừa rồi như hiện ra trước mắt, dòng suy nghĩ của Tang Lê đan xen vào nhau.

Cô quả thật không nghĩ đến Quảng Dã sẽ hành động như thế.

Bởi vì trước đây anh cũng không quan tâm chuyện của tổ báo bảng, không ngờ anh vậy mà đột nhiên chú ý đến, lại còn ngang nhiên thách thức Trạm Thiến Tuyết trong lớp, quả nhiên là kiểu vô pháp vô thiên trong miệng Dụ Niệm Niệm nói lúc đầu.

Hai người đi vệ sinh xong quay lại lớp học, vừa quay lại thì bắt gặp Trạm Thiến Tuyết và Kha Phỉ đang đợi vài bạn nữ khác.

Bọn họ nhìn thấy Tang Lê và Dụ Niệm Niệm, trong mắt hừng hực lửa giận như muốn ăn tươi nuốt sống hai người, Dụ Niệm Niệm không biết sợ mà còn nhìn thẳng vào bọn họ…

Làm sao? Gà trống bại trận lại còn kiêu ngạo như vậy.

Vẻ mặt Tang Lê không sợ hãi, không muốn lại phí lời với bọn họ, cho nên kéo Dụ Niệm Niệm rời đi trước.

Mấy người Trạm Thiến Tuyết cố nén cơn giận, buộc phải đi đến văn phòng trường.

Lôi Đan nhìn thấy họ, đầu đau như muốn nổ tung: “Trạm Thiến Tuyết, em rốt cuộc bị làm sao vậy? Có phải em cố ý lau báo bảng không?”

Trạm Thiến Tuyết vẫn bày ra bộ mặt vô tội: “Cô chủ nhiệm, không phải em cố ý, em thật sự là không chú ý đến báo bảng ở phía sau.”

“Chuyện tối thứ sáu tuần trước đến hôm nay đều liên quan đến Tang Lê, em bảo tôi phải nghĩ sao đây?”

Trạm Thiến Tuyết đột nhiên không nói nên lời.

Kha Phỉ đứng bên cạnh cũng ra mặt cầu xin giúp Trạm Thiến Tuyết, cũng bày ra bộ mặt vô tội, sau cùng Lôi Đan thở dài một tiếng, nhìn bọn họ có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt: “Tôi không quan tâm các em cố ý hay vô tình, chuyện này kết thúc ở đây, đừng để bị phát hiện thêm cũng đừng để tôi nghe thêm nữa, biết chưa hả?”

Họ gật đầu đồng ý.

Đi ra khỏi văn phòng, Kha Phỉ giận đến mức lồng ngực sắp nổ tung: “Hôm nay thật là tức chết mà! Vậy mà lại để bọn Dụ Niệm Niệm đắc ý như thế!”

Người bên cạnh nói: “Nếu không phải Quảng Dã ra mặt bênh vực, bọn Dụ Niệm Niệm dám sao?”

“Chúng ta nghĩ lại xem Tang Lê và Quảng Dã là quan hệ thế nào? Hôm nay dường như họ thông đồng với nhau để đối phó với chúng ta, mấu chốt là con heo đáng chết đó đột nhiên lại nhảy ra buộc tội chúng ta, nói là nhìn thấy chuyện thứ sáu tuần trước, Lữ Nguyệt trở nên can đảm như vậy từ bao giờ chứ?”

Trạm Thiến Tuyết ở một bên lắng nghe, mơ hồ lại nhớ đến cảm giác khi bị hất nước bẩn vào mặt, cảm giác khó chịu lại kéo đến, đến mức mắt cũng đỏ bừng lên.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng bị nhục nhã như vậy.

Vốn dĩ mọi người đều sợ cô ta, nhưng hôm nay cô ta bị hết người này đến người kia dẫm đạp, thậm chí ngay cả cái loại như Lữ Nguyệt cũng dám nhảy ra chỉ mặt nói cô ta ngang ngược.

Trạm Thiến Tuyết nhìn về phía trước, trong mắt ngày càng tối đi.

