Trong ngõ tối om.
Tống Hàng bị anh ấn vào tường.
Giọng Lục Trì khàn khàn: “Em xinh đẹp đến như vậy, sao có thể không được người khác thích?”
Tống Hàng vùng vẫy: “Buông em ra, anh Trì.”
Lục Trì cười nhẹ: “Còn phải đi phẫu thuật à?”
Tống Hàng mạnh miệng: “Anh chờ em phẫu thuật xong sẽ biết, anh chắc chắn sẽ thích.”
Nữ chính mới là người được trời ưu ái.
Tống Hàng nghĩ, vì nữ chính vẫn còn ở nước ngoài, theo mô tả, nữ chính là nhân vật quyến rũ nhất cả truyện.
Vậy nên anh trai giống nữ chính về ngoại hình, hiện giờ chỉ là “vật thế thân”.
Bản thân cậu chỉ là người bình thường.
Tống Hàng nghĩ, chỉ vì giống nữ chính một chút, nên các nhân vật khác mới cảm thấy cậu đẹp trai.
Tống Hàng thầm nghĩ mình là kiếp trước đã gặp xui xẻo tám đời .
Bây giờ bị một tên biến thái không phân biệt được nam nữ liếm tai.
Tống Hàng kìm nén đến đỏ cả mặt, dùng sức đẩy người ra.
Nhưng dù có tức giận, Tống Hàng cũng không dám thực sự trở mặt với Lục Trì.
Bởi vì Lục Trì thực sự quá biến thái.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Đúng vậy, không sai, Lục Trì hiện tại vẫn chưa làm gì phạm pháp.
Nhưng, Lục Trì trong truyện gốc là do yêu không được đáp lại, cho nên sau khi nữ chính và nam chính hàn gắn lại, anh lấy danh nghĩa là vì yêu mà nhốt nữ chính trong nhiều tháng.
Anh cúi đầu trước mặt nữ chính, cầu xin tình yêu, hành động như một con chó liếm chủ, quỳ xuống hôn vào mắt cá chân của nữ chính.
Khi nữ chính bỏ chạy theo nam chính, anh trực tiếp túm lấy cổ áo nữ chính, từng bước kéo cô về biệt thự.
Cười man rợ khi bắt lại được con mồi.
Nghĩ tới đây, Tống Hàng chợt cảm thấy cổ bị siết chặt.
Khụ khụ.
Lần đầu tiên Tống Hàng cảm thấy việc bị nhốt còn được bao ăn bao ở này cũng không tệ, vẫn có thể lên mạng giải trí, đảm bảo có mọi thứ mình muốn, kể cả thẻ tín dụng đen không giới hạn cho cô.
Cậu có thể cam đoan suốt đời không bỏ trốn, còn phụ làm việc nhà, thực sự không được, Lục Trì có thể tát cậu hai cái mỗi ngày cũng được.
Tống Hàng: Nếu không thì cầm thẻ đen không thể yên tâm.
Dù Lục Trì đuổi cậu đi, Tống Hàng cũng phải quỳ xin ở lại.
Nhưng thực tế, kết cục của Tống Hàng là nam phụ thì bi thảm hơn nữ chính nhiều.
Sau khi Lục Trì biết mình bị nam phụ lừa gạt, quyết đoán đưa người ta vào tù.
Mười năm không đủ trả thù.
Sau khi ra tù vài lần thì lại bị gài bẫy, đưa nam phụ vào tù.
Anh muốn nam phụ hai mươi, ba mươi năm... cả đời hối hận và khóc vì những lỗi lầm của tuổi trẻ.
Nam phụ cũng có thể chạy trốn, giống nữ chính sang nước ngoài.
Nhưng Lục Trì sẽ không buông tha dễ dàng.
Tống Hàng nhớ trong nguyên tác Lục Trì do yêu điên cuồng nên khi trải qua việc bị lừa yêu đương qua online, vợ bay mất, nữ chính không yêu mình, trong lòng đã trở nên biến thái
Lục Trì từng nói qua nam phụ hoặc ở tù cả đời, hoặc bị ném xuống biển cho cá mập ăn.
Tống Hàng: ...
Không phải chỉ là thất tình thôi sao? Đại ca.
Sau khi Tống Hàng đẩy Lục Trì ra, cậu nói muốn về nhà nghỉ ngơi, hẹn hò hôm nay kết thúc tại đây.
Tối đó khi tắm, cậu còn cố tình chà xát tai thật kỹ, còn dùng sức mà xoa xoa tai.
