Thư ký Hứa cảm thấy tư duy của ông chủ hơi vượt mức quy định, người bình thường khó mà nghĩ ra.
Nhưng thư ký Hứa đại khái cũng hiểu được.
Có thể ông chủ bị một đả kích nặng nề, ngay lập tức khó chấp nhận hiện thực.
Là thư ký chuyên nghiệp, thư ký Hứa không bàn luận với ông chủ về vấn đề Tống Hàng là nam hay nữ.
Điều anh ta quan tâm là câu trả lời của vấn đề khác.
Thư ký Hứa hỏi: “Boss, cho dù đối phương là nam hay nữ, thực ra chúng ta cần quan tâm đến lý do tại sao người đó lại làm vậy? Nguyên nhân và hậu quả.”
Thư ký Hứa nghe thấy phía sau truyền đến tiếng ừ.
Anh ta thầm nghĩ: Có vẻ ông chủ vẫn không hoàn toàn mất trí.
Sau một hồi chờ đợi Lục Trì mới nói: “Quay về trang viên.”
Khi Lục Trì về tới nhà, Tống Hàng đã sớm về rồi.
Lục Trì vừa bước vào cửa, thì thấy thiếu niên ngồi xếp bằng trên ghế sofa, tóc vẫn còn ướt sũng, rõ ràng cậu mới thay đồ tắm xong.
Tống Hàng ôm con cún Gia Gia, đang chơi game.
Tống Hàng nghe thấy tiếng động mà quay đầu nhìn lại, cười với Lục Trì: “Lục tổng, anh về rồi.”
Tống Hàng vừa nói, vừa vô thức xoa xoa bên má bị hôn.
Tức chết, nhưng chỉ có thể bỏ qua.
Tống Hàng thấy vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày lo lắng của Lục Trì.
Lục tổng không nói lời nào, thẳng tiến lên lầu, vào phòng làm việc.
Tống Hàng ngồi trên ghế sofa, tim cũng thắt lại.
Gã đàn ông này không nghi ngờ mình chứ?
Tống Hàng chơi đùa với con cún cũng chậm lại, mắt liếc quanh, suy nghĩ tìm cách thăm dò.
Trong phòng làm việc, Lục Trì đang suy nghĩ câu hỏi của thư ký: lý do vợ anh làm tất cả điều này.
Mượn một trăm vạn, rồi nhanh chóng trả.
Xoay quanh đi quẩn lại, dường như anh không được gì?
Nếu mục tiêu mượn tiền của Tống Hàng chỉ để liên quan với cha anh là Lục Linh, thì cũng không đúng.
Dù sao người vướng víu mơ hồ với Tống Hàng bây giờ là anh: Lục Trì.
Hơn nữa...
Lục Trì nhớ lại trang phục của Tống Hàng, phán đoán giới tính của cậu.
Mặc đồ nam trông như nam, mặc đồ nữ cũng rất đáng yêu.
Lục Trì suy nghĩ, trên màn hình máy tính, bật tin nhắn trong game.
Vợ anh đã lên mạng.
Nhân vật pháp sư nhảy cẫng lên xung quanh anh.
【Tống Gia】: Chào buổi tối, tay anh bị thương rồi, nhớ nghỉ ngơi đàng hoàng nhé~
Đối phương bật voice.
Lục Trì nghe giọng nói quen thuộc của vợ, thở dốc.
Trước đây chỉ thấy ảnh của cô, một số tưởng tượng của anh có phần bị kiềm chế.
Nhưng sau khi gặp người thật vào tối nay, Lục Trì nghe giọng nói của vợ liền tự động liên tưởng đến người thật.
Đùi dài trắng nõn, mỗi một chỗ đều trắng.
Lục Trì thở hổn hển, không biết ngón chân của vợ có phải cũng trắng không, kẽ chân cũng là làn da non mềm trắng nõn, lòng bàn chân mềm mại...
【Lục Trì】: Em yêu, lần sau gặp nhau khi nào?
Tống Hàng đang chống cằm, bịa chuyện để xuống nước: “À, đợi em khỏe hơn một chút nữa nhé, bác sĩ bảo sức đề kháng em yếu, thường xuyên ra ngoài nơi đông người dễ bị bệnh.”
【Lục Trì】: Ừ, cần gì cứ nói anh, hết tiền trực tiếp dùng tài khoản anh cho em.
【Tống Gia】: Em quá hạnh phúc rồi, hôn anh Trì một cái, trên thế giới này chỉ có anh là người đối tốt với em nhất, thương.