-

Sau khi đi vệ sinh, Tang Lê cùng Dụ Niệm Niệm quay về lớp học.

Tang Lê ngồi vào chỗ của mình, Hứa Minh Hạnh cũng đi đến, động viên Tang Lê, nói việc báo bảng không cần lo lắng, cô ấy sẽ đi hỏi Lôi Đan xem phải xử lý thế nào.

Tang Lê gật đầu, tạm thời không muốn nghĩ lại chuyện đó nữa.

Chuông reo lên, tiết học đầu tiên bắt đầu.

Không bạn học nào nhắc lại chuyện lúc sáng nữa, biểu hiện đều như sóng yên biển lặng, nhưng thật ra không đến một buổi sáng, tin tức gây sốc đó sớm đã lan truyền khắp khối mười hai, mọi người ai nấy đều xì xầm bàn tán.

Quảng đại thiếu gia lại lần nữa trở thành tâm điểm chú ý.

Quảng Dã gây chuyện, trong mắt mọi người sớm đã là chuyện bình thường, chẳng qua là mọi người bị sốc khi anh lại gây chuyện với một nhóm nữ sinh, vốn dĩ cũng vì anh không bao giờ gây chuyện với nữ sinh, ai ngờ khi nhìn vào đối phương là đám Trạm Thiến Tuyết khét tiếng, chốc lát đã hiểu rõ ngọn ngành, không nhịn được vỗ tay hoan hô.

Danh tiếng của Trạm Thiến Tuyết trong khối không tốt, ai ai cũng biết, nhưng mọi người cũng hoang mang không biết cô ta đã chọc ghẹo gì Quảng Dã, cảm giác như họ không nên chạm trán nhau mới đúng.

Chỉ một lúc, cả khối đã có nhiều ý kiến trái chiều, thậm chí có người chạy đi hỏi Quảng Dã, anh chẳng hé răng nửa lời nên không ai biết được gì.

Mọi việc trong bóng tối dần dần sôi trào.

Trong nháy mắt, giờ học buổi sáng đã kết thúc.

Buổi trưa Dụ Niệm Niệm và Tang Lê cùng đến nhà ăn ăn cơm.

Ăn xong, hai người rời khỏi nhà ăn, đi xuống cầu thang, trước mặt họ có một cô gái đang đi một mình.

Lưng đeo cặp sách, trên đầu kẹp chiếc kẹp hình quả cherry.

Dụ Niệm Niệm và Tang Lê nhìn nhau, ăn ý như có thần giao cách cảm, đồng thanh kêu lớn về phía trước: “Lữ Nguyệt!”

Lữ Nguyệt nghe gọi tên mình thì giật mình quay đầu lại, nhìn thấy họ, bỗng cứng đơ người.

Dụ Niệm Niệm và Tang Lê nhìn nhau, Dụ Niệm Niệm cười với Lữ Nguyệt: “Ăn xong rồi sao? Cùng nhau đi đi!”

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống các bậc thang, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cây long não trong nhà ăn, một vài chiếc lá rơi xuống trước mặt họ.

Sau này Lữ Nguyệt nói, cho dù nhiều năm đã trôi qua, cô ấy vẫn nhớ rõ cảnh này.

Đây là ký ức đẹp nhất thời học sinh của cô ấy.

Nhìn nhau vài giây, cô ấy khẽ gật đầu, khẽ cười lộ ra lúm đồng tiền tiến về phía họ.

Đi dạo từ nhà ăn đến bờ hồ trong trường, buổi chiều ánh nắng chan hoà, vài con cò trắng bay ngang mặt hồ, vỗ vỗ đôi cánh nhăn nheo như mở ra những vảy vàng lấp lánh, vài con cá vàng dưới nước bơi lội tung tăng.

Bên bờ liễu, một gian hàng nhỏ đứng ngược gió.

Ba người đi mua nước, ngồi lại trò chuyện.

Tâm sự trên đường đi, Dụ Niệm Niệm và Tang Lê cũng biết được lý do lúc đầu Lữ Nguyệt bị bắt nạt.

