Quản gia Lâm đợi một lúc.
Mới thấy Lục Trì đi từ phòng tắm ra cửa, đưa giỏ đồ dơ cho ông.
Ánh mắt Lục Trì sâu thẳm.
Thấy vẻ mặt cậu chủ không tốt, quản gia Lâm vội vàng nhận lấy giỏ mây, không kiểm tra đồ bên trong mà vội vàng rời đi.
Lục Trì quay người đóng cửa lại, dựa vào cửa, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cổ họng lên xuống.
Mang theo ham muốn với người trong lòng.
Lục Trì đút tay vào túi quần, ngón tay chạm vào mảnh vải mỏng manh bên trong.
Mảnh vải mỏng đó vẫn còn hơi ẩm, là mồ hôi của Tống Hàng, chứng tỏ mảnh vải nhỏ bé kia từng áp sát làn da Tống Hàng thân mật như thế nào.
Lục Trì nhắm mắt lại.
Hừm...
Tống Hàng thích hoa, trên người thường xuyên mang theo mùi hương, không biết nếu cậu thấy chiếc áo bị bẩn rồi giặt sạch, có chú ý đến mùi và ngửi thử không nhỉ.
Tiếc là, chiếc áo này dù sao cũng sẽ bị bác gái giặt riêng với đồ của mình.
Cho dù không giặt sạch, có thể vì nghèo nàn mà vợ luyến tiếc không vứt đi, vẫn sẽ mặc...
Lồng ngực Lục Trì rung động, tiếng cười trầm thấp vang vọng trong căn phòng trống trải.
Lúc này, quản gia Lâm sau khi đưa đồ dơ cho bác gái, quay về phòng ngủ.
Nhưng ông càng nghĩ càng thấy không đúng, cảm giác cậu chủ tối nay tâm trạng không bình thường.
Thông thường, đây là dấu hiệu báo trước cơn bão sắp đến.
Quản gia Lâm gọi điện cho Tống Hàng.
"Alô, Tống Hàng, tối nay cậu chủ có vẻ không đúng, cậu nhất định không được chọc tức cậu ấy."
Tống Hàng đang tính tiền, cân bằng phí tổn.
Nghe lời dặn của ông, Tống Hàng lập tức đồng ý: "Vâng, cháu sẽ không chọc tức anh ấy đâu, có lẽ anh ấy dục cầu bất mãn đấy ạ."
Tống Hàng nhận ra một điều: "Cháu sẽ xem Lục Gia Gia có vào chuồng chưa."
Nếu Lục Trì thực sự giận dữ và nồng nhiệt, thấy chó đi ngang qua, anh ta cũng sẽ đá một cái.
Bởi vì biến thái là không nói đạo lý!
May mà Lục Trì không biến thái như Tống Hàng nói, đâu có nửa đêm mất trí xuống lầu đá chó.
Vì Lục Trì không gây sự, Tống Hàng vẫn ngủ ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Vương lái chiếc xe tải thuê tới chở hàng.
Chiếc xe tải cũ kỹ này do lâu ngày không bảo dưỡng, chỉ cần giẫm chân ga, động cơ liền ầm ĩ vang lên trong vài phút.
Rẻ tiền nhưng lại khác biệt hoàn toàn với phong cách sang trọng của trang viên.
Lý do thuê nó chỉ có một: rẻ.
Tiếng ồn làm Lục Trì thức giấc, anh bước ra ban công, cúi đầu nhìn xuống thấy Tống Hàng nhảy lên ngồi ghế phó lái, người lái là nhân viên của cậu - Tiểu Vương.
Vừa lúc Tống Hàng cũng nhìn thấy anh, nhớ lời quản gia Lâm dặn đêm qua, lại thấy vẻ mặt u ám của Lục Trì...
Tống Hàng vươn người ra từ ghế phó lái, trong tiếng ồn ù ù của động cơ, cười vẫy tay: "Chào buổi sáng, Lục tổng!"
Đưa tay không đánh mặt người tươi cười.
"Trưa tôi về ăn cơm, sẽ mua trà lạnh hạ hoả cho em rể uống." Tống Hàng nói rồi ra hiệu nhỏ với Tiểu Vương: "Đi thôi, nhanh lên, Lục tổng có tính tình khó chịu sau khi thức dậy, coi chừng ảnh bẻ gãy cả hai chúng ta."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Tống Hàng và Lục Trì tìm hiểu nhau khi hẹn hò online, sớm nắm rõ tính cách của Lục Trì.
Nếu Lục Trì tức giận, Tống Hàng sẽ xin lỗi, nịnh nọt rồi lập tức chạy trốn, đợi người nguôi giận rồi tính.
Nói chung nếu cơn giận của anh có thể nguôi đi, việc cũng sẽ qua.
Lục Trì nhìn nụ cười rạng rỡ của Tống Hàng, tâm trí mơ hồ.
Ánh nắng buổi sáng rơi trên khóe mắt, lông mày của cậu, Tiểu Vương cũng lanh lẹ, một cú đạp mạnh ga, ôm chủ chạy mất...