Những lời này của Tống Hàng được xuất phát ra từ tận đáy lòng.
Nếu sau này Lục Trì không nhốt cậu vào tù, thật sự anh là người đối tốt với cậu nhất .
Hai người nói chuyện chưa được bao lâu, Tống Hàng đã offline.
Lục Trì ghi âm toàn bộ cuộc đối thoại vào máy ghi âm.
Sau khi thoát khỏi giao lưu trên mạng, Lục Trì tỉnh táo lại một chút từ trong niềm vui yêu đương.
Anh nghe đi nghe lại giọng nói của vợ trong máy ghi âm.
Mặc dù giọng nói của bà xã không giống với Tống Hàng, nhưng ngữ điệu, tốc độ nói và một số đặc điểm nhỏ của âm cuối đều giống nhau.
Lục Trì liên tưởng đến giọng nói của vợ vào tối nay khác với trong game.
Anh suy nghĩ cẩn thận
Rất có thể Tống Hàng dùng phần mềm biến âm khi voice call với anh.
Lục Trì chưa chắc chắn, nghe đi nghe lại nhiều lần.
Trước khi Tống Hàng có phần mềm biến âm, Tống Hàng từng gửi voice qua, nhưng đều rất ngắn.
Lục Trì mở ra nghe từng cái một.
Từ trong máy ghi âm vang lên giọng nói nhẹ nhàng, bị đè nén, khó phân biệt nam nữ.
“Anh Trì, anh xem đây là cây thần dược em đào được, tặng anh!”
“Cảm ơn nhé~”
“Anh... dễ dàng cho em mượn một trăm vạn, anh…”
Giọng điệu của Tống Hàng khi nói câu này rõ ràng có hơi do dự, không tin nổi, mang theo sự kinh ngạc.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
“Anh là người tốt nhất trên đời! Rất cảm ơn.”
Khi Tống Hàng cảm ơn Lục Trì cho cậu mượn một trăm vạn, vì quá xúc động, giọng có chút nghẹn ngào, thoáng nghe ra có tiếng khóc nức nở.
Lục Trì như ma nhập, nghe đi nghe lại câu đó.
Vợ sắp khóc rồi.
Lúc trước khi vợ tìm anh mượn tiền, Lục Trì quyết đoán cho ngay.
Bởi vì bình thường vợ luôn là người vô tư, lại hoạt bát cởi mở, lại giọng điệu bất đắc dĩ, cố tình giả vờ không quan tâm đến việc thiếu tiền, đều sắp khóc.
Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở khiến đầu óc người đàn ông lúc này trống rỗng, cũng không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ sự thật.
Cho dù khoảng cách thời gian mượn tiền đã lâu, Lục Trì nghe giọng nói của vợ, càng nghe càng phấn khích.
Quá dễ nghe...
...
...
Lúc anh biến thái, Tống Hàng cũng chưa ngủ.
Tống Hàng chống cằm mà nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. ( truyện trên app T𝕪T )
Xem tình hình tối nay, nhân vật phản diện vì yêu mà mù quáng thuần chủng Lục Trì chỉ cần có vợ, có lẽ sẽ không dễ lật xe.
Có nghĩa khi vợ ở bên, trí thông minh sẽ không chiếm ưu thế.
Nhưng...
Tống Hàng suy nghĩ, bản thân không thể mãi đóng giả vợ anh, em gái tuy chưa về, nhưng vở kịch phải diễn đến màn cuối.
Tống Hàng lẩm bẩm: “Mình vẫn phải trả hết nợ.”
Rồi nhanh chóng chạy.
Lục Trì bây giờ không tát chết mình, cũng là vì cậu biết chú Lục lợi dụng người ta gặp khó khăn, bắt một trai thẳng đi ký hợp đồng.
Không phải là một người đồng tính thực sự muốn làm mẹ kế của anh.
Tống Hàng biết bây giờ mình không bị lật xe, phải cảm ơn nhân viên phản diện vì yêu mà mù quáng.
Chạy sớm là quan trọng nhất.
Tống Hàng nghĩ vậy, đứng dậy, đi tới giường, nằm phịch xuống chiếc giường mềm mại.
Tống Hàng lăn một vòng, duỗi thẳng người.
Cậu xoa loạn tóc, giơ tay lên trần nhà và nắm chặt tay, thề: “Từ mai trở đi, cố gắng làm việc, kiếm tiền trả nợ! Cố lên!”