Đầu năm lớp mười một, Lữ Nguyệt cùng Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ, Tô Bạch Tình ở cùng một ký túc xá, bởi vì Lữ Nguyệt là người nông thôn, đồ mặc và đồ dùng đều rất giản dị, cộng thêm cô ấy mập, mùa hè rất dễ đổ mồ hôi, trên người sẽ có mùi, ảnh hưởng đến không khí của ký túc xá.

Mới đầu Lữ Nguyệt chỉ nghĩ đơn giản, muốn chủ động kết bạn với bọn họ, nhưng vì cô ấy vừa quê vừa hôi, có lúc vô tình đụng vào quần áo hay đồ dùng học tập của bọn họ, Trạm Thiến Tuyết liền mắng cô ấy là học sinh quê mùa, hoặc là đồ dùng của bọn họ trong ký túc xá tìm không thấy, liền cho rằng Lữ Nguyệt ăn trộm, tóm lại đều là những việc lố bịch khó hiểu, cuối cùng dẫn tới việc Lữ Nguyệt bị cô lập.

Lúc trước Lữ Nguyệt cũng nhẫn nhịn không nổi nên nói cho cô giáo chủ nhiệm, nhưng cũng có hoàn cảnh tương tự như Tang Lê, cô chủ nhiệm cuối cùng cũng cho cô ấy chuyển ký túc xá, thuyết phục cô ấy rộng lượng một chút, một cây làm chẳng nên non, cô ấy muốn hoà đồng với các bạn trong lớp cũng bị để ý, nhưng cho dù chuyển ký túc xá, việc bắt nạt vẫn không dừng lại, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.

Lữ Nguyệt sinh ra trong một gia đình đơn thân, năm nay mẹ cô ấy đến Vân Lăng mở một tiệm thịt nướng nhỏ, sau khi Lữ Nguyệt báo cho cô giáo biết, Trạm Thiến Tuyết liền thuê xã hội đen ngoài trường đến tiệm của mẹ cô ấy gây sự, dùng cách này đe dọa cô ấy, Lữ Nguyệt đến nước này cũng chỉ còn cách vì mẹ mà nhẫn nhịn: “Thật ra tớ biết bản thân mình rất tệ, vừa mập vừa học không giỏi, còn rất yếu đuối, nhút nhát, cho nên bọn họ mới bắt nạt tớ như vậy.”

Tang Lê nghe mà đau lòng, nhẹ giọng an ủi: “Lữ Nguyệt, cậu không có lỗi, kẻ bắt nạt cậu mới có lỗi, cậu đừng tự ti như vậy.”

Cô cũng từng một lần nhìn lại chính mình, nhưng hiện tại thì không thế nữa, cô biết thế giới này luôn tồn tại những thứ độc hại, người đáng lên án không phải nạn nhân, mà là thủ phạm.

Lữ Nguyệt cầm ly nước chanh lên, trong mắt đầy vẻ tội lỗi: “Tang Lê, xin lỗi, trước đây là vì cậu giúp tớ nên mới bị liên lụy, nhưng sau đó tớ lại trốn tránh cậu, nhìn thấy cậu bị bắt nạt cũng không dám ra tay giúp đỡ, thật sự xin lỗi cậu…”

Lữ Nguyệt nói, cô ấy tuần trước còn trốn sau lưng Tang Lê, một mặt cảm thấy đã gây phiền phức cho Tang Lê, sợ liên lụy đến Tang Lê, mặt khác cũng sợ tự đốt mình, cô ấy không có năng lực tự bảo vệ bản thân, càng không có năng lực giúp đỡ người khác.

Nhưng hiện tại cô ấy cuối cùng cũng biết, bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau, cô ấy sẽ không vì bất kỳ thứ gì mà từ bỏ tình bạn với Tang Lê.

Lữ Nguyệt nhẹ nhàng nức nở: “Ở ngôi trường này tớ không hề có bạn, đối với tớ, Tang Lê cậu là người bạn đầu tiên của tớ, xin cậu hãy tha thứ cho tớ…”

Tang Lê lắc đầu mỉm cười: “Tớ không có giận cậu, tớ biết cậu rất khó khăn, tối thứ sáu đó nếu như cậu thật sự đứng ra nói giúp tớ, chắc chắn sẽ gặp rắc rối rồi, hôm nay ở trước mặt cả lớp cậu đã đứng ra làm chứng giúp tớ không phải sao? Cho nên ở trong lòng tớ, chúng ta vẫn là bạn bè.”