Đm, hai thằng trai thẳng hẹn cái quái gì chứ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Trì vừa thấy đôi tai đỏ au của Tống Hàng, nhìn chằm chằm một lúc, Tống Hàng quay sang tức giận trừng mắt.
Người này vẫn còn giận à.
Giận vì mình liếm tai cậu tối qua à?
Tâm trạng Lục Trì rất tốt.
Sáng sớm anh dắt chó đi dạo nhiều vòng hơn, cuối cùng chó mệt lừ khừ.
Quản gia Lâm cũng thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra?
Cậu chủ bình thường nói năng cẩn trọng nay tâm trạng tốt như vậy.
Tống Hàng có khổ tâm cũng không nói ra được, chắc chắn tối hôm qua sau khi về, tên biến thái kia ôm ảnh mình hôn liếm.
Còn tưởng tượng vợ quá non quá ngọt, vô tình quyến rũ khiến anh liếm.
Tống Hàng hiểu rõ cỡ nào.
Hy vọng sau khi em gái về nước, bệnh biến thái của Lục Trì được cải thiện một chút.
Để chuẩn bị cho cốt truyện em gái trở về, Tống Hàng nghiêm túc mà đối xử với Lục Trì như là em rể tương lai!
Bởi vì càng hiểu càng sợ.
Lục Trì đã chuẩn bị xong phòng tân hôn, đồng thời cũng cho người sắp xếp hôn lễ trước.
Lục Trì còn nghĩ ra tên cho ba đứa con tương lai.
Tâm trí Lục Trì rất khao khát tình yêu, mong chờ hôn nhân.
Điên rồ nhất là Lục Trì còn đặt mua một khu mộ cực lớn.
Tống Hàng cũng là vô tình mà phát hiện.
Vào Thứ sáu, nhân viên bán mộ đến gặp Lục Trì ký hợp đồng.
Nhân viên bán hàng mô tả một chút về khu mộ: Xung quanh có núi có sông, phong cảnh tuyệt đẹp, hố mộ cực lớn, đến mức hai người có thể nằm cạnh nhau.
Điều khiến Lục Trì mê nhất là câu nói kia: Hai người nằm cạnh nhau .
Khu mộ này thoả mãn ước mơ được chôn cất bên vợ của Lục Trì.
Lúc Tống Hàng nhìn thấy giá, cảm thấy đau gan.
Hay thật, khu mộ này phải vài trăm vạn.
Cậu không có tiền mua mộ, trước đây nghĩ sẽ đào huyệt nhỏ bên cạnh mộ em gái, chôn tro cốt mình.
Nhưng bây giờ thấy, Lục Trì nhất quyết phải chôn cạnh nữ chính.
Tống Hàng rất muốn hỏi em rể, có thể chen chút một chút, để cho mình nằm cùng không?
Em rể giàu có, hay là mua lớn hơn chút, vừa ba người.
Nếu thật sự không được, hai người bọn họ không hỏa táng mà nằm trong quan tài, còn cậu thì lén lút đào một cái hố bên cạnh, chôn hũ tro cốt?
Nhưng Tống Hàng không dám nói, sợ Lục Trì oán hận quá nặng, xác chết sống dậy cũng phải đem tro cậu mang đi tung tóe.
Đến Chủ nhật.
Hôm nay cậu phải ra ngoài gặp Dương Luyến Luyến, rửa mặt chải đầu trang điểm, tay quần áo, vuốt tóc, không thể thua về khí thế.
Quản gia Lâm trông thấy cậu đi xuống, khen: “Cậu bé đẹp trai đi đâu đấy?”
Tống Hàng nghiêng đầu giơ tay làm động tác kiếm chĩa: “Chú Lâm à, tối nay cháu ra ngoài ăn, không cần để cơm cho cháu.”
Quản gia Lâm thấy tâm trạng cậu tốt, hỏi thêm: “Đi làm gì vậy?”
Tống Hàng mỉm cười híp mắt: “Giải quyết một chút ân oán cá nhân. Chú Lâm tạm biệt!”
Tống Hàng đi ra tới cửa, rồi lùi trởi lại, nhìn Lục Trì trên sofa: “Lục tổng, tạm biệt!”
Lục Trì nghe vậy, chỉ nhướn mày: “Tối nay về nhà chứ?”
Lục Trì không lo Tống Hàng đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Lúc đó Lục Trì đã hiểu ngay.
Vợ nêu ra việc phẫu thuật thẩm mỹ, trọng tâm là “ngoại hình sẽ thay đổi” của Tống Gia.