Tống Hàng nói trưa về ăn cơm không phải nói suông.
Cậu làm việc trước rồi, loại sự kiện triển lãm này giá thuê mặt bằng cao, thời gian sử dụng ngắn nên tiền thuê cực kỳ đắt.
Cậu thà đi mua vài ly trà lạnh rồi về nhà hưởng điều hòa ăn cơm thoải mái.
Tốt biết bao nhiêu.
Tống Hàng đã bàn với quản gia Lâm chuẩn bị sẵn cơm cho cậu.
Xe tải lao nhanh, gần tới nơi triển lãm Tống Hàng đội mũ, đeo khẩu trang, gắn tóc giả ngắn, dùng keo xịt tóc.
Cậu tới với tư cách 【Tống Gia】 mà.
Không thể lộ.
Lúc này tại khu vực triển lãm game, mấy thành viên bang Gia Quốc Thiên Hạ đến đều là người trong cuộc.
Họ tới hít drama.
Trời ơi.
Vợ đại lão hóa ra là bạn gái người khác.
Câu chuyện này chưa biết kết thúc thế nào.
Có vẻ diễn đàn game hôm nay sẽ có một trận mưa máu.
Trên sân khấu, Hàn Tiêu đang tương tác nhiệt tình vui vẻ với khán giả, hát, nhảy, nhìn thẳng, bắt chước lời thoại nhân vật, cô ấy rất điêu luyện trong những việc này.
Điều khiến cô hạnh phúc nhất chính là hôm nay có thể làm cho Tống Gia mất mặt.
Ban đầu Hàn Tiêu định buông xuôi, để chuyện lớn hoá nhỏ, để dần dần người chơi quên đi việc cô tiết lộ những lời ganh ghét vợ đại lão. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Dù sao... nếu 【 Tống Gia 】 không phải vì tiền, mà vì yêu nên chủ động theo đuổi Lục Trì thì Hàn Tiêu biết dù có nhảy cũng vô ích.
Nhưng sự xuất hiện của Mộ Dung Trọng khiến mọi thứ khác đi.
Vì Tống Gia và cô giống nhau, đều đạp hai thuyền, nên Hàn Tiêu sẽ không tha cho Tống Gia.
Hàn Tiêu đứng trên sân khấu, nhìn xuống dưới thấy Tống Hàng tới.
Cậu liên hệ hai nhân viên của hai game khác nhau, nhờ họ kiểm kê và ký nhận hoa.
Nhóm tổ chức game rất hào phóng, nhanh chóng ký biên nhận, số tiền còn lại sẽ chuyển vào tài khoản Tống Hàng chiều nay.
Tống Hàng bận rộn nửa buổi sáng, tìm một quầy bán trà lạnh trong hội chợ, mua ba ly trà lạnh rồi chuẩn bị về.
Một cho Tiểu Vương, một cho cậu, một cho Lục Trì.
Quản gia Lâm nói ông không uống cái này.
Tống Hàng ngồi trên ghế cao tại quầy bar quán trà lạnh, đợi nhân viên đóng gói trà thì bỗng nghe phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã, có vẻ không phải chỉ một người hướng về phía cậu.
Chưa kịp quay đầu lại, bên tai đã vang lên giọng hớn hở của Hàn Tiêu: "Tống Gia, cậu xem ai đến đây này!"
Tiếp theo, Tống Hàng nghe thấy giọng nói khiến tóc gáy cậu dựng đứng.
Mộ Dung Trọng mở miệng: "Tống Gia, đến lúc này em còn trốn tránh anh sao?"
Tống Hàng kéo mũ xuống thấp hơn, quyết không quay lại, hy vọng họ không gọi mình.
Sau đó.
Mộ Dung Trọng nói: "Kéo mũ xuống cũng vô dụng thôi."
Tống Hàng thầm nghĩ, hai nhân vật chính và phản diện này mù tịt, Lục Trì bị cậu lừa bằng ảnh chỉnh sửa, Mộ Dung Trọng không nhìn mặt vẫn tin người khác nói đó là Tống Gia.
Nhưng bây giờ Tống Hàng khó xử.
Đáng lẽ nên biết bẫy của Hàn Tiêu là gì...
Thôi được, Tống Hàng không thể từ chối đơn hàng lớn này.
Tống Hàng che mặt, hiện tại cậu phải đối mặt với hai vấn đề.
Một, nếu người chơi khác tin chắc cậu là Tống Gia, vậy nếu Mộ Dung Trọng phát hiện người trước mặt là anh trai của bạn gái, mọi người sẽ biết vợ trên mạng của đại lão là nhân vật nam giả nữ.
Hai, phía Lục Trì có thể không che giấu được sự thật.
Tống Hàng định bỏ trà, che mặt chạy thẳng.
Trong 36 kế, trốn là thượng sách.
Đúng lúc Tống Hàng đứng dậy chạy thì nghe phía sau vang lên tiếng gọi kinh khủng "Anh Tống".
Đệt.
Tâm trạng Tống Hàng xáo trộn.