Lữ Nguyệt cảm động mỉm cười: “Ừm…”

Dụ Niệm Niệm ở kế bên cũng cười: “Lữ Nguyệt, tớ cũng rất áy náy với cậu, trước đây tớ có chút hung dữ với cậu, thật sự xin lỗi cậu.”

“Không có gì, cậu làm đúng mà.” Lữ Nguyệt cong môi: “Hơn nữa Niệm Niệm, hôm nay cũng cảm ơn cậu nói giúp tớ, cậu giống như nữ anh hùng vậy.”

Dụ Niệm Niệm cười hehe: “Nên làm mà, chuyện đã qua rồi, ba người chúng ta hãy thiết lập nên một tình bạn, sau này Trạm Thiến Tuyết còn dám bắt nạt, chúng ta liền đánh cho cậu ta ôm đầu tháo chạy, răng rơi đầy đất!”

Lữ Nguyệt và Tang Lê đều bật cười, Tang Lê nắm lấy tay Lữ Nguyệt: “Cậu phải cẩn thận một chút, về sau đừng tiếp xúc với bọn họ nữa.”

“Không sao, tớ không thèm sợ bọn họ đâu, cùng lắm là tớ mời mẹ tớ vào, tính cách mẹ tớ rất mạnh mẽ, bà ấy mới là nữ anh hùng.” Dụ Niệm Niệm nói: “Hơn nữa hôm nay Trạm Thiến Tuyết bị mắng như thế, đoán chừng thế nào cũng có vài ngày được yên ổn.”

Tang Lê thu tầm mắt lại, cũng hy vọng bọn họ đừng gây chuyện nữa.

“Không ngờ sinh nhật mười tám tuổi của tớ lại thú vị như vậy.” Dụ Niệm Niệm cười toe toét, nhớ ra gì đó: “Đúng rồi Lữ Nguyệt, tối nay tớ tổ chức sinh nhật, cậu cũng đến đi, Lê Lê cũng có mặt đấy.”

Lữ Nguyệt ngạc nhiên rồi nhanh chóng nói chúc mừng sinh nhật: “Hay là tớ không đến thì hơn, tớ chưa chuẩn bị quà…”

“Ôi chao, cậu và Tang Lê sao lại khách sáo y như nhau vậy, đến là được rồi, con gái thì tớ chỉ mời có hai cậu thôi, không thể để tớ mất mặt chứ.”

Đây là lần đầu tiên có bạn học mời cô ấy đi sinh nhật, Lữ Nguyệt vô cùng vui vẻ: “Vậy tớ sẽ đi.”

“Vậy được, tối nay tan học chúng ta cùng đi.”

“Được…”

-

Ba người nói chuyện phiếm cả buổi trưa, mãi đến gần hai giờ chiều, họ mới cùng nhau quay lại lớp học.

Dụ Niệm Niệm và Tang Lê nói về những bài toán, hồi lâu sau ngoài cửa lớp vang lên tiếng động lớn, là ba người Quảng Dã, Trương Bác Dương, Nhiếp Văn đến.

Vài người đã đến, Quảng Dã lấy nước vừa mua đặt lên góc bàn, kéo ghế ra.

Tang Lê nghe tiếng động quay đầu lại nhìn, anh ngồi xuống, đôi mắt đen dưới vành mũ lưỡi trai trùng hợp nâng lên và rơi về phía cô.

Anh mở nắp chai nước, cô im lặng thu lại ánh nhìn, Dụ Niệm Niệm bên cạnh quay lại hỏi Trương Bác Dương: “Tối nay là sinh nhật tớ, tớ mời đi ăn, cùng đi nhé?”

“Đi… đi ăn?”