Kết hợp tình huống, Lục Trì suy đoán Tống Gia sẽ quay lại.
Tống Hàng đang dọn đường cho Tống Gia.
Lục Trì không vạch trần lời nói dối của Tống Hàng, anh nhìn theo bóng lưng Tống Hàng rời đi.
Tống Hàng nói cậu tự ti vì bị người khác nhầm là con trai.
Lục Trì cầm tài liệu tiếp tục đọc, nhưng trong đầu nghĩ vợ mặc đồ nam rất thành công. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau này anh sẽ an ủi cậu.
Không sao cả, bản thân anh không để ý điều đó.
Tống Hàng đang đi đến chỗ hẹn, hắt xì một cái, xoa xoa chóp mũi.
Cậu tới nhà hàng trước, theo sự hướng dẫn của phục vụ vào phòng riêng.
Trong phòng không có ai.
Một lúc sau, một phụ nữ kín mít từ đầu đến chân rất cẩn thận mà đẩy cửa bước vào.
Dương Luyến Luyến tháo mắt kính, khẩu trang, mũ rộng vành và khăn voan, thành khẩn mà cúi đầu xin lỗi Tống Hàng.
“Xin lỗi, trước đây tôi cùng Mộ Dung Trọng gây tổn thương cho cậu.”
Tống Hàng cười lạnh: “Cô xin lỗi em gái tôi đi.”
Dương Luyến Luyến ngượng ngùng, cúi đầu im lặng.
Tống Hàng phất tay: “Cô nhắn tin tiết lộ động thái của Mộ Dung Trọng cho tôi, rồi sao nữa?”
Tống Hàng chuyển đề tài, chuyện của hai cô gái này, tốt nhất là tự họ giải quyết với nhau.
Dù sao em gái cũng sắp về rồi.
Tống Hàng uống một ngụm nước, thấm thấm cổ họng: “Vậy sao nữa?”
Dương Luyến Luyến nói thẳng vào vấn đề: “Bây giờ Mộ Dung Trọng quá điên rồi, anh ấy không còn đơn thuần chỉ nhắm vào cậu vì Tống Gia nữa.”
“Anh ấy tức vì cậu làm mất mặt anh ấy, và anh ấy rất coi trọng thể diện…” Dương Luyến Luyến nhìn chàng trai xinh đẹp trước mặt, ánh đèn ấm áp trong nhà hàng rọi lên mái tóc đen của cậu, ánh mắt từ cảnh đêm ngoài cửa sổ chậm rãi chuyển sang nhìn cô.
Dương Luyến Luyến hơi mất tập trung giây lát, nắm tay ho nhẹ một tiếng, nhắc cậu: “Mộ Dung Trọng đang chờ cơ hội để trả thù cậu.”
Tống Hàng dỏng tai lên, à một tiếng, rồi cười: “Tôi không khuất phục nên cậu ta mất mặt à? Thì ra tôi da mặt dày, mặt dày mày dạn mà nhờ người xung quanh mình giúp đỡ, một thằng trai thẳng ký hợp đồng với người đàn ông trung niên mập mạp, lấy thân thể là thế chấp, mọi người đều chê cười tôi, mà tôi còn chưa tự sát đấy.”
Dương Luyến Luyến cũng không có ý đó.
Cô ta không thể an ủi, ở trước mặt nhà Mộ Dung, Tống Hàng thực sự khổ sở, không thể giãy giụa.
Sau những lời của Tống Hàng, không gian trong phòng im lặng.
Hai người đều thông minh, trong lòng gian xảo, hiểu rõ suy nghĩ của nhau mà không cần nói ra.
Người làm công, không có cơ hội thử sai.
Cô ta thân thiện gợi ý cho Tống Hàng: “Bây giờ cậu thân với nhà họ Lục rồi, Mộ Dung Trọng sẽ không động đến cậu đâu.”
Tống Hàng phất tay, không đồng ý với cách nói này: “Nhưng cô cũng nói Mộ Dung Trọng đang theo dõi tôi, chỉ cần Lục Trì sơ suất một chút, tôi chết.”
Dương Luyến Luyến thở dài.
Cô ta và em gái sắp phải về nước rồi.
Tống Hàng suy nghĩ kỹ càng, bản thân mình vẫn không thể thả lỏng.
Nếu em gái và Lục Trì sau này ở bên nhau, thì tốt biết bao nhiêu.
Dù sao Mộ Dung Trọng cũng không thể đối đầu được với nhà họ Lục, không dám tới đánh mình.