Nói xong, Tống Hàng không nhịn được mà cười.
Cuộc sống vẫn còn hy vọng.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, nhận thấy việc kiếm tiền là cấp bách, thông qua một buổi sáng cậu hiểu rằng vì lượng khách đến cửa hàng không cao, vì vậy phải chuyển sang bán hàng online.
Cậu muốn mở rộng kinh doanh.
Giao Hoa tươi đến tận nhà cũng có thể làm được.
Chỉ là với môi trường bán hàng online này, Tống Hàng nghĩ có nên bàn bạc với Lục Trì một chút hay không, tự mình làm ở nhà.
Tống Hàng tính toán, nếu mỗi ngày phải đi lại giữa trang viên và cửa hàng hoa, không có tuyến xe buýt đi thẳng, chỉ có thể đi taxi hoặc gọi xe.
Xe của Tống Hàng đã bán rồi.
Đạp xe thì mệt chết, không bằng cậu liếm mặt* hỏi Lục Trì có thể đồng ý hay không.
(* Nghĩa là không biết xấu hổ, vô liêm sỉ)
Tống Hàng dậy sớm, thoải mái mà ăn sáng xong, cuối cùng hôm nay cậu cũng không phải lo lắng Mộ Dung Trọng hoặc đám tay chân của hắn tới gây sự.
Nhưng Mộ Dung Trọng là nam chính có bệnh, nói bừa bãi không giữ kín được lời nói.
Tống Hàng ngồi ở phòng khách chơi cùng chó con, lúc rảnh tay mở điện thoại, định liên lạc với Tiểu Vương.
Nhưng cậu trong nhóm riêng của bạn bè đồng tính của, ăn được dưa về mình.
【Chủ nhóm】: Tống Hàng, tôi nghe nói cậu lại leo lên Lục Trì à?
【Tống Hàng】: Các cậu nghe ở đâu ra vậy?
【Lan truyền khắp nơi 0】: Dưa khác chúng tôi không theo kịp độ hot, nhưng dưa nam nam này, một ít đồng tính trong các quán bar và nhóm đồng tính ở thành phố A lan truyền nhanh lắm.
【Chủ nhóm】: E hèm, chủ yếu là vì Lục Trì nhúng tay vào nhà họ Mộ, hòa giải mâu thuẫn giữa cậu và Mộ Dung Trọng, nên mọi người không khỏi suy nghĩ lung tung.
Đọc tin nhắn, Tống Hàng chửi thầm: Hơn phân nửa là do Mộ Dung Trọng miệng rộng mà nói lung tung ra bên ngoài.
Điện thoại leng keng một tiếng.
【Chủ nhóm】: Hơn nữa sau buổi gặp offline của game đêm qua, bây giờ mọi người thông qua trên diễn đàn đều biết Lục Trì có “bạn gái chính thức”, chúng tôi biết tình hình, nhưng người ngoài lại không biết, có người bảo cậu là đàn ông tiểu tam.
Chỉ có chủ nhóm biết Tống Hàng còn ký hợp đồng với cha Lục Trì, anh ấy không nói trong nhóm, sợ người khác loan truyền lung tung.
Đọc tin nhắn xong, Tống Hàng nghĩ thầm đây là một đống rắc rối.
Tống Hàng thấy Lục Trì vẫn chưa xuống, đứng dậy lên lầu, khẽ khàng đi đến cửa phòng anh.
Gõ cửa: “Lục tổng, anh tỉnh chưa?”
Không đúng rồi, mỗi ngày Lục Trì luôn thức dậy lúc sáu giờ rưỡi để chạy bộ buổi sáng.
Bây giờ đã bảy giờ rưỡi rồi mà vẫn chưa thấy anh dậy?
Không lẽ tối qua bị kích thích quá lớn, khi tỉnh táo lại phát hiện bị lừa, cơ thể không chịu nổi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?
Tống Hàng sắp gõ cửa thêm lần nữa thì cửa bị mở ra.
Vẻ mặt Lục Trì không tốt cho lắm, Tống Hàng nhìn mà giật mình.
Thế này...
Tống Hàng vội vàng chạy tới đỡ anh, sợ một chút bất cẩn, người đàn ông này sẽ “đi” mất.
Tống Hàng níu lấy cánh tay anh, khi cúi sát vào, đột nhiên cậu hơi hoang mang.
Cậu nhẹ nhàng khịt mũi, trên người Lục Trì thoang thoảng có một mùi là lạ, nhưng cũng quen thuộc mà không thể giải thích được.