Trương Bác Dương có chút căng thẳng: “Chỉ… chỉ… chỉ có tớ và cậu thôi sao?”

“Sao thế được, tớ còn mời Lữ Nguyệt và Lê Lê nữa!”

Nhiếp Văn bên cạnh không nhịn cười nổi: “Trương Bác Dương, cậu đây là muốn ăn một mình à, mục đích quá rõ ràng rồi!”

Trương Bác Dương vội vàng phủ nhận, mặt đỏ bừng, Dụ Niệm Niệm hỏi Trương Bác Dương có đi không, cậu ấy còn chưa kịp trả lời, Dụ Niệm Niệm đã nhìn qua Quảng Dã: “Quảng Dã, cậu cũng đi cùng nhé?”

Bởi vì bình thường Quảng Dã rất hào phóng với bạn bè, Dụ Niệm Niệm cũng được anh mời vài lần, hơn nữa chuyện sáng nay, cô ấy cảm thấy Quảng Dã là người rất tốt, cũng sợ đến lúc đó chỉ có một mình Trương Bác Dương là nam thì sẽ ngại, nên suy nghĩ mời thêm một người.

Nhiếp Văn nghe xong thì nói: “Này, Dụ Niệm Niệm, chúng ta tốt xấu gì cũng học chung hai năm, cậu lại bỏ qua tôi như vậy à?”

Dụ Niệm cười: “Được được được, cậu cũng cùng đi đi!”

Hai chàng trai đi đến hỏi han Quảng Dã, anh không nói gì, biểu cảm ngầm đồng ý.

Xoay người tiếp tục bàn luận về các bài toán, Dụ Niệm Niệm hỏi nhỏ Tang Lê: “Tớ có mời thêm ba người họ, cậu có phiền không, tớ chỉ cảm thấy đông thì vui thôi.” Dụ Niệm Niệm biết tích cách Tang Lê hướng nội, sợ cô không thoải mái.

Tang Lê lắc đầu, biểu hiện không có gì.

Mặc dù Quảng Dã cũng đi, nhưng là sinh nhật của Niệm Niệm, đương nhiên do Dụ Niệm Niệm làm chủ.

Chuyện đã quyết định xong.

Ba tiết học buổi chiều trôi qua rất nhanh.

Tiết cuối cùng, Quảng Dã và Nhiếp Văn xuống lầu, họ có hẹn thi đấu.

Vì thế tan học xong, Dụ Niệm Niệm, Tang Lê, Lữ Nguyệt và Trương Bác Dương cùng đi trước, Nhiếp Văn nói cậu ta và Quảng Dã đến muộn mười phút, gặp nhau ở quán ăn.

Bởi vì thầy giáo xin thêm vài phút, bốn người đi đến cổng trường, bên ngoài cũng đã thông thoáng hơn.

Cổng trường có một dãy hàng ăn vặt, bốn người họ tản ra các quầy hàng và quán ăn, âm thanh ồn ào.

Dụ Niệm Niệm bắt đầu lên kế hoạch trong đầu: “Lê Lê, Lữ Nguyệt, các cậu thích ăn cái gì? Cá nướng hay là hải sản? Quán Từ Phong kia đồ ăn rất ngon đấy.”

Tang Lê cười: “Sinh nhật của cậu mà, cậu muốn ăn món gì thì chúng ta gọi món đó.”

Trương Bác Dương đề nghị: “ Niệm Niệm, cậu… không phải thích ăn cá nướng sao? Cậu gọi… gọi cá nướng đi!”

“Vậy được, vậy chúng ta gọi cá nướng trước, gọi thêm dĩa rau rồi gọi…” Dụ Niệm Niệm đang nói, nhìn lên phía trước, đột nhiên ngừng lại…

Bốn năm chiếc mô tô dừng trước cầu vượt bên đường, chắn giữa đường.

Ngồi trên xe là năm nam sinh trông rất côn đồ mặc đồng phục trường trung cấp nghề, đứng cạnh xe là Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ và Juna, còn có vài nữ sinh trường khác, mặc váy ngắn và hút thuốc, bề ngoài giống như tomboy.