Lục Trì vì vợ chắc chắn sẽ không đưa anh vợ vào tù.
Nhưng cậu sợ chuyện sẽ diễn ra theo nguyên tác, nên nếu em gái và Mộ Dung Trọng lại ở bên nhau...
Tống Hàng nghĩ bụng cái bát cơm sắt này vững rồi đấy.
Tống Hàng nhìn Dương Luyến Luyến một lúc, gật đầu: “Tôi hiểu lý do cô mời tôi gặp mặt, hai ta hợp tác làm việc xấu xa vậy. Cùng nhau trao đổi tin tức, không bên nào sẽ đắc tội.”
Tống Hàng tìm hiểu về nhà họ Lục, Dương Luyến Luyến tìm hiểu về nhà Mộ Dung.
“Đây gọi là cộng tác cùng có lợi” Dương Luyến Luyến bị cách nói của cậu làm nghẹn lời, sau đó hỏi: “Còn chỗ nào cần tôi giúp đỡ không?”
Cộng tác cùng có lợi?
Tống Hàng nghĩ bụng cô và tôi giả vờ cái gì chứ?
Tống Hàng suy nghĩ một hồi, thành thật nói: “Cô có con đường nào phát tài không?”
Theo Tống Hàng được biết, Dương Luyến Luyến là nhân vật bạch nguyệt quang giai đoạn đầu, chắc chắn có thể giả vờ và diễn xuất, còn nữa có mối quan hệ cũng không ít.
Dương Luyến Luyến biết Tống Hàng khá thiếu tiền, suy nghĩ một lúc, thì giới thiệu cậu đi bán rượu vào buổi tối.
Một câu lạc bộ mà bạn cô ta tham gia góp vốn.
Khách hàng của câu lạc bộ đó rất hào phóng, chỉ cần vào phòng, là sẽ gọi một ít rượu uống.
Dĩ nhiên rượu đắt hay rẻ, tùy vào năng lực của nhân viên.
Nhưng dù thế nào, nhân viên vẫn sẽ có hoa hồng, hơn nữa hoa hồng còn không thấp, không ít người làm nghề này đều muốn nhảy sang.
Quy tắc của câu lạc bộ rất nghiêm.
Một người bạn của Dương Luyến Luyến hợp tác với chủ khác mở ra.
Người bạn này có chút danh tiếng, nên không dám làm những chuyện bậy bạ.
Không khí trong câu lạc bộ rất tốt, tất nhiên cũng có người làm chuyện bí mật không sạch sẽ với khách hàng. Vì câu lạc bộ có quy định không được làm thế nên sẽ không xuất hiện tình trạng đắc ý khoe khoang, nếu phát hiện hoặc bị tố giác sẽ bị sa thải và bồi thường. Điều kiện để được vào là trông phải đẹp.
Dương Luyến Luyến nói Tống Hàng chỉ cần treo tên, mỗi ngày hưởng một ít hoa hồng, một tháng vài vạn cũng rất tốt.
Vì vậy cô dẫn Tống Hàng đi gặp chủ câu lạc bộ.
Tống Hàng lần đầu tiên vào nơi như thế này, có chút mới lạ, cũng có chút không quen.
Cậu thấy thời gian không còn sớm nữa, có vẻ sẽ về rất trễ.
Tống Hàng nhắn tin cho quản gia Lâm.
“Tối nay phải kiếm tiền, về muộn một chút.”
Quản gia Lâm đọc xong, nói với Lục Trì đang ngồi trên ghế sofa: “Cậu chủ, Tống Hàng nói tối nay cậu ấy phải kiếm tiền.”
“Có lẽ là đi chuyển hoa.” Quản gia Lâm lắc đầu: “Người trẻ tuổi làm công không dễ dàng, đêm hôm khuya khoắt chuẩn bị hàng.”
Lục Trì đặt tài liệu trên tay xuống, tưởng tượng Tống Hàng có lẽ đang ra mồ hôi nhễ nhại khi vận chuyển đồ, kiếm chút tiền công vất vả.
“Chú Lâm, vợ tôi rất thiếu tiền, trước đây vay rồi trả lại, thà làm việc vất vả cũng không tìm tôi xin nữa, tại sao vậy?”
Quản gia Lâm kêu lên một tiếng: “Không muốn phụ thuộc cậu, có thể không tin tưởng lắm vào tương lai của hai người.”
Lục Trì chợt nắm chặt tài liệu, lặp lại một lần nữa, mang chút khó tin: “Chú bảo cô ấy chưa từng tưởng tượng tới tương lai của chúng tôi?”