Chỉ có Bạch Lạc gọi cậu như vậy, hơn nữa còn nhận ra cậu.
Thằng nhóc đùi nhỏ này!
Tóc gáy Tống Hàng dựng đứng, cậu càng không thể thừa nhận, chạy.
Dù sao cậu là thanh niên đang tuổi xuân sắc chân dài, hoóc môn tăng vọt, khiến cậu chạy thoát.
Hàn Tiêu sững sờ tại chỗ, cô ấy không ngờ Tống Gia giải quyết vấn đề đơn giản thô bạo đến thế - chạy.
Chạy thẳng một đường, để lại mọi người trố mắt.
Vừa rồi Mộ Dung Trọng còn định kéo người lại, nhưng lại khựng lại vì lí do nào đó.
Hàn Tiêu suy nghĩ duy nhất là thực tế: Tống Gia đạp hai thuyền!
Mộ Dung Trọng cũng nhận ra bất thường, hắn nhìn phía Bạch Lạc, hai người trao đổi ánh mắt.
Rõ ràng người【Tống Gia】 vừa nãy là Tống Hàng mà.
Chuyện này là sao?
Hàn Tiêu muốn hỏi Mộ Dung Trọng, nhưng bị đáp trả bằng ánh mắt tàn nhẫn: "Cút".
Mộ Dung Trọng nhìn theo bóng lưng Tống Hàng, cảm thấy việc này có uẩn khúc.
Ban đầu anh nghĩ Tống Gia giả chết, rời bỏ mình, rồi trong game đã qua lại thân mật với Lục Trì.
Nhưng bây giờ Tống Gia nữ trong game là Tống Hàng giả trang.
Liệu Lục Trì kẻ ghê tởm đồng tính có biết chuyện này không?
Mộ Dung Trọng và Bạch Lạc rời đi bước lớn, khi ngồi trên xe, Mộ Dung Trọng tìm cách liên lạc Lục Trì.
Cuộc gọi của anh do thư ký Hứa tiếp.
Thư ký Hứa khéo ứng xử, mặc dù sếp và nhà Mộ Dung xung đột gay gắt, nhưng thư ký Hứa vẫn có quan hệ tốt với mọi người.
"Xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc Tập đoàn Lục thị."
Mộ Dung Trọng không lòng vòng, nói thẳng những gì mình thấy.
Nghe xong, thư ký Hứa thở dài: "Tôi hiểu ý của anh, quan hệ giữa anh và Tống Hàng như nước với lửa, nên khi nhận ra Tống Hàng lừa gạt Lục tổng, anh lập tức muốn liên lạc với Lục tổng, trực tiếp để Tống Hàng bị trừng phạt, đúng không?"
Mộ Dung Trọng ấp úng.
Tâm tư của hắn bị nhìn thấu.
Sau đó thư ký Hứa bất lực nói: "Rất xin lỗi, Lục tổng dường như cho rằng Tống Hàng là phụ nữ, nên ngài ấy không cho rằng Tống Hàng lừa dối mình."
Thư ký Hứa khéo léo kết thúc câu chuyện.
Mộ Dung Trọng tức giận ném điện thoại xuống: "Lục Trì có vấn đề về đầu óc à, Tống Hàng đội tóc giả trang điểm một chút mà hắn không nhận ra?"
Mộ Dung Trọng nghiến răng: "Tôi nhất định phải vạch trần anh ta."
Bên cạnh, Bạch Lạc khuyên nhỏ: "Lục tổng chưa chắc đã tin đâu, hơn nữa tiền đề của anh bảo Lục tổng đi sờ anh Tống, nếu ngài ấy nghĩ anh Tống là con gái thì chắc chắn sẽ không sờ con gái."
Đó không phải quấy rối sao?
Mộ Dung Trọng gục trên vô lăng, một lúc sau cười lạnh: "Quay lén, Tống Hàng ở trong trang viên nhà Lục, máy quay thường không thể truyền hình ảnh thời gian thực ra bên ngoài được, nếu thông tin bị rò rỉ sẽ bị phát hiện."
"Tuy nhiên, máy quay không kết nối mạng xác suất bị phát hiện thấp hơn, hơn nữa Tống Hàng ngủ chắc chắn là phòng cho khách."
Bạch Lạc khuyên hắn: "Mộ Dung Trọng, anh bình tĩnh đi, cho dù không kết nối mạng, nhiều lắm cũng chỉ được một ngày liền sẽ bị phát hiện, lúc đó anh giải thích thế nào?"
Mộ Dung Trọng cười lạnh: "Đủ rồi, một ngày đủ rồi, Tống Hàng tắm rửa thay đồ mà, video rõ ràng ném vào mặt Lục Trì, lúc đó không biết Tống Hàng chết thảm thế nào."
Nếu muốn bảo toàn tính mạng, không muốn Lục Trì thấy video, Tống Hàng chỉ có thể ngoan ngoãn nói ra tung tích của em gái!
———————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Hàng: Anh Trì, anh không có làm gì quần áo của em đi.
Lục Trì: ) em đoán xem.
Tống Hàng: Em thậm chí không dám đoán.