Nhóm người này dường như cố ý chờ ở đây, nhìn qua có vẻ không có ý tốt.

Xung quanh có vài học sinh đi ngang qua, nhận thức được có chuyện không đúng, lần lượt đi đường vòng.

Theo như Dụ Niệm Niệm quan sát, không chỉ có họ nhìn thấy bọn họ mới sốc như vậy.

Lại là gương mặt quen thuộc, hình ảnh đó lại xuất hiện trước mắt Tang Lê.

Lần trước bọn họ chặn đường cô là buổi tối, ven đường không có học sinh nào.

Hôm nay lại là lúc tan học, một cách trắng trợn…

Dụ Niệm Niệm chưa bao giờ thấy cảnh này: “Đám người này…”

Trạm Thiến Tuyết nhếch môi cười, bước đến chỗ họ.

“Lữ Nguyệt, Tang Lê, Dụ Niệm Niệm, bây giờ ba người bọn mày lại đi cùng nhau à!”

Lữ Nguyệt là người nhút nhát nhất trong số họ, cô ấy sợ đến tái mặt, lùi về sau trong tiềm thức, trong lòng Dụ Niệm Niệm hoảng hốt, cố giữ bình tĩnh nói: “Trạm Thiến Tuyết, cậu lại muốn làm gì? Chặn người khác một lần vẫn chưa đủ sao?”

“Sáng nay bọn mày đắc ý lắm nhỉ?” Trong mắt Trạm Thiến Tuyết chứa đầy hàn ý: “Bọn mày nghĩ chuyện sẽ qua đơn giản như vậy à?”

Chuyện sáng nay họ khiến cô ta mất mặt, cô ta đã nhịn cả ngày nay rồi.

Trương Bác Dương cau mày, đứng chắn trước mặt Dụ Niệm Niệm: “Trạm Thiến Tuyết, ở đây… là cổng trường, cậu còn dám kéo nam sinh trường khác đến… đến gây sự sao?”

Trạm Thiến Tuyết: “Ở cổng trường thì sao chứ? Trương Bác Dương, đây không phải chuyện của cậu, tôi khuyên cậu mau đi đi.”

Dụ Niệm Niệm không ngờ Trạm Thiến Tuyết là một kẻ điên có chết cũng không thay đổi: “Trạm Thiến Tuyết, rốt cuộc cậu có thôi đi không?!”

Trương Bác Dương lạnh giọng nói: “Hôm nay là… là sinh nhật của Niệm Niệm, cậu để cho ba người họ đi đi, có chuyện gì tôi với cậu giải quyết.”

Dụ Niệm Niệm: “Trương Bác Dương, cậu điên à …”

Trạm Thiến Tuyết cười: “Đồ nói lắp, cậu nói chuyện còn chưa được lưu loát, lấy tư cách gì giải quyết với chúng tôi.”

Mấy người Kha Phỉ đang ở đằng sau xem kịch hay nghe xong cũng lần lượt cười, Trương Bác Dương giận đến đỏ mặt, tay nắm thành quyền, vẫn đứng chắn trước mặt Dụ Niệm Niệm như cũ.

“Cũng được, hôm nay tôi có thể để các cậu tổ chức sinh nhật, nhưng trước tiên giao Lữ Nguyệt ra đây cho tôi.” Trạm Thiến Tuyết nhìn về phía Lữ Nguyệt: “Giữa tôi và nó cần tính toán thật kỹ càng.”

Lữ Nguyệt tái mặt đi vì sợ, Tang Lê giữ lấy cô ấy, trong đáy mắt cũng lạnh đi: “Lữ Nguyệt không thể đi cùng các cậu được.”

Trạm Thiến Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lữ Nguyệt: “Mày còn không mau ra đây?”

Ánh mắt sắc như dao, Lữ Nguyệt giữ chặt cặp sách, bất giác lùi về sau.

Không ngờ Trạm Thiến Tuyết bất ngờ túm được cổ áo cô ấy kéo đến: “Mày mẹ kiếp còn dám trốn à con heo mập kia? Tao thấy mày thật sự can đảm quá rồi.”

“A!” Lữ Nguyệt hét lên.

“Những người khác thì bỏ qua đi, đến cả mày mà cũng dám ngồi lên đầu tao à? Lúc đầu mày khóc cầu xin tao như thế nào mày quên rồi sao? Hôm nay mày còn dám đứng trước mặt cả lớp thách thức tao?!”

Trạm Thiến Tuyết dùng sức nắm tóc cô ấy.

Không ngờ Trạm Thiến Tuyết dám ngang nhiên ra tay trước cổng trường, ngoài ba người đang sợ hãi, Trương Bác Dương là người đầu tiên  phản ứng lại, tiến lên đẩy Trạm Thiến Tuyết ra, bảo vệ bạn học: “Cậu… cậu dám đánh người?!”

Tang Lê và Dụ Niệm Niệm cũng vội vàng tiến lên, kéo Lữ Nguyệt ra sau lưng, Trương Bác Dương đứng trước mặt họ, nhắm vào Trạm Thiến Tuyết hét lên: “Các cậu mau… mau đi cho tôi, nếu không tôi gọi giáo viên đó!”

Lúc này, mấy nam sinh ngồi trên mô tô cũng xuống xe.

Nam sinh đứng đầu nhuộm tóc bạc, đeo khuyên tai, miệng còn ngậm điếu thuốc bước đến, nheo mắt: “Mày vừa mới dùng cái tay nào chạm vào bạn gái tao?”

Tang Lê nhận ra người này, chính là nam sinh đứng sau Trạm Thiến Tuyết thứ sáu tuần trước, tên là Hiệp Bân.

Diệp Bân một tay nâng cằm, một tay nắm cổ áo Trương Bác Dương: “Đồ chó, mày lại thích làm anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, vậy để bọn tao xử lý mày trước!”

Diệp Bân dùng lực rất mạnh, đẩy Trương Bác Dương xuống đất, nam sinh bên cạnh cũng đi lên, nhấc chân lên cho cậu một đạp.

Những nam sinh trường trung cấp nghề này rất vô lại, đánh nhau như cơm bữa, không biết sợ ai.

Trương Bác Dương bị đá hét lên đau đớn, Dụ Niệm Niệm hoảng hốt: “Các người buông cậu ấy ra!”

Cô ấy vội vàng muốn lao đến thì bị một người trong bọn chúng túm lấy, trong mắt Tang Lê gợn sóng, lấy điện thoại ra, đầu ngón tay run rẩy bấm số, nhìn Diệp Bân: “Tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát, các người mau dừng lại cho tôi!”

Diệp Bân nhìn cô, khuôn mặt dữ tợn tiến đến: “Mày thử báo cảnh sát xem? Con khốn này, thứ sáu tuần trước tao đã cảnh cáo mày cái gì mày quên rồi à? Con heo đó không đi được, hay là mày đi theo bọn tao đi?”

Diệp Bân vừa muốn ra tay, bỗng nhiên Tang Lê thấy một cánh tay mạnh mẽ dùng sức kéo cô ra phía sau.

Hương bạc hà nhàn nhạt xông vào mũi.

Một bóng dáng to lớn mảnh khảnh chắn trước mặt cô, bóng tối phủ lên người cô. Anh nhấc chân lên, hung hăng đá thẳng vào bụng của Diệp Bân.

Cú đá này gần như dùng toàn bộ sức lực.

Giống như có cây búa khổng lồ nện vào, Diệp Bân mất cảnh giác lùi về sau mấy bước, ngã nhào ra đất, cơn đau trong bụng dần lan ra.

Hiện trường vốn đã hỗn loạn nay còn chấn động hơn.

Tang Lê nhìn người trước mặt, đồng tử khẽ run.

Quảng Dã mặc áo thun xám, đôi mắt hẹp và lạnh lùng lộ ra dưới vành mũ lưỡi trai, ngạo mạn không ai sánh bằng.

Anh nhìn người nằm trên mặt đất, giọng điệu đầy lạnh lùng: “Diệp Bân, hôm nay mày không muốn chết thì mau cút khỏi đây cho tao.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play